Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2215: Sự cường đại của đám danh bài

Màn hào quang lúc ban ngày bắt đầu biến mất.

Bầu trời đêm với vô số những vì sao bắt đầu phủ xuống.

Hồng Mặc phường cao chín mươi chín tầng, mỗi một tầng đều treo đèn lồng cổ phong cổ vận, bên trong càng có nhiều loại sắc thái, đèn dầu sáng rỡ, tựa như một cái tháp cao lấp lánh sắc thái mộng ảo, mãi mãi đứng nghiêm ở trong thế giới tan hoang.

Từ tầng thứ ba mươi ba đến tầng ba mươi tám ở Hồng Mặc phường, là dùng để tiếp khách, bên trong là một sân khấu vô cùng khổng lồ, cùng với chỗ ngồi dành cho vô số người xem ngồi vào, ước chừng có thể dung nạp sáu vạn người.

Đêm Hồng Mặc cử hành ở mấy tầng này.

Lúc này, nơi này đã ồn ào tiếng người, không còn chỗ trống.

Những nhân vật có địa vị hiển hách đều đã đến, một đám người hâm mộ cuồng nhiệt cũng đã vào vị trí. Thậm chí những vị khách quen thường xuyên trải qua những đêm xuân ở Hồng Mặc phường cũng không đi tìm tình nhân cũ của bọn họ, mà là yên vị tại chỗ ngồi trông chờ màn biểu diễn tối nay.

Đêm Hồng Mặc là hoạt động nổi tiếng nhất khu thứ tám, có thể nói là một chuyến khó cầu, phần lớn nhân vật tham gia đều là nhân vật thượng tầng của khu thứ tám. Dĩ nhiên, biểu hiện của bọn họ giờ phút này cũng không có gì khác biệt những fan cứng cuồng nhiệt.

Những người xem này căn bản đều là nhắc đến những cái tên đứng đầu bảng, còn về màn trình diễn của những người khác thì mức độ thảo luận cực thấp, bọn họ đều là lá xanh, là tồn tại dùng để làm nền cho cái tên đứng đầu bảng.

Đã bao lâu rồi bản thân không lên sân khấu biểu diễn nhỉ?

"Trời ạ! Dương Dương đệ nhất thiên hạ của ta là đỉnh nhất! Tối nay hoa chủ phải là hắn!"

An Lâm nghe tiếng người ồn ào bên ngoại, có phần hoảng hốt.

"A!! Có thật không? Ta rất thích nghe nàng hát!"

"Đối thủ của ngươi đáng sợ đến mức nào, người xem đi, gần như đều là đám người hâm mộ lâu năm của những cái tên đứng đầu bảng, mà đêm hôm nay còn có trên ba cái tên đứng đầu bảng tham gia biểu diễn, ngươi cảm thấy ngươi còn có bản lãnh để cho những người hâm mộ lâu năm kia bầu hoa phiếu cho ngươi ư? " Oánh Bảo mặc chiếc váy màu tím, đứng ở bên cạnh An Lâm, ra vẻ chững chạc cất giọng nói.

Có mấy cái tên đứng đầu bảng có sức hút lớn đến mức khiến cho các đại năng cũng thần hồn điên đảo.

Nhớ tới lần biểu diễn trước, vẫn là cùng Hứa Tiểu Lan lên sân khấu.

" Nghe nói Dương Luân Vũ Đế cũng sẽ biểu diễn!"

"Nghe nói chưa, tối nay Vân Tiên của Hồng Mặc phường cũng tham gia biểu diễn!"

Ở đằng trong một cái cửa sổ hoa gỗ phía sau sân khấu.

Thiếu nữ nhìn về phía An Lâm, thấy ánh mắt của chàng trai tuấn tú kia thâm thúy giống như bao chứ sao trời, khuôn mặt nàng bỗng ửng đỏ, khí thế đột nhiên yếu đi một chút, thấp giọng nói: "Ừmmmm... Ta tin tưởng ngươi có thể trở thành cái tên đứng đầu bảng, nhưng không phải là bây giờ."

Có fan mê muội đã xúc động mà hô ầm lên.

"Vậy chúng ta đánh cuộc được không? " An Lâm tràn đầy hứng thú nói.

"Thấy không, mặc dù ngươi có cơ hội lên đài, nhưng cũng chỉ đến thế tôi."

"Ngươi không tín nhiệm ta đến vậy ư? " An Lâm đưa mắt nhìn sang thiếu nữ bên cạnh.

"Đại Bảo, ngươi chuẩn bị thế nào rồi."

"Tốt thôi. " Oánh Bảo không chút do dự đáp ứng, sao nàng có thể bỏ qua cái trò cá cược mà mình sẽ nắm chắc phần thắng được, dù sao Lưu Đại Bảo sẽ sớm có thể biết được suy nghĩ của hắn là ngây thơ bực nào.

An Lâm trong lúc tán gẫu đã biết, Thái Sơ Thánh Địa chia làm mười khu, từng cái khu có chừng mấy trăm vạn sinh linh, mà trưởng khu chính là người thống trị cao nhất.

"Nếu tối nay ta trở thành cái tên đứng đầu bảng, thì ngươi phải làm cho ta một chuyện."

Sinh linh Thái Sơ Thánh Địa bị vây ở bên trong màn hào quang, cần thú tiêu khiển đi giải tỏa tâm trạng, vì vậy nghệ sĩ ở nơi này đều có địa vị rất cao.

"Hả? Đánh cuộc cái gì? " Oánh Bảo sửng sốt một chút.

Mà ở chỗ này không hề tồn tại sinh linh phàm tục không có tu vi.

Về phần các nghệ sĩ danh bài cùng mấy vị cao tầng của từng khu, cảnh giới Dục Linh và cảnh giới Hóa Thần đều có thể dễ dàng thấy được, cấp bậc Phản Hư cũng không ít...

Đáng nhắc tới là, người xem ở đây cũng tản ra dao động cực kỳ mạnh, coi như là một người đi đường giáp, tu vi cũng đạt trình độ Đạo Chi Thể đỉnh phong.

"Nếu như ta không trở thành cái tên đứng đầu bảng, ta sẽ đáp ứng làm một chuyện cho ngươi."

Mười khu được tách ra quản lý riêng biệt, sinh linh tầm thường không thể tự tiện qua lại, nhưng điều luật này hiển nhiên là không áp dụng cho khu vực cao tầng.

Thái Sơ Thánh Địa có rất nhiều bí mật.

An Lâm cảm thấy rất hứng thú với mấy trưởng khu kia.

Lúc này, Đạt Phù Ny đạo sư đã đi tới.

"Thậm chí ngay cả trưởng khu củ các khu khác cũng tới?! " Oánh Bảo ở một bên kinh hô.

"Ừ. " Đạt Phù Ny ôn nhu cười một tiếng, "Cứ coi lần này như một lần rèn luyện đi, không cần tự tạo áp lực quá lớn, chẳng qua tuyệt đối không thể quá mất mặt, suy cho cùng trên khán đài còn có trưởng khu của khu thứ tám, khu thứ ba và khu thứ sáu."

"Hết thảy thuận lợi, đạo sư."

Thầm nghĩ chắc hẳn là không có tu vi thì không sống nổi ở cái thế giới này đi.

Trong lúc bất chợt, một trận tiếng hoan hô cực kỳ nhiệt liệt vang lên.

Tiếng ca vô cùng tuyệt đẹp cũng bắt đầu quanh quẩn ở Hồng Mặc phường.

Một nữ tử chậm rãi rơi vào giữa vũ đài từ không trung, áo trắng xuất trần, phiêu đãng như đóa hoa sen, tiếng ca êm tai thấm vào ruột gan bắt đầu vang vọng, vừa trong trẻo lạnh lùng vừa làm cho không ai có thể dứt được.

"Đây là... " An Lâm trừng lớn hai mắt, đây không phải là Long Nữ áo trắng đã giải thích về đêm Hồng Mặc cho hắn ư?

"Nàng tên là gọi Tô Thiền, là ca cơ danh bài rất nổi danh trong Hồng Mặc phường chúng ta, bàn về thực lực rất gần với Kim Phi Hồng, như thế nào, có phải là ngươi bị tiếng hát của nàng làm cho kinh diễm rồi không? " Oánh Bảo nhìn về phía An Lâm, hình như muốn nhìn thấy dáng vẻ nhụt chí của đối phương.

"Ừ, rất là dễ nghe. " An Lâm gật đầu, vẻ mặt thoải mái.

Nói riêng về ngón giọng, thành tựu của đối phương đúng là cực mạnh, còn lợi hại hơn cả một số tiên nữ hát chính trong ban nhạc của Thiên Đình, căn bản cùng một cấp bậc với thất tiên nữ, nhưng với loại trình độ này, lại vẫn không phải là trình độ cái tên đứng đầu bảng.

Nói thật ra, hán có phần ngoài ý muốn, nhưng vẫn không phải là rất sợ.

Có thể nói, những nghệ sĩ danh bài lên đài tối nay, đều không phải là tồn tại tầm thường.

Hơn nữa còn là thành tựu nghệ thuật rất sâu sắc.

Nhưng hắn ở chỗ này, còn được chứng kiến cả nghệ thuật.

Dĩ nhiên là vẫn có hình thức "buôn bán nhan sắc".

Nhưng mà, sau khi được tận mắt chứng kiến những màn trình diễn, hắn phát hiện ra là mình sai lầm rồi.

An Lâm vốn tưởng rằng Hồng Mặc phường là một nơi "buôn bán nhan sắc" cao cấp.

Hắn là trưởng khu của khu thứ sáu, Long Hoàng, mặc dù địa vị của nghệ sĩ ở trong phân khu rất cao, nhưng Tô Thiền cũng không phải là cái tên đứng đầu bảng, hắn tin tưởng rằng Hồng Hoàng sẽ không từ chối cái yêu cầu này.

Rất nhanh, Tô Thiền đã kết thúc phần biểu diễn, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay vang dội như sấm.

Không ít sinh linh đều lớn tiếng hô tên Tô Thiền.

Hiển nhiên, mức độ nổi tiếng của nàng rất cao, đã đến rất gần với vị trí cái tên đứng đầu bảng rồi, điểm này có thể nhìn ra được từ việc Hồng Mặc phường để nàng biểu diễn mở màn.

Ngay sau đó, nàng đã rời khỏi.

Sáu danh bài Hồ tộc xinh đẹp dắt tay nhau lên đài, trình bày một màn khiêu vũ gợi cảm nóng bỏng.

Màn trình diễn này lại đẩy toàn bộ Hồng Mặc phường lên đến một cái cao trào khác.

Sau màn khiêu vũ đầy nóng bỏng, một cái danh bài lên sân khấu vẽ tranh, đưa cả Hồng Mặc phường tiến vào cảnh vẽ sơn thủy đầy kỳ diệu, cảnh tượng bên trong ẩn chứa sâu đậm họa chi đạo cảnh.

Sau đó, lại có hai đại mập mạp lên đài biểu diễn màn kịch ngắn hài hước, buồn cười đến mức chọc cho cả An Lâm – cái loại người không dễ bị chọc cười cũng phải cười ầm lên.

Nam tử tai to mặt lớn cười gật đầu.

"Tốt! Ta cũng thấy như thế, để ta nói một câu với Hồng Hoàng!"

Một nam tử khác cũng trông rất tai to mặt lớn ngồi ở bên cạnh không ngừng gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy lửa nóng: "Cha, cái Long Nữ này thật là quá tuyệt vời, vóc người đẹp mắt, tiếng ca cũng cực kỳ êm tai, ta muốn nạp nàng làm thiếp, ta muốn nạp nàng làm thiếp!"

Một nam nhân tai to mặt lớn, trên đầu có sừng rồng nở nụ cười hiền lành, nhìn về phía bên cạnh, cười nói: "Ha ha ha, con trai, ngươi nhìn vị cô nương Tô Thiền này không tệ đi."

Lúc này, trên một cái xa hoa khán đài.

Suy cho cùng An Lâm cũng có lá bài ẩn của hắn.

Coi bộ mức độ khiêu chiến không nhỏ chút nào a...

Trong lúc hắn đang cảm khái, hiện trường đột nhiên vang lên tiếng hoan hô và tiếng thét chói tai khó có thể tưởng tượng, thậm chí cả ba vị trưởng khu kia cũng lộ vẻ mặt chờ mong.

"Luân Dương!"

" Luân Dương!!"

" Luân Dương Vũ Đế!"

Âm thanh hội tụ thành sóng triều, dường như muốn đánh sập cả cái Hồng Mặc phường.

An Lâm bắt đầu hồi hộp, hắn biết, có cái tên đứng đầu bảng muốn lên đài rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận