Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 555: Bảo vật trong hang đá

An Lâm nhìn Hắc Long đang dập đầu cảm ơn, không biết nên nói gì mới phải.

Hóa ra Tiêu Trạch nhầm hắn thành Hắc Long mạnh mẽ vô cùng này?

Cũng không quá ngạc nhiên khi Tiêu Trạch nhầm lẫn như thế, An Lâm chỉ dựa vào cảnh giới Hóa Thần đã có thể chiêu mộ một nhóm đại năng Kỳ Phản Hư làm việc cho hắn, hơn nữa còn có thể cướp đi năng lực phòng ngự của nó... Thủ đoạn tấn công đáng sợ như thế, tu sỹ Kỳ Hóa Thần chắc chắn không thể làm được! Nghĩ sao cũng thấy giống một đại năng nào đó ngụy trang thành!

Sau đó hình bóng mờ ảo của Hắc Long xuất hiện dưới trời sao, như một lời chứng thực suy nghĩ của Tiêu Trạch, thậm chí còn kinh khủng hơn tưởng tượng của cậu vô số lần, đến mức cậu mất cả dũng khí chống đối...

Nói dễ hiểu một chút thì là Tiêu Trạch bị dọa đến mất mật.

"Mau dậy đi, tôi chỉ đi vào trong hang động lấy mấy thứ mà thôi." An Lâm phẩy tay áo, vẻ mặt ung dung bình thản.

"Không sao, không sao, tiền bối ngài cần gì cứ lấy!" Hắc Long ngoan ngoãn nghe lời, hai sợi râu rồng trước mũi nhẹ nhàng lay động, liều mạng lấy lòng hắn.

"Ừm..." An Lâm thỏa mãn gật đầu, "Thật hiểu chuyện! Thôi, ba phút sau tôi sẽ trả thiên phú phòng ngự mà cậu vẫn luôn kiêu ngạo lại cho cậu."

Cổ vực Thái Sơ, vực Cổ Thần.

Sau khi âm thanh mờ mịt xa xôi rơi xuống, hai thái dương trên trời lại khôi phục lại độ sáng lúc ban đầu, tiếp tục vận chuyển vòng quanh mảnh cổ vức đã sụp đổ này.

Sự đáng sợ của An Lâm lại đổi mới thế giới quan của hắn một lần nữa, nếu Chân Vương Nguyệt Dạ trêu chọc phải kẻ đáng sợ này, chắc hẳn phải chết không nghi ngờ! Không được... Hắn quyết định trong lòng, sau khi trở về nhất định phải ngăn cản mấy trò ngớ ngẩn của Nguyệt Dạ!

"Ừm? Đây là đầu đông? Không... Không phải... Chẳng qua chỉ là một sợi ý thức mà thôi..."

Hiệu quả cướp đoạt của thuật Thần Tham chỉ có tác dụng trong vòng mười phút, tính toán thời gian, ba phút sau vừa lúc hiệu quả liền biến mất... Hahaha, ông đây thông mình quá mà!

Vết thương nhanh chóng khép lại, vảy rồng lấp lóe như kim loại cũng phủ kín toàn thân, tất cả những ô uế dơ bẩn bám bên ngoài bị thổi bay.

Tiêu Trạch nghe xong, thân rồng run lên, cảm động đến rơi nước mắt: "Cảm ơn tiền bối! Tiền bối khoan dung độ lượng, tiểu nhân cảm động đến rơi nước mắt..."

Ba phút sau, trên thân rồng dính đầy máu tươi kia của Tiêu Trạch đột nhiên xuất hiện ánh sáng như kim loại.

Đao Dạ vẫn ở bên cạnh bí mật quan sát từ nãy, giờ phút này hai chân phát run, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

An Lâm lạnh nhạt lắc đầu: "Không sao."

Hai vầng mặt trời bầu trên trời dần dần tối sầm lại, chậm chạp lệch về một phương hướng nào đó.

An Lâm khẽ gật đầu với Tiêu Trạch, sau đó không nhìn cậu nữa, trực tiếp bay về phía hang đá màu trắng.

Tuyết Trảm Thiên nhìn An Lâm, hai mắt lấp lánh, nóng bỏng nồng nhiệt vô cùng. Đây mới là chủ nhân của nó, áp đảo trên chín tầng trời, là tồn tại vĩ đại hơn cả sao trời! Rồi sẽ có một ngày, chủ nhân mang theo nó, đạp nát một mảnh trời đất này!

Mấy người Khả Khả Tư Đế sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, đi theo phía sau An Lâm.

Nó có thể cảm nhận được, có thứ gì đó đang trở về!

Tiêu Trạch cảm động nhìn qua phía An Lâm một lần nữa, kính sợ như thấy Thần Minh.

"Vừa nãy cảm ơn cậu đã cứu tôi." Một âm thanh mềm mại đáng yêu lại xốp giòn không xương truyền đến.

An Lâm cười nhạt một tiếng, không trả lời thẳng, chỉ nói: "Tôi là nhân loại."

An Lâm ngạc nhiên, tốt lắm! Cuối cùng cũng không cần lo lắng cô đánh tôi.

An Lâm cũng không ngại để cô đi theo, cô đã lập lời thề không thương tổn nhân loại và thành viên trong đoàn của An Lâm với Yêu Tổ, một khi có ý định vi phạm lời thề, đạo căn liền sẽ sụp đổ, cái giá đó Mễ Á không trả nổi.

Thiếu niên vui vẻ gật đầu: "Đúng, tôi, Tiêu Trạch!"

Sau khi thành công áp chế Hắc Long ngay từ lúc bắt đầu, Mễ Á đã hoàn thành xong lời thề của mình. Nhưng không biết vì sao cô vẫn chọn đi theo sau mọi người, không cách nào kìm nén nổi rung động và tò mò trong lòng.

An Lâm: "... Được, cậu dẫn đường đi!"

"Không phải." Tiêu Trạch lắc đầu, chân thành nói, "Tôi sợ tiền bối không biết đường, cố ý đến đây dẫn đường!"

"Cậu tới đây làm gì, chẳng lẽ cậu đổi ý, muốn ngăn cản tôi?" An Lâm cười nói.

Tháp Bá cuồng nhiệt nhìn An Lâm, hiếu kỳ hỏi: "Thánh Chủ, ngài là Long tộc hay trên người có huyết thống Long tộc?"

Đoàn người đi thẳng về phía hang đá màu trắng, đúng lúc đó, một thiếu niên tóc ngắn màu đen đột nhiên chạy lại từ phía sau.

"Tiền bối, chờ tôi một chút!" Thiếu niên kia trông rất thanh tú, có một đôi sừng Hắc Long nhánh sâu thẳm, quần áo rách rưới, thậm chí còn dính vết máu, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười thân cận lấy lòng.

An Lâm quay đầu, nhìn về phía thiếu niên kia, vẻ mặt kỳ lạ: "Cậu là... Tiêu Trạch?"

A, hóa ra là có được huyết mạch Long tộc cường đại. Tháp Bá giật mình, nghĩ bản thân hiểu đúng ý An Lâm.

Ôi mẹ nó, thẹn thùng thật à?!

Sau khi ánh mắt của cô và An Lâm giao nhau rồi lại lệch ra, đôi môi đỏ thắm gợi cảm hơi mím lại.

An Lâm quay người, nhìn thấy Khả Khả Tư Đế hai mắt long lanh như nước hồ thu, khi nhìn đến hắn, trong đôi mắt trong vắt có kính nể, ngưỡng mộ và biết ơn, thậm chí còn có một chút ngượng ngùng nhìn không rõ?

Không ngờ đi lục lọi nhà cửa của người ta còn được người ta dẫn đường cho, thật tốt, nhỉ?

Nhưng An Lâm sẽ không hoàn toàn tin tưởng cậu ta, chỗ nào nên vơ vét nhất định hắn sẽ vơ vét cho bằng sạch, chắc chắn là không buông bỏ một góc nào hết.

Trong hang đá lại có những điều kỳ lạ khác, bên trong có rất nhiều pho tượng hung thú xa lạ, giữa hang đá trắng có một ao nước màu đen. Nó không ngừng sủi bọt, tản ra mùi hương thơm ngát thoang thoảng.

"Đây là ma dịch Long Tủy, là nơi tôi tắm hàng ngày!" Tiêu Trạch chỉ vào ao nước kia, giới thiệu.

An Lâm nhìn kỹ, có hơi động lòng, rất muốn đóng gói đem đi.

Tiêu Trạch nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của An Lâm, không ngờ vị tiền bối này lại có hứng thú với cả nước tắm của cậu, thân thể nho nhỏ run lên, không dám nói gì nhiều.

"Nơi này là động phủ của cậu?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.

"Đúng vậy, nhưng trước khi tôi đến, nơi này là động phủ của một đại năng tồn tại ở thời cực kỳ xa xưa để lại, bên trong có thứ gì đó ngay cả tôi cũng không thể sử dụng, giống như là bị cố định giữa trời đất này." Tiêu Trạch không giấu diếm, mở miệng trả lời.

Nếu không phải vì lo lắng An Lâm sẽ xốc tung nhà cậu để tìm đồ vật thì còn lâu cậu mới chủ động dẫn đường.

Cậu tiếp tục đi về phía trước, đối diện vách đá, bắt đầu khắc họa trận pháp.

Sau tiếng vang ầm ầm, vách đá nứt ra từ chính giữa, một trận pháp hiện lên trên mặt đất, màn ánh sáng bảy màu vỡ ra, lấp lánh trên vách đá, cuối cùng rộng mở trước mắt mọi người.

Tiêu Trạch đi vào trước, mấy người An Lâm phát hiện xung quanh không có bất cứ thứ gì, nhưng trong trận pháp lại có năng lượng chấn động vô cùng mạnh mẽ, liền biết Hắc Long không lừa gạt bọn họ, trong màn sáng này thật sự có kho báu.

Đi vào trong màn sáng, thứ đầu tiên đập vào mắt là một cô gái lấp lánh ánh vàng.

Đám người An Lâm, Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân đều hít vào một hơi khí lạnh, vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc không thể tin nổi, giống như nhìn thấy một chuyện rất khó giải thích.

Cô gái kia có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, một tay chống lên vòng eo thon thả gợi cảm, tay kia tạo dáng một nụ hôn gió, cả người trần trụi, dáng người đạt tỉ lệ vàng hoàn hảo, làn da trơn mịn sáng hồng, giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất trên đời.

Từ trên người cô tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh vô tận, tựa như muốn chói mù mắt kẻ khác!

Không sai, cô chính là người đẹp được hình thành từ tinh nguyên thế giới màu vàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận