Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1999: Gỡ mặt nạ xuống

Lam Tiểu Nghê đích thân tiễn An Lâm về.

Vốn dĩ cô vẫn muốn ở cùng An Lâm vài ngày nữa, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, không ngờ An Lâm lại bảo còn có một người trong tòa thành ấy đang đợi hắn, hắn cần nhanh chóng quay về.

Công chúa Nhân Ngư chu cái miệng nhỏ óng ánh nõn nà, trong lòng hơi bất mãn và hụt hẫng, là cô không xinh đẹp, hay hải sản cô nấu không được ngon mà hắn lại nhớ nhà canh cánh như vậy.

Trong lúc cô có chút không vui, nhưng vẫn dang đôi cánh tay trắng mịn ra, khoác nhẹ cánh tay của An Lâm, mỉm cười nói một tiếng đi đường thuận lợi, nếu rảnh hãy thường xuyên đến liên minh Tây Hải chơi.

Tiễn biệt An Lâm xong, Lam Tiểu Nghê tự động viên mình, lại tập trung vào sự nghiệp vĩ đại - đối kháng tộc Thiên Nhân, cách mạng chưa thành công, cần phải cố gắng!

Buổi sáng tại phía đông tòa thành giới Cửu Châu.

Thiên Đế thật sự không hiểu cuộc tiến công như điên của tộc Thiên Nhân vài ngày trước, rõ ràng thắng lớn đến mấy lần, nhưng ông lại chẳng hề vui nổi, trái lại trong lòng đầy bất an và nghi hoặc.

Tất cả những việc này, cuối cùng đã sáng tỏ vào lúc An Lâm thiêu hủy một tỷ trứng Thiên Nhân. Hóa ra bàn tính của thiên thần quyền lực tối cao là: trước tiên để liên quân Cửu Châu buông lơi cảnh giác, liều mạng tiêu hao, đợi đến khi số lượng quân đội giảm đi, đại quân một tỷ tộc Thiên Nhân sẽ ra đời dày đặc không trung...

Tuy ông nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.

Tứ Cửu Tam Xuy vui mừng nhất, bọn chúng khoe khoang sự vô địch và vĩ đại của thầy An Lâm khắp chiến trường phía đông, đặc biệt là Tiêu Đồ, ông tiểu thẳng về phía đông, rồi dùng nước tiểu quẹt một đường trên mặt đất để phân cách, đồng thời phao tin rằng bất kể có bao nhiêu quân đội tộc Thiên Nhân bước qua đường thẳng này, một mình ông có thể chấp hết.

"Ha ha ha... Tông chủ An Lâm thật sự là một người thần kì không thể lý giải bằng lẽ thường..." Thiên Đế ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Lần nào cũng khiến thiên thần quyền lực tối cao thất bại ê chề, chắc hẳn những thiên thần này vô cùng căm hận hắn?"

Xây dựng niềm vui trên nỗi đau của kẻ địch, là một chuyện vui vẻ nhất.

Các tờ báo lớn của lục địa Thái Sơ không nói rõ chuyện này, nhưng các đại năng thế lực lớn lại vô cùng biết rõ mấu chốt và điểm quan trọng của chuyện này. Có thể nói như thế này, An Lâm lại một lần nữa kéo lục địa Thái Sơ khỏi ranh giới nguy khó.

Ông thậm chí còn đặt mấy trăm quả trứng rùa trước đường thẳng và gọi những quả trứng rùa tạp chủng này là trứng Thiên Nhân, sau đó vừa bật cười ha hả về phía trời đông, vừa ăn trứng ngon lành, mức độ chế giễu này có thể nói là trước nay chưa từng có, Thiên Đế cùng mọi người nhìn đến mức kinh hồn bạt vía, đều kính nể gọi Tiêu Đồ là một dũng sĩ.

Nếu tất cả những việc này thật sự xảy ra, tình thế chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt vọng, chí ít đối với liên quân Cửu Châu mà nói, nhất định cực kỳ đả kích tinh thần của binh sĩ.

Cho dù kẻ địch tới đây thuộc cấp thiên thần thì ông cũng không sợ.

"Mấy ngày trước còn ăn uống chơi bời ở thành thần Nguyệt Đồng, trông cực kỳ vui vẻ, vậy mà chớp mắt hắn đã phá được quỷ kế cô thiên thần quyền lực tối cao, thiêu hủy một tỷ trứng Thiên Nhân... An Lâm này là thánh sao?" Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tử Vi Đại Đế đầy kinh ngạc.

Nhưng âm mưu đáng sợ này đã bị An Lâm phá hỏng, kẻ ngu ngốc thật sự trở thành đại quân tộc Thiên Nhân phía đông. Quân cứu viện của tộc Thiên Nhân phía đông không còn nữa, chỉ còn lại mười triệu quân số, nhưng lại khăng khăng muốn liều mạng với năm, sáu mươi triệu quân đội của liên quân Cửu Châu, đây là một kiểu tuyệt vọng thế nào?

Kẻ địch càng đau đớn không vui thì họ càng sảng khoái!

Hắn gặp được Hứa Tiểu Lan.

Trường Sinh Đại Đế vui vẻ cảm thán: "Tôi vừa nghĩ đến việc bị ba vị thiên thần tối cao kia căm hận tận xương tủy thì đã bất giác thấy chân mình mềm nhũn rồi, chuyện này thật dọa người biết bao, cũng chỉ tông chủ An Lâm có tư cách bị các thiên thần ghi hận."

Vừa gặp, Hứa Tiểu Lan đã cười nói: "Thật không ngờ đấy, anh đi biển Tây một chuyến thì đã làm nên một chuyện lớn kinh thiên động địa như vậy."

Vâng, Tiêu Đồ sống lại rồi. Theo tín điều long sinh, mạng càng nhiều thì càng phóng túng, ông là người rêu rao và chế giễu kẻ địch quá đáng nhất trong liên quân Cửu Châu.

Chính vào lúc Tiêu Đồ điên cuồng tìm chỗ chết, An Lâm đã quay trở về thành thần Nguyệt Đồng.

"An Lâm, anh làm gì vậy? Mau trả mặt nạ lại cho em! Em không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của em!" Hứa Tiểu Lan bỗng căng thẳng, vươn tay muốn giành mặt nạ lại.

"À... An Lâm, em có nấu vài món mới cho anh, anh nếm thử nhé?" Bên dưới lớp mặt nạ, Tiểu Lan cười híp mắt, hỏi bằng giọng dịu dàng.

Khi nãy hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt Hứa Tiểu Lan híp lại vì cười thông qua hai lỗ trống của mặt nạ, điều này khiến trong lòng hắn không vui đến lạ.

Hứa Tiểu Lan hơi lúng túng, hiện tại cô vẫn đầu tóc bạc phơ, mang thân hình tùy tụy của người già, bị An Lâm ôm nhiệt tình như thế, cô cảm thấy không quen lắm.

An Lâm chớp mắt, nhìn Hứa Tiểu Lan bằng ánh mắt hơi khó hiểu.

"Chuyện nhỏ nhặt thôi." An Lâm chủ động tiến đến, dành cho Hứa Tiểu Lan một cái ôm nồng nhiệt.

Mặt nạ trong tay Hứa Tiểu Lan bỗng bốc cháy.

An Lâm hơi ngây ngồi, nhìn thẳng vào cô gái đối diện, vào đôi mắt của đối phương, chun mũi chun miệng, sau đó cười đáp: "Đương nhiên không để bụng, không đeo mặt nạ anh sẽ có thể nhìn em rõ hơn, như vậy càng tốt."

"Có thật... có thật là không để bụng chuyện em không đeo mặt nạ chứ?" Hứa Tiểu Lan cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.

Nhưng An Lâm lại không quan tâm nhiều vậy, có thể cảm nhận được hơi thở, hơi ấm của Tiểu Lan thì đã rất tốt rồi.

Cô gái mặc áo xanh dừng bước, viền mắt chợt ửng đỏ, cay cay.

An Lâm thấy vậy ngay lập tức không nhịn được, vội vàng tiến lên trước: "Được được được... Anh trả lại mặt nạ cho em, đừng giận nữa."

Hứa Tiểu Lan nhận lấy mặt nạ, không làm gì tiếp theo nữa.

"Được chứ!" An Lâm mỉm cười đáp, sau đó nhanh như cắt, giơ tay giật lấy mặt nạ của Hứa Tiểu Lan.

"Nụ cười của em." An Lâm quay sang nhìn đôi mắt của Hứa Tiểu Lan, đáp một cách nghiêm túc.

"Dáng vẻ già cả xấu xí của em, có gì để nhìn đâu chứ?" Hứa Tiểu Lan gặng hỏi.

"Nhưng anh muốn nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của em, chiếc mặt nạ đáng ghét này lại chắn tầm nhìn của anh." An Lâm thấy Tiểu Lan đuổi mình thì nhấc chân lên chạy, vừa chạy và nói.

Cô cầm nó, ngẩng đầu, nở nụ cười, để hiện ra từng nếp nhăn: "Vậy sau này em... không đeo mặt nạ nữa!"

Hứa Tiểu Lan đã suy nghĩ thông suốt, khi người mà cô lưu tâm nhất, thật sự không để bụng diện mạo của cô, vậy thì cô đeo chiếc mặt nạ này, không còn ý nghĩa gì nữa, đừng sao chính cô cũng không nhìn thấy dáng vẻ của mình.

An Lâm cực kỳ vui mừng, lại hào hứng ôm Hứa Tiểu Lan thật nồng nhiệt, sau đó dắt tay của cô đi về phía bàn ăn: "Đi thôi, Tiểu Lan, cùng nhau nếm thử món mới của em!!!"

Hai người bắt đầu dùng bữa vui vẻ ở bàn ăn.

Biên giới phía tây lục địa Thái Sơ.

Cảnh giới không trung.

Thiên thần Hải Dương đọc báo mà mặt mày như người bị táo bón, xem từng tiêu đề, thật sự muốn nôn máu.

Tin tức gì thế này, bình luận gì thế này?!

Đám người này bị ngốc sao?!

An Lâm đánh bại thiên thần Hải Dương chỉ bằng một đấm?!

Thiên thần Hải Dương là thiên thực quyền lực tối cao yếu nhất?!

Còn nữa, câu này quá đáng nhất!

Thiên thần Hải Dương xuất hiện muộn nhất, nghi vấn thiên đạo khó sinh, cho nên mới yếu như vậy?

"A... Đám truyền thông vô lương tâm này, nói những lời đó không thấy cắn rứt sao? Lần sau ta nhất định phải giết hết bọn họ!!!"

"Đúng! Giết hết!!!"

Thiên thần Hải Dương phẫn nộ gào lên, làm rúng động cửa trời tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận