Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 651: Kẻ địch mạnh nhất đến tấn công

Thành Hoàng Tuyền, Tiêu Trạch đột nhiên mở hai mắt ra, con ngươi đen nhánh biến thành màu vàng kim, long uy vô tận điên cuồng cuốn về bốn phía như cơn sóng dữ.

Tất cả mọi người bị khí thế đột nhiên bùng nổ của hắn ta dọa cho hoảng sợ, đang định hỏi vì sao thì Tiêu Trạch đã tiện lời nói trước: "Mọi người mau bảo vệ bản thân, có một kẻ địch vô cùng lớn mạnh đang tới, tôi không phải là đối thủ của hắn!"

Ngay cả Tiêu Trạch ở Phản Hư trung kỳ cũng nói thẳng ra hắn ta không phải là đối thủ của kẻ địch, vậy thì kẻ địch đang tới phải đáng sợ cỡ nào?

"Mau gọi trợ giúp đi!" An Lâm càng hoảng sợ hơn, lúc này la lớn, đồng thời lay Đề Na đang ngủ say dậy.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên không nói hai lời, bóp nát viên ngọc phù ứng cứu khẩn cấp của thiên đình.

Viên ngọc phù đó màu tím, chứng tỏ thực lực của kẻ địch là cao nhất!

"Gầm!" Một tiếng rống rung trời truyền tới.

Tiêu Trạch hóa thành rồng đen nghìn trượng bay lên trời cao, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía xa.

Một chưởng máu từ trên trời giáng xuống bao phủ chân trời, bao phủ cả tòa thành Hoàng Tuyền.

Tiêu Trạch không ngờ kẻ địch kia lại không thèm nhìn hắn ta, lựa chọn ra tay với thành Hoàng Tuyền trước. Hắn ta biến sắc, thân rồng đen nhánh lập tức chuyển động nhanh điên cuồng, ngưng tụ ra một vòi rồng màu đen đánh về phía chưởng máu kia.

Mối thù của Minh Độc Tử, có thể giết Long tộc của Thái Cổ để báo. Vậy thì mối thù mười bốn tòa thành bị hủy cứ bắt đầu từ tòa thành này trước đi! Dù sao một đám trận pháp cũng chỉ được tạo thành bởi đẳng cấp cao nhất là tu sĩ kỳ Hóa Thần, làm sao có thể ngăn cản được một chưởng toàn lực của hắn ta chứ?

Bọn họ đều có cảm giác này, nếu chưởng máu này hạ xuống, toàn bộ thành đô Hoàng Tuyền sẽ bị nát thành bụi phấn, hoàn toàn biến mất trên thế gian này.

Lớp bảo vệ màu xanh hình thành trên toàn bộ thành Hoàng Tuyền, giống như một bộ áo giáp bền chắc không thể phá hủy, khí tức mênh mông rộng lớn theo đó mà tràn ra.

"Ngu xuẩn!" Lạp Đăng cũng biến đến trước mặt Tiêu Trạch trong nháy mắt.

Hắn ta phải kéo dài khoảng cách, nếu không dao động chiến đấu có thể san thành Hoàng Tuyền thành bình địa.

Ầm ầm! Âm thanh va chạm vang vọng đất trời, năng lượng va chạm dẫn tới làn sóng tấn công cuốn đi hơn mười dặm, khiến đại trận phòng ngự của thành Hoàng Tuyền cũng rung lên theo.

Người đàn ông vàng nhìn về phía thành Hoàng Tuyền đã tạo một bức tường bảo vệ, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường tung một chưởng xuống.

Trận pháp bảo vệ thành cũng được thúc đẩy trong nháy mắt, không có một tướng sĩ nào lựa chọn bỏ chạy, bởi vì phía sau bọn họ còn có mấy chục vạn cư dân! Ngay cả các học sinh cũng cố gắng hết sức để truyền nguyên khí vào trận pháp.

Cư dân của thành Hoàng Tuyền nhìn thấy chưởng máu bao phủ cả mặt trời, nhao nhao đứng không vững, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, gương mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Lạp Đăng đột nhiên ra tay với thành Hoàng Tuyền là bởi vì giữa hắn ta và Tiêu Trạch vẫn còn một khoảng cách, cho dù là ra tay xong cũng có thể có một khoảng thời gian để ngăn cản sự tấn công của Tiêu Trạch.

Trời đất rung chuyển một hồi.

Nhưng khi Tiêu Trạch lựa chọn ra tay bảo vệ thành Hoàng Tuyền nhỏ bé kia, Tiêu Trạch liền mất đi cơ hội đầu tiên.

Cuối cùng chưởng máu vẫn đánh tan vòi rồng màu đen kia, tuy lực lượng đã giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn có lực lượng của kỳ Phản Hư! Lần này giao đấu ngắn ngủi này của Tiêu Trạch và Lạp Đăng lập tức phân cao thấp.

Điều kiêng kỵ nhất khi giao chiến với kẻ địch chính là bị phân tâm bởi những thứ bên ngoài, đặc biệt là đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình thì chần chừ không có gì khác so với chết.

Nếu như bắn trúng chính diện là đủ để trực tiếp phá tan xác một đại năng Phản Hư trung kỳ!

Chỉ một thoáng, trời đất tối tăm không ánh sáng, trăng sao ẩn hết, chỉ còn lại duy nhất một tia sáng màu đỏ như ngôi sao rơi, mang theo sức mạnh đập tan vạn vật trên thế giới, trực tiếp đánh vào đầu Tiêu Trạch!

Lạp Đăng không tự chủ được quay sang nhìn một hướng khác, nhìn thấy bức tường bảo vệ thành Hoàng Tuyền vẫn là màu xanh, vẻ mặt lại hơi ngẩn ra.

Thậm chí Lạp Đăng còn chẳng thèm nhìn những con kiến hôi chắc chắn đã bị một chưởng của hắn đánh vụn thành phấn kia, mục tiêu của hắn bây giờ chỉ còn lại một mình Tiêu Trạch, gương mặt hiện lên vẻ thâm hiểm và tàn nhẫn.

"Gào!"

Đối mặt với kẻ địch mạnh hơn hắn ta rất nhiều, còn mất đi cơ hội đầu tiên, điều này chắc chắn là một đòn trí mạng đối với Tiêu Trạch.

Lạp Đăng ra tay, đánh một chưởng về phía tia sét, vận dụng hết toàn bộ sức lực của Phản Hư trung kỳ đỉnh cấp, một chưởng của hắn đủ để chống đỡ rồi!

Mười tia sét màu đen lớn khoảng mười trượng, ẩn chứa uy thế đáng sợ phá hủy vạn vật đánh ầm ầm về phía của Lạp Đăng, trên không nơi chúng đi qua nứt ra từng khe hở đen nhánh sâu hun hút.

Đúng lúc này tiếng gầm của Tiêu Trạch dẫn thiên lôi đến.

"Tinh Thần Huyết Chỉ!" Hai ngón tay hắn khép lại, chỉ về phía đầu rồng của Tiêu Trạch.

Có phải là có chỗ nào không đúng không? Lẽ nào là vấn đề của chính hắn?

Bây giờ ngay cả trận pháp được một đống cặn bã kỳ Hóa Thần hợp lực duy trì lại cũng có thể chống lại được chưởng máu của hắn?

Sự tấn công của hắn cho dù là đã bị rồng đen làm suy yếu, nhưng vẫn có thể sánh ngang với lực lượng của kỳ Phản Hư, không thể nào bị đám người kia ngăn cản mới đúng...

Một chưởng này là chiêu thức yêu thích nhất của Lạp Đăng, dung hợp một cách hoàn hảo Huyết Tinh Thần Chi Đạo của hắn.

Lạp Đăng nhìn rồng đen bay người, gương mặt hiện lên một vẻ kỳ lạ: "Chuyện gì vậy? Lực lượng của mình nên mạnh hơn thế nhiều mới đúng, cho dù là đại năng Phản Hư hậu kỳ cũng không thể ngăn cản, sao hắn ta lại không bị thương?"

"Gào!" Đầu Tiêu Trạch bị Tinh Thần Huyết Chỉ này đánh trúng, gào rống đau đớn, cơ thể rồng to lớn bị lực lượng đáng sợ này đánh lui mấy ngàn mét.

Ầm ầm! Trên không vỡ tan, tia sáng màu đỏ nối liền trời đất, mang theo một mảng màu máu.

Nhưng đúng lúc này, tia sét mang khí thế có uy lực đáng sợ tăng lên lần nữa, đạt tới trình độ Phản Hư hậu kỳ. Trung tâm những tia sấm sét đen kịt đột nhiên xuất hiện đường sắc màu vàng kim, khiến nó tạo ra một cảm giác tráng lệ giữa sự hủy diệt trong bầu trời đêm.

Ầm ầm! Tia sét đâm xuyên qua sức mạnh bảo vệ trong bàn tay của Lạp Đăng, khiến lòng bàn tay hắn cháy hơi sạm đen.

"Tại sao lại như vậy? Đây thật sự là con rồng của Phản Hư trung kỳ đỉnh cấp sao?" Lạp Đăng nhìn bàn tay sạm đen, gương mặt hiện lên vẻ khó tin.

Hắn vốn định giải quyết cuộc chiến một cách nhanh gọn trong vòng mười phút, nhưng tuyệt đối không ngờ sau khi so chiêu ngắn ngủi, người bị thương trước lại là hắn.

Lúc này trong thành Hoàng Tuyền, đầu ngón tay An Lâm chớp động một tia sét rất nhỏ.

Hắn vừa mới sử dụng thuật dẫn sét cho lôi điện của đồ đệ, cảm thấy hiệu quả cũng khá tốt.

Có lẽ bởi vì giữa hắn và Tiêu Trạch có hợp đồng thầy trò cho nên hắn khống chế lôi điện của Tiêu Trạch càng thuận lợi hơn, thuật dẫn sét cũng hiệu quả hơn, chí ít khiến cho thuật pháp lôi điện của Tiêu Trạch phát huy được sức mạnh sánh ngang với Phản Hư hậu kỳ.

"Đề Na, cô không sao chứ?" An Lâm quay đầu đi, quay về phía tinh linh nhỏ bé xinh đẹp bên cạnh hỏi.

Đề Na cười lắc đầu nói: "Không sao đâu, cho dù màn tấn công vừa rồi có làm một trăm lần, Tiểu Na cũng không sợ!"

Lấy bản thân Đề Na làm trung tâm của trận pháp, đám người Lăng Tiêu Kiếm Tiên, Trình Phi, Tiểu Sửu, Hiên Viên Thành, Hứa Tiểu Lan, Tô Thiển Vân làm lực lượng chủ yếu của trận pháp, hơn nữa củng cố thêm lực lượng của tu sĩ toàn thành, trận pháp phòng ngự này đủ để ngăn chặn sự tấn công toàn lực của Phản Hư trung kỳ đỉnh cấp!

Thế nhưng vẻ lo lắng trên mặt An Lâm lại không mất đi, bởi vì hắn biết bây giờ bọn họ đang đối mặt với kẻ địch kiểu gì, đó chính là kẻ ở Phản Hư hậu kỳ đỉnh cấp!

Đuơng nhiên hắn hiểu rất rõ ràng, những cường giả cùng cấp bậc với Ám Dạ Chân Vương, cung chủ Thanh Ly, Chiến Thần Hình Thiên đáng sợ đến mức nào. Bọn họ đã đi tới cuối con đường, lĩnh ngộ được lực lượng của thần đạo, đối mặt với đại năng Hợp Đạo! Hắn mãi mãi cũng không biết bọn họ có đòn giết người thế nào.

Cũng chính vì vậy, cho dù là chút thành tựu thân thể chiến thần của An Lâm, lực phòng ngự có thể gọi là biến thái thì hắn vẫn không dám xông ra ngoài thành ra oai, chỉ có thể tránh trong trận pháp, hoạt động như một con thỏ trắng nhỏ hiền lành.

Hắn sợ nếu mình sơ ý một chút sẽ bị sát thủ nào đó của đại năng Huyết tộc giết chết.

Sở dĩ An Lâm sợ hãi như vậy là bởi vì hắn còn phát hiện ra một quy luật nữa, đó chính là dường như mỗi lần hắn sử dụng lực lượng khấu trừ sinh mệnh kia thì đều gặp phải kẻ địch ở kỳ Phản Hư đỉnh cấp.

Lúc này đây nhất định hắn phải phá bỏ được lời nguyền này!

Tuyệt đối không thể lãng phí tính mạng của mình nữa, nhất định phải gọi được cứu viện của thiên đình tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận