Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1117: Hứa Tiểu Lan gặp mặt Lam Tiểu Nghê

Hiểu biết của Lam Tiểu Nghê về Tứ Cửu Tiên Tông, chỉ vẻn vẹn là sự miêu tả trong tin tức.

"Nghe nói, Tứ Cửu Tiên Tông có một kiếm các, lẽ nào cô ấy là các chủ Liễu Thiên Huyễn của kiếm các?" Lam Tiểu Nghê nghiêng đầu, vừa thưởng thức điệu múa kiếm, vừa lẩm bẩm nói.

Lam Tiểu Nghê dùng bảo khí đặc biệt để che dấu thân hình, người khác sẽ không chú ý đến sự tồn tại của cô.

Chính vì thế, Lam Tiểu Nghê càng lén lút đến gần hơn.

"Không đúng, Liễu Thiên Huyễn nghe nói là một cô gái hoạt bát nhí nhảnh, trang phục có hơi quái dị, không thể nào lại ăn mặc nghiêm chỉnh thế này được?" Lam Tiểu Nghê rình coi cảnh múa kiếm một lúc, rốt cuộc thông qua trang phục loại bỏ suy đoán trước đó.

"Tứ đại mỹ nữ của Tứ Cửu Tiên Tông mà bên ngoài đồn thổi chắc chắn có cô ấy. Ngoài Liễu Thiên Huyễn ra, như vậy cô ấy chỉ có thể là một trong ba người Bạch Lăng của Tử Tinh các, Hứa Tiểu Lan của Viêm các, Tô Thiển Vân của Nguyệt các..." Trái tim nhiều chuyện của Lam Tiểu Nghê đang cháy hừng hực mà dùng phép loại trừ.

"Nghe nói Bạch Lăng là một đại tỷ mặc trang phục trắng tung bay, Tô Thiển Vân thì không dùng kiếm, như vậy đây chính là..." Nhịp tim của cô công chúa nhân ngư bắt đầu đập nhanh, nhìn cô gái áo xanh múa kiếm, trong ánh mắt càng xuất hiện thêm nhiều sự thích thú khác lạ.

Lúc này, bên cạnh Lam Tiểu Nghê bỗng nhiên vang lêm một âm thanh trong trẻo.

"Làm sao lại thấy chị ở chỗ này hả?" Cô nhóc lắc lắc đầu nói: "Dùng mắt nhìn thôi mà."

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Cô nhóc thoạt nhìn vô cùng dễ thương, nhưng lại bị tiếng thét chói tai của Lam Tiểu Nghê dọa sợ, chân cũng lùi về sau mấy bước, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có vẻ tái nhợt.

Nhìn đôi mắt trong suốt sinh động của cô bé, Lam Tiểu Nghê bỗng nhiên không biết nói gì.

Lam Tiểu Nghê đang hết sức chăm chú xem cô gái kia múa kiếm, đột nhiên có một âm thanh truyền đến, khiến cô bất ngờ giật mình sợ hãi.

Trong nháy mắt một bóng hình xinh đẹp màu xanh lục vọt tới trước mặt, một tay nắm lấy tay cô nhóc xinh đẹp, một tay lại cầm kiếm đâm vào quả cầu trắng.

"Chị gái à, chị lại trốn sau cái cây làm gì thế?"

Kiếm tiên xé rách không khí, đâm tới như tia sấm sét!

Định thần nhìn lại, phát hiện bên cạnh mình là một cô nhóc xinh đẹp thanh thú đang cười tươi đứng nhìn.

"Ối trời!"

Lam Tiểu Nghê: "..."

Lôi hỏa từ lưỡi kiếm va chạm với quả cầu trắng, tạo ra tiếng nổ rung trời, sự tấn công của năng lượng thậm chí còn khiến cho mặt đất đã trải qua trận pháp gia cố bị nứt một đường.

"Nhóc... sao nhóc lại có thể nhìn thấy chị ở chỗ này?" Lam Tiểu Nghê vẫn chưa tỉnh táo lại.

Lam Tiểu Nghê cảm giác như có một sức mạnh dời núi lấp biển kéo tới, thân thể Lam Tiểu Nghê bị đánh bay về phía sau.

Sắc mặt Lam Tiểu Nghê thay đổi nhanh chóng, lập tức lấy ra quả cầu trắng chắn trước người.

Ầm ầm ầm!

Hai người đánh qua đánh lại mấy chiêu trên không, Lam Tiểu Nghê bị đánh rơi vào thế yếu, không thể trốn thoát.

Sau khi Lam Tiểu Nghê bị một kiếm của Hứa Tiểu Lan đánh lui thì vô cùng hoảng hốt, xoay người lại, bay về hướng xa.

Hắn thấy Hứa Tiểu lan đang dùng kiếm Long Tước kề vào cổ Lam Tiểu Nghê, thì toàn thân trở nên bối rối.

Cô gái áo xanh này chính là Hứa Tiểu Lan của Tứ Cửu Tiên Tông.

Lam Tiểu Nghê đã cam chịu, từ bỏ chống cự lại Hứa Tiểu Lan, ánh mắt đau khổ oan ức nhìn về phía An Lâm.

"Ngươi rốt cuộc là ai, sao lại dám xông vào cấm địa của Tông môn?!" Cô gái áo xanh to tiếng quát.

"Tiểu Lan hãy thả kiếm xuống!"

An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, đầu cũng muốn ngu luôn!

Sắc mặt xuất hiện vẻ ủy khuất và hổ thẹn vì đã hành động để lộ thân phận sớm.

Đạo trường của Tứ Cửu Tiên Tông là nơi cấm người lạ mặt bước vào, một người không lộ bộ mặt thật, đồng thời còn là một người áo bào đen giấu hơi thở, hành tung hết sức khả nghi, tất nhiên Hứa Tiểu Lan sẽ không ngồi yên không quản.

"Có chuyện gì xảy ra thế?

Hiện trường chính cung đánh đàn em? Đáng sợ như thế này sao!?

"An Lâm, mau tới đây, em bắt được một gián điệp phe kẻ địch!" Hứa Tiểu Lan đưa ra suy đoán hợp lý, kiếm Long Tước vẫn kề sát lên chiếc cổ trắng trẻo của Lam Tiểu Nghê, dường như chỉ cần một chút không vui, sẽ kế thúc luôn sinh mệnh của cô gái ấy.

"Đừng hòng chạy trốn!" Hứa Tiểu Lan mở đôi cánh Thánh Hỏa Viêm ra, đồng thời cưỡi kiếm đuổi theo.

An Lâm là người đều tiên chạy đến hiện trường.

Hai người giao chiến, kinh động đến người của của Tứ Cửu Tiên Tông.

Một ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, đánh trúng vào cô gái áo đen đang bay, khiến cả người cô rơi xuống mặt đất.

An Lâm cuối cùng cũng vươn tay ra như Nhĩ Khang, la lớn.

Hứa Tiểu Lan quay đầu nhìn về phía An Lâm, khẽ cau mày: "Anh biết cô ta à?"

Lam Tiểu Nghê bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vốn còn định gọi một tiếng "đại ca An Lâm", nhưng lời chuẩn bị nói ra đến miệng, lại cố gắng giữ lại. Lam Tiểu Nghê không biết làm như thế, có thể khiến An Lâm thêm phiền phức hay không, để có thể an toàn, Lam Tiểu Nghê cứ để An Lâm xử lý.

Nhưng mà, An Lâm có thể xử lý như thế nào nữa đây, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Tiểu Lan, trước tiên em cứ bỏ thanh kiếm xuống, tất cả đều là hiểu lầm cả! Đây là cô gái trước kia anh đã từng nhắc với em, Lam Tiểu Nghê của tộc Linh Ngư Tây Hải."

Hứa Tiểu Lan lẩm bẩm nói: "Cô ta chính là Lam Tiểu Nghê sao?"

Hứa Tiểu Lan đưa mắt nhìn sang cô gái áo bào đen đang ngã dưới đất, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt xanh lam trong veo sống động, còn đang gắng giữ bình tĩnh, nhưng thực tế có thể nhìn ra dáng vẻ sợ hãi...

Thực sự có tiềm chất mỹ nhân đứng đầu.

Lam Tiểu Nghê cảm nhận được khí tức vô cùng mạnh mẽ từ trên người Hứa Tiểu Lan, còn có hai tròng mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, thân thể Lam Tiểu Nghê không nhịn được khẽ run lên, giống như đứa trẻ phạm sai lầm, cúi đầu xuống.

Lúc này, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân và các tông nhân của Tứ Cửu Tiên Tông cũng nghe thấy tiếng động chạy tới.

Hứa Tiểu Lan thay đổi lại biểu cảm trước đó, thu hồi thanh kiếm, vươn tay ra mỉm cười nói: "Hóa là tất cả đều là hiểu lầm, Lam Tiểu Nghê đạo hữu, tôi từ lâu đã muốn gặp cô, thực sự cảm ơn vì tất cả những gì mà cô đã làm cho An Lâm nhà tôi trước đây."

Lam Tiểu Nghê yên lặng gật đầu, cầm tay Hứa Tiểu Lan đứng dậy.

"Xin chào... Cô chính là Hứa Tiểu Lan đạo hữu đúng không? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Lam Tiểu Nghê cũng vô cùng thiện ý chào hỏi lại.

Rõ ràng khi đám người Hiên Viên Thành đi tới hiện trường, lại thấy hình ảnh Hứa Tiểu Lan và Lam Tiểu Nghê hai người vô cùng hòa hợp, vui vẻ nắm tay trò chuyện cùng nhau.

Thấy các thành viên khác của Tứ Cửu Tiên Tông tới rồi, An Lâm liền giải thích một lượt ngọn nguồn của sự việc: "Như vậy như vậy, rồi lại như thế như thế đấy..."

Thực ra mọi người đã biết được Lam Tiểu Nghê từ sớm, bản thân cũng không có thâm cừu đại hận gì với cô, thế nên rất nhanh mọi người đều đã đón nhận cô công chúa nhân ngư này, còn giao lưu trò chuyện với nhau.

Lam Tiểu Nghê được mọi người nhiệt tình tiếp đón, đến mức có chút sợ hãi, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Bởi vì chuyện cướp hôn, mà Lam Tiểu Nghê đã chuẩn bị tinh thần bị mọi người làm lơ, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lí bị nhục mạ. Thế nhưng không nghĩ rằng sẽ nhận được sự đãi ngộ như thế, khác xa rất nhiều so với tưởng tượng của cô.

Vừa nghĩ đến đây, cô công chúa nhân ngư không khỏi lệ tràn đầy mi, cảm động đến mức khóc to lên.

Hứa Tiểu Lan thấy cảnh tượng này có chút dở khóc dở cười, đi tới bên cạnh An Lâm, khẽ chép miệng với hình ảnh Lam Tiểu Nghê khóc to, nói: "Cô ấy vẫn luôn như vậy à, hở chút là khóc?"

An Lâm có chút cảm khái gật đầu nói: "Đúng thế, cô ấy rất nhát gan, tuyến lệ cũng vô cùng nhạy cảm."

"Nhát gan như thế, vậy mà cô ấy cũng có dũng khí liều mạng người cứu người sao." Hứa Tiểu Lan nói.

An Lâm mở miệng, đang muốn trả lời, đột nhiên trong lòng lại có cảm giác rùng mình.

Những lời này...hình như có bẫy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận