Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 977: Đến Nam cực ngắm Cực Quang

Thi Thần cảm thấy thật luống cuống, không biết tại sao nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh.

Hiện giờ đang lúc đêm tối người vắng, cô nam quả nữ, lại còn ở trong núi lớn vắng vẻ hoang tàn...

An Lâm đưa mắt nhìn sang Thi Thần, dường như Thi Thần cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của An Lâm, khẽ ưm một tiếng, khuôn mặt bỗng đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu xuống.

An Lâm: "???"

Thi Thần này lại sao vậy?

Hắn còn nhớ lúc trước mình muốn hôn cô nàng Thi Thần này, lại bị thất bại giữa đường, Thi Thần còn trưng ra nụ cười quyến rũ và ngôn từ trêu chọc hắn, còn lúc này sau khi hôn xong rồi, tại sao lại cứ như một thiếu nữ thẹn thùng thế này?

Chuyện này không khoa học chút nào!

"Khụ khụ... Nếu như không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây." An Lâm cảm thấy vì để tránh hiểu lầm nên chỗ này vẫn không nên ở lâu thì hơn, liền chủ động lên tiếng nói lời cáo biệt.

An Lâm nhướng mày: "Hử? Cô không phải tên là Thi Thần sao?"

"Ầy..." Lúc này An Lâm mới hồi phục tinh thần, Thi Thần chỉ là tên gọi của một cảnh giới nào đó sau khi cô nàng này tu luyện tới mà thôi.

"Tôi là An Lâm." An Lâm cảm thấy chuyện này cũng chẳng cần phải giấu diếm, liền mở miệng đáp.

"Tên của anh chẳng nhẽ là tu sĩ Hóa Thần chắc?" Đường Yên không kìm được muốn chửi bậy.

An Lâm gật đầu, đang muốn ngự gạch bay lên.

Nói xong, hắn liền vội vã cưỡi trên viên gạch đen, bay về phía đám mây.

"Há?" Hai con ngươi đen nhánh của Thi Thần nhìn về phía An Lâm, trên mặt là biểu cảm đầy kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ tới câu nói đầu tiên của An Lâm lại là câu này.

"An Lâm đạo hữu, một lần nữa cảm tạ ơn cứu mạng của anh." Đường Yên hơi cúi đầu thi lễ, hai gò tuyết trắng trước ngực cũng đung đưa theo.

Giọng nói của cô gái lại một lần nữa truyền đến: "Cái kia, tiểu ca, tên của anh là gì thế?"

Cánh môi mềm mại óng ánh của cô khẽ giật giật, nói ra: "Được."

Đường Yên: "..."

Đường Yên đứng lặng người ở nguyên vị trí, lẳng lặng ngắm nhìn thanh niên đang bay về phía xa.

"Tôi là Đường Yên." Thi Thần nói.

Ánh trăng bắt đầu ảm đạm dần, bốn phía bỗng trở nên tĩnh lặng im ắng, hiu quạnh hệt như lúc trước, chỉ có một hai tiếng sói tru quẩn quanh giữa núi rừng.

An Lâm chuyển tầm mắt khỏi vị trí kia, vẻ mặt vẫn rất phong đạm vân khinh: "Đường Yên đạo hữu, hi vọng cô có thể sửa chữa sai lầm trước kia, tu luyện cho tốt, chúng ta có duyên sẽ gặp lại."

Nếu bay chậm, hắn sợ sẽ không khống chế được.

An Lâm tràn đầy ý chí chiến đấu mà nói.

Trải qua sự phấn đấu trong khoảng thời gian này, bất tri bất giác hắn đã hoàn thành hơn một nửa số nhiệm vụ đột phá cảnh giới Phản Hư, có thể nói là đã bắt đầu nhìn thấy ánh rạng đông của việc thành công rồi!

Đương nhiên, những người kia không thể nào phát hiện ra hắn khi đang thi triển thuật pháp ẩn nấp được.

Công pháp Âm thần tầng thứ nhất đã tu luyện xong, hắn có thêm một bước tiến mới đối với việc hiểu rõ sức mạnh thuộc hệ Âm, tăng thêm khả năng khống chế thuật pháp Ngưng Không, thuật pháp Thủy Phân Thân, còn học xong cả công pháp Diễn Sinh và Xoáy Nước Cực Hàn có tác dụng phong ấn và trói buộc cực mạnh.

Trong lòng An Lâm cảm khái vạn phần, thật may là mình tu tiên, thế nên mới có cơ hội thấy được thế giới còn rộng lớn hơn, trải qua những cuộc đời khác nhau.

Sau khi An Lâm rời khỏi núi Trường Bạch, bắt đầu chuyển sang quan sát hệ thống của chính mình.

Hắn tìm được Đề Na và Đại Bạch, tựa trên cái lưng mềm mại của Đại Bạch, cùng nhau thưởng thức Cực Quang chói lọi trên bầu trời đêm.

Nam Cực đang thời điểm tối nhất, trên cả một vùng đất rộng lớn toàn băng tuyết trắng xóa là trời đêm vô tận với vô số những vì sao, vừa rộng lớn lại vừa tĩnh mịch.

Cứ bay ngang nhau như vậy khoảng nửa canh giờ, hắn mới nuối tiếc chuyển hướng bay về phía Nam Cực.

Công pháp Âm Dương Ngũ Hành Phong Lôi, hiện giờ An Lâm chỉ còn mỗi công pháp hệ Kim là chưa thu hoạch được. Ngoài ra, Thần Đan cũng đã được chuẩn bị tốt rồi, vấn đề tiền bạc đã giải quyết xong, giờ chỉ còn thiếu một món Thần khí nữa.

Hắn cứ như vậy từ từ bay ngang với chiếc máy bay.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, phải biết rằng bốn năm trước hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có cảnh tượng như thế này.

Cứ như là cảnh tượng trong giấc mơ vậy...

"Thêm chút công sức nữa, nói không chừng năm nay mình có thể đột phá đến cảnh giới Phản Hư."

An Lâm theo máy bay xuyên qua tầng mây, theo tốc độ bay ổn định của máy bay, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy từng gương mặt của nhóm người ngồi bên trong đang ngó ra phía ngoài cửa sổ.

Hắn còn thấy hứng thú điều chỉnh tốc độ của gạch đen ngang bằng với tốc độ của máy bay dân dụng đang bay trên trời, cùng bay sóng ngang một khoảng thời gian.

Gạch đen xẹt qua chân trời với tốc độ cực nhanh.

"Người khổng lồ An Lâm, Cực Quang này thật đẹp! Vì sao Nam Cực Bắc Cực của Trái Đất lại xuất hiện Cực Quang nhỉ?" Đề Na vừa ước ao vừa tò mò hỏi.

An Lâm cảm thấy may mà mình không trả hết những gì giáo viên vật lý cấp ba đã dạy, liền giải thích: "Cực Quang của Trái Đất là hiện tượng quang học khi những hạt mang điện tích có năng lượng cao đến từ mặt trời hoặc từ trường của trái đất chuyển động, khiến cho các phân tử hoặc nguyên tử của tầng khí quyển cao hơn điện ly mà sinh ra."

Đề Na chớp chớp đôi mắt long lanh như ánh sao, cái hiểu cái không ca ngợi: "Woa, người khổng lồ An Lâm thật lợi hại!"

An Lâm hài lòng gật đầu, dùng kiến thức học được ở Trái Đất mà nhận lại được sự ngưỡng mộ, đối với hắn quả thật chính là niềm vui ngoài ý muốn.

"Tôi vẫn khá là tò mò, anh An đến núi Trường Bạch đã làm gì thế, gâu!" Đại Bạch đột nhiên chen lời.

An Lâm: "..."

"Tôi đến núi Trường Bạch để làm chính sự, học tập công pháp!" An Lâm nói nghiêm túc.

Đại Bạch phồng hết mũi lên, đôi mắt tròn căng không ngừng lấp lóe, vẻ mặt tà mị cười cười: "Tìm Thi Thần học tập công pháp? Tôi hiểu rồi, cũng giống như tìm em gái nước ngoài rồi cùng chui vào trong chăn học tiếng Anh, hề hề hề..."

An Lâm tức giận đập vào đàu Đại Bạch một cái, quát: "Mẹ nó cậu thử nói lại lần nữa xem, tôi đập nát đầu chó của cậu bây giờ!"

Đại Bạch vẻ mặt tủi thân, có dũng khí làm cái chuyện kia mà còn không cho chó nói.

An Lâm, Đại Bạch và Đề Na cứ như vậy tán hươu tán vượn trên một vùng đất rộng lớn tĩnh mịch im ắng, cũng bởi vậy mà cũng nhiều hơn mấy phần tức giận.

Ngẩn ngơ suốt mấy ngày trời ở Nam Cực, không có chuyện gì làm thì đi ăn mấy con dị thú Gấu Bắc Cực.

Bọn họ còn phát hiện ra được một con chim Băng Dực cảnh giới Dục Linh ở trên một dòng sống băng ở nơi rất sâu, chuyện này quả đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Không lâu sau, Hiên Viên Thành cũng truyền một tin tức tốt tới thông qua bùa truyền âm: "Bạn học An Lâm, con đường truyền tống của Thiên Đình đã sửa chữa xong rồi!"

Quãng thời gian bình thản mà phong phú đó dần trôi qua.

Sau đó bọn họ lại trở về Hoa quốc, tu luyện tại núi Bắc Vụ.

Nói là tu luyện nhưng thực chất lại chính là để Đại Bạch thử đột phá cảnh giới Hóa Thần.

An Lâm không tu luyện theo cách bình thường, mà cố gắng để nhanh chóng để kiếm Thắng Tà sinh ra kiếm linh, nhanh chóng thu được một thanh Thần khí mới là con đường hắn nên làm.

Đề Na thì lại càng tùy duyên thôi, cô vẫn chú trọng việc cảm ngộ với trời đất tự nhiên hơn, thu nạp nguyên khí trời đất để nâng cao tác dụng của chính cô đã rất nhỏ rồi. Theo như cách Đề Na nói, vậy thì trải nghiệm nhiều hơn một số chuyện thú vị, mở mang kiến thức về một vài cảnh tượng lạ kỳ cũng chính là tu luyện.

Chuyện mà mỗi ngày An Lâm làm ở núi Bắc Vụ chính là cùng An Minh Xuyên luyện kiếm, thuận tiện truyền thụ một số tâm đắc về thuật pháp kiếm pháp. Còn việc làm thế nào để tăng thêm cảnh giới, hắn quả thực không có cách nào chỉ được.

Tuy chỉ có mỗi mấy thứ này, nhưng tu vi của An Minh Xuyên cũng đang nhanh chóng tăng lên.

Cảm ngộ về âm dương ngũ hành, phong lôi, và kiếm đạo của An Lâm cũng không phải là thứ mà những đại năng bình thường có thể sánh bằng, thậm chí có thể nói, trên trái đất, về những phương diện tu luyện này, người có cảm ngộ sâu nhất chính là hắn.

Dưới sự chỉ bảo tận tình như moi tim móc phổi của hắn, tốc độ tu luyện của An Minh Xuyên quả thật chính là một ngày ngàn dặm.

An Lâm cũng đưa cho An Minh Xuyên rất nhiều linh đan linh quả để trợ giúp thêm cho việc tu luyện.

Món canh kia tươi ngon dễ uống, thịt của nó cũng có một loại cảm giác thơm giòn lạ kỳ, khiến An Lâm, Đại Bạch, Đề Na ăn đến no căng bụng.

An Lâm chưa từng được ăn loài sinh vật này, liền hưng phấn bắt con chim Băng Dực kia lại, nấu canh ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận