Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 540: Người giữ cửa kỳ lạ ở tòa tháp màu đen

An Lâm đi trên con đường màu vàng xen trắng hài hòa của tòa thành cổ, từng đoàn từng đoàn khí thể màu đen méo mó lướt qua bên cạnh hắn, tỏa ra hơi lạnh thấu xương.

Những khí thể màu đen méo mó này là những u hồn vô ý thức, cả ngày du đãng ở trong thành, không chủ động tấn công người khác, nhưng nếu không cẩn thận bị bọn chúng đụng vào, người có thần hồn hơi yếu vẫn sẽ bị tổn thương.

Ở tình cảnh này, lá cờ của Mạch Luân phát huy tác dụng tối đa, bọn họ lợi dụng lá cờ, thả ra mấy chiến hồn mạnh mẽ đi trước mở đường. U hồn du đãng bốn phía dường như có thể cảm ứng sát ý của chiến hồn, rối rít tự động tránh đi.

"Bán bánh bao đây... Bánh bao thịt tươi nóng hổi mới ra lò đây..."

"Khách quan, đây là quán cơm hải sản đặc sắc nhất thành Kỵ Lâu, ngài có muốn nếm thử hay không?"

"Mời mời mời! Tiệm tạp hóa Bắc Thần, không lừa già dối trẻ!"

"Công tử, mau tới đây đi, trong này có rất nhiều cô nương xinh đẹp nha..."

Những âm thanh kia quanh quẩn khắp trên đường đi, cứ như đang diễn lại cảnh tượng phồn hoa của ngày xưa, vô cùng náo nhiệt.

U hồn đi đầy đường... Mẹ nó chứ, chuyện này thật là...

Nữ u hồn này vừa xuất hiện liền thét lớn, tiếng hét cực kì bén nhọn vang vọng bốn phía, khiến mặt đất cũng muốn nứt ra.

An Lâm lắc đầu than thở, trên mặt có một chút thất vọng.

Bọn họ lại đi thêm một đoạn, đột nhiên một nữ u hồn mặc váy đỏ, sắc mặt trắng bệch trồi lên từ dưới mặt đất.

Bọn chúng không phải là năng lượng thể, cũng không phải một sinh mệnh thật sự, chỉ giống như một vết tích, vết tích của một sinh mệnh đã từng tồn tại.

Ví dụ như nữ u hồn này, sau khi bị đánh chết, tinh nguyên thế giới màu xanh lam liền xuất hiện.

An Lâm không cảm thấy địa phương này có gì khiến người ta sợ hãi, ngược lại có chút thương hại nhìn u hồn xung quanh.

Đám người An Lâm bịt kín lỗ tai, Mạch Luân khó chịu, tung ra một chưởng vỗ chết nữ u hồn kia!

Đi dọc bên trong tòa thành cổ, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện của các u hồn.

Hắn không hiểu lắm về cách thức tồn tại của những u hồn này, cũng không hiểu những u hồn mà ngay cả tộc Hư Linh cũng ghét bỏ, không thèm ăn, bọn chúng tồn tại có ý nghĩa gì?

Viễn cảnh trong lòng hắn hoàn toàn sụp đổ!

Tên đồ tể mập mạp to lớn kia rú lên một tiếng, vọt tới chỗ bọn người An Lâm, giơ dao phay trong tay chém xuống, tạo ra tiếng xé gió chói tai. Sau đó hắn lại bị Mạch Luân không kiên nhẫn đập chết bằng một chưởng.

Hắn luôn cảm thấy đức tính của một u hồn, phải là âm trầm yên tĩnh, ngẫu nhiên thổi gió lạnh vào tai dọa một vài người đi lạc mới đúng.

Sau khi u hồn nọ tan thành mây khói, trên mặt đất xuất hiện một miếng tinh nguyên thế giới màu xanh lục.

Loại u hồn tương đối đặc biệt này, sau khi bị giết thì sẽ nổ ra một ít đồ vật.

Đi tiếp không bao lâu, trước mặt bọn họ lại xuất hiện một tên đồ tể cao mười mấy mét, tay cầm dao phay.

"Huống hồ coi như là một nơi nào đó đã từng bị vơ vét, trải qua thời gian năm trăm năm, nơi đó vẫn có khả năng sinh ra tinh nguyên thế giới mới..." Mạch Luân cũng góp giọng giải thích.

"Một tòa tháp bắt mắt dễ thấy như vậy, nếu có vật tốt gì, thì chắc hẳn là đã bị lấy đi hết!" An Lâm bất đắc dĩ nói.

"Lại còn có cách thức nghênh đón lễ phép thế này nữa à?" Khóe miệng An Lâm giật giật.

Trên đường đi, bọn họ gặp kha khá sự cố nhỏ, sau khi bàn bạc, đám người An Lâm trực tiếp đi đến tòa tháp cao màu đen ở giữa tòa thành cổ.

"Há lại không vui mừng!" Một ông lão mập lùn tiếp lời.

U hồn cao to như vậy mà tinh nguyên lại không bằng nữ u hồn kia.

An Lâm cảm thấy Mạch Luân nói đúng, ở cổ vực Thái Sơ mà lại có người ngâm nga Luận ngữ của trái đất, rõ ràng là không ổn!

Mạch Luân không kiên nhẫn nhấc tay lên muốn đánh chết đối phương: "Bọn họ quái dị lắm, hay là cứ đánh chết cho gọn?"

Tuyết Trảm Thiên cũng kích động: "Chủ nhân, hình như hai ông lão này không phải u hồn ngu ngu ngốc ngốc! Bọn họ có suy nghĩ, rất thú vị, rất huyền bí!"

Tòa tháp này cao khoảng hơn ngàn mét, cực kì lớn, cứ như là cây cột chống trời đứng sừng sững ở trung tâm tòa thành cổ.

Cảnh tượng này, theo lý là vô cùng dị hợm, đặc biệt là trong khung cảnh cả thành đều là u hồn...

Cứ như nghe được tiếng lòng của An Lâm, hai ông lão áo đỏ lên tiếng.

"Có người bạn từ phương xa đến..." Một ông lão cao gầy gật gù đắc chí.

Khả Khả Tư Đế lại không đồng tình, lên tiếng: "Cậu vẫn quá coi thường vực Tinh Hư rộng lớn này, rất nhiều nơi chúng ta đều chỉ mới nghe qua, có rất nhiều địa phương chưa từng được bất kỳ thế thực nào thăm dò."

Ngoài dự liệu, trước cửa tháp cao lại có hai ông lão mặc áo đỏ, mặt mày hiền hậu, vừa thấy bọn họ liền hô to: "Hoan nghênh, hoan nghênh... Hoan nghênh quý khách ghé thăm tháp Trích Tinh."

Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi đến dưới chân tòa tháp.

Bọn họ đã biết chuyện thực lực chủ nhân rất trâu, nhưng lại không hiểu chút gì về vực Tinh Hư cả, cho nên giải thích vô cùng tường tận và kiên nhẫn.

Hắn đang định gật đầu đồng ý, hai ông lão kia liền kích động.

"Con hươu kêu oang oang, ăn cỏ trên đồng..." Ông lão cao gầy gật gù đắc chí nói.

"Nhà ta có nhiều khách quý, đánh đàn thổi sáo vui chơi!" Ông lão mập lùn tiếp lời.

Lời nói vừa dứt, không biết từ nơi nào, ông lão mập lùn đã lấy ra một nhạc cụ cùng loại với cổ cầm, hai tay gảy vào dây đàn.

Mạch Luân ra tay cũng cực nhanh, gần như là cùng lúc đó, một chưởng màu máu mạnh bạo của hắn đã giáng xuống. Huyết chưởng chưa đến, mặt đất đã bị lõm xuống, tạo thành một cái hố to hình bàn tay.

"Ha... Ha!" Ông lão cao gầy cũng đánh một quyền vào huyết chưởng trên bầu trời.

Một quyền này vô cùng mạnh, chấn động đến mức vết nứt không gian tét ra thêm, không gian bị vặn vẹo lúc tròn lúc dẹp, lực lượng kinh khủng trực tiếp đánh tan huyết chưởng, tạo thành làn sóng không khí khuếch tán hơn mười dặm, thậm chí tòa tháp màu đen cũng bị ảnh hưởng, rung lắc một hồi.

"Có qua có lại..." Ông lão cao gầy khí định thần nhàn.

"Mới toại lòng nhau!" Ông lão mập lùn tiếp lời.

Nhưng An Lâm biết, tất cả đều là ảo giác!

Bất kể là cảnh vật trước mắt, âm thanh, xúc cảm, khứu giác, khó hiểu là cảm giác về hơi thở, sự chuyển động của nguyên khí cũng rất chân thực, cứ như đây là một thế giới thực vậy...

Cảm giác rất chân thực.

Sau đó, một xe hàng treo đầy hàng hóa thủ công làm bằng gỗ được một người chầm chậm kéo qua.

Ngay lúc An Lâm đang ngây người, thân thể của hắn lại bị người khác đẩy sang một bên.

"Tránh ra, mau tránh ra!"

An Lâm nghe vậy liền giật mình, lập tức sử dụng thuật pháp phòng ngự bao bọc thân thể của hắn.

Nhưng một giây tiếp theo, hắn đã cảm thấy trí não của mình cũng hòa theo sóng âm kia, ong ong vù vù.

Trong cơn hoảng hốt, cảnh tượng xung quanh hắn hoàn toàn thay đổi.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng mặt đất, một cơn gió mát thổi đến, các loại mùi hương bắt đầu quẩn quanh chóp mũi hắn, có mùi bánh bao, có mùi mì, còn có mùi son phấn của những cô gái đi ngang qua...

Đúng vậy, xung quanh hắn, một đám người đang cười nói rộn rộn ràng ràng.

An Lâm chớp chớp hai mắt, nhìn con đường dạt dào sự sống, hết sức phồn hoa trước mắt, có chút không hiểu cho lắm.

"Hì hì, mẹ ơi, mua cho con một que hồ lô ngào đường đi! Con muốn cái kia!" Giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.

Một bé gái tết tóc bím, dáng vẻ đáng yêu đang kéo tay một người phụ nữ, kích động chỉ vào tiểu thương bên đường.

"Được được được... Mẹ sẽ mua cho con..." Người phụ nữ cười dịu dàng, dẫn bé gái đi đến bên cạnh tiểu thương.

"Cẩn thận! Đây là ảo cảnh cưỡng chế!" Khả Khả Tư Đế gấp gáp la lên.

Chỉ trong nháy mắt, không gian vặn vẹo, vô hạn tinh thần và vật chất bắt đầu che phủ không gian.

Sóng âm kì lạ khuếch tán ra bốn phía.

"Ong..."

Ông lão mập lùn lấy tay khảy đàn sắt một cái.

Ông lão cao gầy duỗi ra hai ngón trỏ, bất ngờ ấn vào huyệt Thái Dương của chính mình.

Mặc kệ nó chân thực đến cỡ nào, trong lòng hắn vẫn nhận định đây chính là một ảo cảnh!

Nhưng An Lâm lại bắt đầu nhức đầu, mặc dù biết đây chỉ là một ảo cảnh, là thuật pháp hai ông lão kia dùng để đối phó hắn, nhưng phải làm sao để thoát khỏi ảo cảnh này? Hắn hoàn toàn không biết gì cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận