Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1595: Sự lựa chọn của An Lâm

Thiên Đạo có sáu nhân vật nắm giữ quyền năng tối cao.

Thiên Không, Đại Địa, Hải Dương, Sinh Mệnh, Quang Minh, Hắc Ám.

Mà hiện giờ, Trần Trần lại hỏi nếu như An Lâm là thiên thần nắm giữ quyền năng Hắc Ám thì sẽ làm thế nào...

Khóe miệng An Lâm không kìm được giật giật.

Quyền năng Hắc Ám? Hắn có thứ quyền lực này sao?

Nếu như có, vậy tại sao hệ thống lại không gợi ý tí gì? Vì sao hắn lại không thể sử dụng được sức mạnh của quyền năng hệ Hắc Ám? Còn nếu như không có, vậy thì biết giải thích như thế nào về chuyện của Thiên Thần Lâm Ngọc, chuyện của cột năng lượng màu sắc rực rỡ?

Cũng không thể cho rằng đường đường là Thiên Thần cảnh của Thiên Nhân tộc, lại ăn nói bậy bạ trước khi chết đúng không?

Trong đầu An Lâm hiện giờ rất loạn, chủ yếu là hắn bài xích cái thân phận này từ trong bản năng, cũng cực kỳ sợ hãi rằng thân phận này sẽ mang đến cho hắn một sự thay đổi vô cùng lớn...

Nửa khắc sau.

"Anh có biết Lục Áp Đạo Quân ở đâu không?" An Lâm hỏi.

Trần Trần thấy An Lâm không trả lời, cũng không tiếp tục truy hỏi, mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

"Nói đi." Trần Trần cực kỳ sảng khoái đáp lời.

Nhất định là đã xuất hiện vấn đề ở chỗ nào đó!

An Lâm ngay lập tức nổi gân xanh, có một loại xúc động muốn đánh bẹp người.

Thiên thần mang quyền năng bóng tối quả thực trâu bò thật đấy, nhưng những gì đại biểu phía sau nó lại sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc sống của hắn, đấy chẳng phải nói rằng An Lâm hắn không phải là người, mà chính là một phần của Thiên Đạo sao?

Có một vài vấn đề, An Lâm cảm thấy đã đến lúc hắn nên chính diện đi hỏi ông lão kia rồi.

An Lâm chau mày, vắt hết óc suy nghĩ.

An Lâm không thể nào tiếp thụ được loại thiết lập như thế!

An Lâm một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Trần Trần: "Tôi có một vấn đề."

Ông ta ném lại cho mình cái hệ thống như nồi này, chính là chuyện cực kỳ vui vẻ đấy phỏng?!

Vấn đề này nhất định có liên quan đến hệ thống! Nhưng trong chuyện này, rốt cuộc hệ thống sắm vai nhân vật như thế nào? Cắn nuốt quyền năng, từ đó có thể sử dụng sức mạnh của quyền năng, là sức mạnh của quyền năng Hắc Ám, hay là sức mạnh của hệ thống...

Đâm tim quá đi mất! Ông đây gặp cảnh nước sôi lửa bỏng ở chỗ này, còn ông ta thì lại đến thế giới khác vui mừng hớn hở...

"Lục Áp Đạo Quân?" Trần Trần khẽ nhíu mày, sau đó lại giãn ra: "Hơn một năm trước hình như ông ta có chuyện vui gì đó, đặc biệt vui mừng, sau đó liền chạy đến thế giới khác nghỉ phép rồi."

Má nó, chuyện vui cái quỷ gì!!

Trần Trần bị nghẹn họng, sau đó lại xụ mặt xuống, nói tiếp: "Tôi cũng không quan tâm cậu có phải thiên thần nắm giữ quyền năng Hắc Ám hay không, tôi chỉ muốn hỏi cậu là, nếu như cậu là thiên thần nắm giữ quyền năng Hắc Ám, cậu sẽ chọn đứng ở phía bên kia chứ?"

Trần Trần muốn nói lại thôi, sau đó vẫn không kìm được lại nói: "An Lâm, tôi có một câu, không biết có nên nói hay..."

Lần đầu tiên An Lâm nhìn thấy Trần Trần để lộ ra nụ cười trong sạch thuần khiết của thiếu niên như thế, thay đổi cái vẻ mặt poker vẫn luôn lạnh lùng hờ hững trước đó, nụ cười rất tự nhiên, cũng rất có chí hướng, khiến cho người nhìn thấy cực kỳ dễ chịu.

"Cậu sao thế?" Trần Trần nhìn An Lâm đột nhiên tức giận bằng vẻ mặt khó hiểu.

Vòng sáng của mảnh đất Vô Trần biến mất.

Chỉ nghĩ thôi mà An Lâm cũng thấy tức.

An Lâm nghĩ nghĩ, quyết định lộ ra cho mọi người một phần thông tin quan trọng: "Trần Trần nói rằng tôi có một khả năng rất đỉnh, tôi nghĩ anh ta nói đúng."

Mọi người đều không kìm được cùng mở to hai mắt, nhìn An Lâm bằng ánh mắt tò mò, tuy không hề chủ động nói gì, nhưng ý tứ trong đó thì không cần ai nói cũng biết chính là đang chờ An Lâm để lộ ra vài thứ!

Hai người được bao quanh bởi lớp đá men lại xuất hiện trước mặt mọi người.

"Không sao..." An Lâm cười cười: "Cho tôi rời khỏi chỗ này thôi."

Hắn không khỏi thoáng sửng sốt một chút.

"Chúng ta đi thôi." Trần Trần nói.

An Lâm lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu.

"Vậy đừng nói! Tuyệt đối đừng có nói!" An Lâm chen miệng.

Hắn ngẩng mặt lên, lại nhìn vào An Lâm, cười nói: "Bang Phá Thiên chúng tôi quả nhiên không nhìn lầm người, hi vọng cậu có thể biến lời nói thành hiện thực."

Trần Trần cúi đầu, khẽ thở phào một tiếng, dường như vừa có gánh nặng nào đó được buông xuống.

An Lâm nhìn mọi người ở bên ngoài vòng sáng một lượt, cười đáp: "Đạo lữ của tôi, bạn bè của tôi, đệ tử của tôi... tất cả đều đang sinh sống tại giới Cửu Châu, đều là con người, tôi sẽ dùng tất cả mọi thứ để bảo vệ họ."

Mọi người: "..."

Trần Trần: "..."

Dường như mọi người đều có một ngụm máu đang ứ ở trong lòng.

Vốn dĩ không hóng hớt được gì về bí mật của An Lâm đã rất khó chịu rồi, hiện giờ An Lâm lại còn cho họ một bạo kích luôn.

"Phì..." Diệp Linh không kìm được bật cười, đôi mắt cong cong cực kỳ rung động lòng người: "Sư phụ vẫn luôn thích ăn ngay nói thật như vậy mà..."

Thiên Đế giơ ngón tay cái lên: "Chẳng những qua quýt lấy lệ được mà thuận tiện còn thổi phồng mình luôn, được đấy."

Những thành viên còn lại nghe thấy cũng cười đùa giả vờ giận mắng, chỉ một lát mọi người đều cho qua chuyện này, không ai tiếp tục dò hỏi nữa.

Bùa truyền âm của Thiên Đế cũng phát sáng vào đúng lúc này.

Bên trong truyền đến giọng nói của Trường Sinh Đại Đế, giọng điệu cực kỳ kích động, tiếng cười ha hả khiến người khác cảm thấy ông như một đứa bé đang rất vui vẻ: "Thiên Đế, thành công rồi, các ông thành công rồi!"

"Ồ? Ông cũng biết à?" Thiên Đế vẫn nhớ là ông chưa từng nói với người khác về kết quả cuộc chiến mà.

Trường Sinh Đại Đế kích động nói: "Thiên Nhân tộc ở tuyến đông, tuyến giữa, tuyến tây và tuyến bắc đã bắt đầu rút lui ngay trong tình cảnh chúng đang chiếm được ưu thế, vừa rút là lùi liền mười vạn dặm, rất rõ ràng, bọn chúng đang sợ một lực lượng nào đó, tôi nghĩ rằng, cũng chỉ có mỗi chỗ các ông là phù hợp thôi!"

Nam Thiên Môn bị phá, cả thế gian cực độ kinh hoàng!

Không lâu sau, tin tức này trong nháy mắt đã được truyền đi khắp toàn bộ đại lục với tốc độ cực kỳ khủng khiếp.

Cuộc chiến Nam Thiên Môn, xem như chính thức kết thúc.

Mấy người An Lâm, Hứa Tiểu Lan ngồi lên không gian Bạch Tinh Linh của Bạch Lăng, bay trở về Tứ Cửu tiên tông.

Hai vị đại đế trò chuyện đơn giản một lúc, sau đó liền ngắt kết nối bùa truyền âm.

Tất cả mọi người đều biết, hiện giờ chính là thời điểm chia tay nhau.

Cũng không thể nói là chia tay được, phải nói là thời điểm chiến thắng trở về của tiểu đội Phá Lộ đã đến rồi!

"Tiếp theo tôi muốn trở về Thiên Đình một chuyến trước, chính thức quyên bố quay lại, đồng thời còn tính toán đến chuyện sắp xếp tác chiến của liên quân Cửu Châu." Thiên Đế nói.

"Tôi và Tiểu Bạch muốn đến căn phòng sinh mệnh nhỏ của Nữ Oa một chuyến trước." Hắc Linh Xà cũng lên tiếng.

Bạch Linh Xà cười hì hì vẫy vẫy bàn tay nhỏ trắng nõn: "An Lâm tiền bối, tôi và Hắc tỷ tỷ sẽ trở lại nhanh thôi, sau đó sẽ cùng kề vai chiến đấu với anh!"

Tiểu Tước Nữ nhỏ nhắn xinh xắn biến thành Cửu Thải Thần Tước vừa lộng lẫy lại xinh đẹp, chất giọng êm tai động lòng người như chuông bạc không ngừng quẩn quanh trên không trung: "Bản cô nương phải đi tránh né đây, mọi người cố gắng lên nhé, tôi hi vọng người thắng cuối cùng trong cuộc chiến chính là mọi người đấy!"

Mọi người trong tiểu đội Phá Lộ đều tươi cười vẫy tay chào tạm biệt Thần Tước xinh đẹp trên bầu trời.

Đôi mắt tựa như đá quý của Thần Tước phản chiếu bóng dáng mặc trang phục trắng kia, sau khi nhìn một hồi thật lâu liền mở rộng hai cánh, bay về vùng đất phía tây.

Thiên Đế khẽ cười: "Trước tiên đừng vui mừng và kiêu ngạo quá, cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu thôi."

"Ha ha ha... Không ngờ Thiên Nhân tộc cũng biết sợ, thật đúng là quá sướng!" Trường Sinh Đại Đế vẫn đang cười to, ông chỉ cảm thấy sự khuất nhục suốt mấy chục năm nay cuối cùng cũng được nở mày nở mặt vào giờ khắc này rồi!

Chiến tuyến phía nam của Thiên Nhân tộc đã bị diệt gọn, chắc hẳn Thiên Nhân tộc ở chiến tuyến cũng đã nhận được tin tức rồi... Có lẽ bọn chúng cũng không muốn trở thành chiến tuyến bị phá tiếp theo, cho nên cũng đã thay đổi phong cách tác chiến.

Thiên Đế chợt hiểu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận