Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 982: Đè ép Ngao Mông

Ngao Mông bị tốc độ của An Lâm khiến cho giật nảy mình.

Thé nhưng chỉ một lát ông ta đã lộ ra vẻ mặt đầy khinh miệt: "Cho dù tốc độ của cậu nhanh thì đã sao, tất cả mọi công kích của cậu đều sẽ bị ta nuốt hết!"

An Lâm nghe xong nhưng trên mặt lại không có nhiều thay đổi, chỉ cần không phải lực phép tắc thì bất luận là loại sức mạnh nào cũng đều sẽ có một cực hạn, Tế Huyết Hắc Động cũng không thể nào ngoại lệ.

Nếu không, để lão già Ngao Mông này bao phủ huyết dịch toàn thân mình xong chẳng lẽ sẽ trở thành thiên hả vô địch rồi sao?

An Lâm vừa đáp xuống phía sau lưng Ngao Mông, huyết dịch cũng bắt đầu chảy từ trong thân thể Ngao Mông ra, bao phủ quanh thân ông ta, tạo thành một lớp tường chắn có khả năng cắn nuốt không thể phá vỡ.

Cùng lúc đó, từng vệt đao nước ẩn chứa sức mạnh Thần Đạo cũng xé mở hư không chém về phía hắn.

An Lâm không để ý đến những công kích kia, hắn dẫn động nguyên khí, đặt quả cầu lớn màu đồng cổ sát chặt phía sau phần lưng Ngao Mông, đồng thời hai tay tạo thành pháp quyết: "Đại thủy cầu, đè chết lão cho ta!"

Ầm ầm!

Thân rồng của lão liền bị ép thành hình chữ U, kêu thảm thiết một tiếng rồi bắt đầu rơi từ trên bầu trời xuống.

Mặt ngoài cuả cầu tròn màu đồng cổ nằm ở phần lưng nó có một chất lỏng màu xanh lam nhạt đang chuyển động, trọng lực vô cùng vô tận cứ như mang theo cả lực lượng của một hành tinh không ngừng nghiền ép Ngao Mông.

"Đây là..." Ngao Mông vừa mới mở miệng, một thứ lực lượng cực kỳ kinh khủng đã được thả ra, tựa như núi Bất Chu trấn áp vạn vật thể gian.

Con rồng lớn màu xanh rơi xuống, chấn động đến mức khiến mặt đất cũng rung lên.

An Lâm thấy thế cũng sửng sốt một chút, chẳng lẽ lực độ của quả cầu lớn mình làm ra vẫn chưa đủ?

An Lâm thấy cảnh này xong liền thả lỏng.

An Lâm bị đao nước màu lam đánh bay, thân thể chiến thần lại một lần nữa xuất hiện vết máu thô to, chẳng qua là hai mắt hắn vẫn sáng ngời, vẻ mặt mong đợi nhìn về phía quả cầu lớn.

"Cứu mạng... Grừưuuu!"

Ngay đúng thời điểm hắn do dự, Ngao Mông đột nhiên biến sắc, thân rồng dài ngàn trượng run lên bần bật.

"Ha ha ha... chỉ bằng vào một quả cầu này mà muốn đè chết được ta? Thật đúng là cười chết ta rồi! Ta chính là ông Hải Long Vương của Đông Hải Long Đình đấy!" Ngao Mông cười ha hả, linh hoạt di chuyển thân thể trên không trung, quả bóng dán sát ở phần lưng ông ta không có chút tác dụng nào.

Ầm ầm!

Cũng giống như một viên đạn vậy, nếu như có trọng lượng một tấn, ép vào trong lòng bàn tay, cho dù không cần do họng súng bắn ra, bằng vào áp lực từ trọng lực khủng bố này mang tới cũng đủ để khiến lòng bàn tay bị xuyên thủng.

"Gràoooo..."

Sau khi quả cầu lớn tập trung sức mạnh nghiền nát phòng ngự của Ngao Mông, cự lực liền đè ép khiến cho phần lưng của Ngao Mông bị lõm xuống, kèm theo là tiếng động xương rồng bị phá vỡ.

Ngao Mông rú lên thảm thiết, Tế Hắc Huyết Động trên phần da được bao phủ bởi huyết dịch lại sờ sờ bị quả cầu kia ép đến mức nứt toác ra, sau đó trọng lượng điên cuồng của nó bắt đầu đè ép vào thân thể.

Quả cầu lớn là thứ được hấp thu trọng lượng của mấy trăm triệu tấn nước, trọng lượng khổng lồ như vậy được hội tụ bên trong quả cầu nhỏ như thế kia, sinh ra áp lực mạnh mẽ khiến người ta không cách nào tưởng tượng nổi.

"Ngũ đệ, đừng đợi thêm nữa, mau ra tay đi, phụ vương sắp không chịu được nữa rồi!" Ngao Minh Ngọc lớn tiếng nói.

"Đừng có mà quấy rầy sư phụ tôi chiến đấu."

Sau khi cậu sử dụng không gian giam cầm với thanh niên Long Tộc kia liền vung đuôi thêm một cái nữa, mang theo cự lực ngập trời cực kỳ nhanh chóng chụp về phía người thanh niên kia.

"Phụ vương!" Cuối cùng Ngao Minh Ngọc cũng không thể nhịn nổi nữa, thân hình nhanh chóng lao về phía Ngao Mông.

Kiếm thế ngập trời bắt đàu dâng cao, cuốn động cả gió mây trên bầu trời.

"Gràoooo!" Ngao Mông lại một lần nữa gào lên thảm thiết.

"Tin người khổng lồ An Lâm đi, chúng ta đừng dâng mạng mình qua đó!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đề Na cực kỳ ngưng trọng.

"Tiểu Na, cô đang làm gì thế, trong thời khắc khẩn cấp như thế này, cô kéo tôi lại làm gì?" Tuyết Trảm Thiên hét lớn.

Tuyết Trảm Thiên đang muốn nhào về phía người thanh niên đó liền bị Đề Na túm chặt lấy lông.

Cũng trong khoảnh khắc đó, Tiêu Trạch lóe lên rồi xuất hiện trước người Ngao Minh NGọc, hóa thành một cái vung đuôi của Hắc Long, khiến Ngao Minh Ngọc bị đánh bay đi hệt như một quả bóng cao su.

Nhưng người thanh niên đó đã biến mất tại chỗ trong nháy mắt, tránh thoát khỏi cú đánh của Tiêu Trạch.

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn đã xuất hiện ở cách đó mấy trăm mét, khoảng cách với An Lâm ngày càng gần hơn.

Hắn chính là người nắm giữ không gian nhảy vọt tức thì mà vô số đại năng Phản Hư cũng khó mà nắm giữ được!

Hắc Long nổi giận gầm lên một tiếng, mở miệng đầy uy phong lẫm lẫm.

Tiêu Trạch thấy thế liền lập tức nhào về phía thanh niên kia: "Cút ngay!"

Một thanh niên Long Tộc với khuôn mặt lạnh tanh, hai mắt sắc bén vươn tay nắm lấy chuôi kiếm sau lưng, bước từng bước về phía Ngao Mông, mỗi một bước đi, khoảng cách hắn vượt qua là mấy trăm mét.

"Haiz..." Hình như có một tiếng than cực nhẹ vang lên.

"Sao lại nói là dâng mạng mình?" Tuyết Trảm Thiên không phục.

Đôi mắt màu ngọc bích của An Lâm không ngừng chiếu thẳng vào thân hình của người thanh niên kia, nói khẽ: "Bởi vì hắn còn mạnh hơn nhiều long vương Ngao Mông!"

Tuyết Trảm Thiên trừng lớn hai mắt lúng liếng đen nhánh.

Nó nhìn khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc của Đề Na, lại nhìn người thanh niên có khí tức càng ngày càng kinh khủng đang đi từng bước về phía An Lâm.

"Ừm, anh An có một không hai, đánh đâu thắng đó, chỉ là một con rồng phế, đương nhiên là dễ như trở bàn tay, không cần tôi phải vẽ vời cho thêm chuyện." Tuyết Trảm Thiên lắc lắc thân thể trắng như tuyết, phân tích cực kỳ có đạo lý.

Đề Na: "..."

An Lâm nhìn người thanh niên đang không ngừng bước tới, hai mắt hơi hơi nheo lại.

Lúc trước, hắn dựa vào thần thức siêu mạnh mẽ mà cũng không có cách nào cảm nhận được cảnh giới thực lực của người thanh niên này.

Nhưng bây giờ, người thanh niên này đang phóng khí thế của chính mình ra bên ngoài, không hề che giấu thực lực nữa, hắn mới phát hiện ra đó cũng là một đại năng Phản Hư hậu kỳ, đồng thời nhìn từ uy thế mà người này phát ra ngoài, xem ra còn sâu hơn cả Ngao Mông một bậc.

Ngao Mông bị quả cầu nước lớn đè ép trên mặt đất đến mức dường như không thở nổi sau khi nhìn thấy người thanh niên bước từng bước đi tới, trên mặt lại hiện lên nụ cười, khóe mắt liếc về phía An Lâm, trong thần sắc mơ hồ có cả khoái ý trả thù thành công.

Ngao Tình Ngọc nhìn An Lâm, chém ra một kiếm mạnh mẽ nhất trong cuộc đời này của hắn!

Sức mạnh Thần Đạo của hắn là ở lĩnh vực kiếm ý, về phương diện này, hắn có thể chém nát được tất cả mọi thứ!

Sức mạnh ẩn chứa chân ý kiếm đạo của Ngao Tình Ngọc trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi trăm dặm xung quanh.

Mũi nhọn vô thượng cứ như muốn xé rách cả vùng trời này.

Chỉ một thoáng, khắp cả đất trời liền ngập tràn kiếm khí vô tận.

Ngao Tình Ngọc ngẩng đầu, mặt đầy vẻ bễ nghễ tự tin, khí thế thuộc về cường giả đứng đầu bắt đầu được bộc lộ rõ ra ngoài: "Nhưng một kiếm này, có lẽ sẽ là muốn mạng sống cùa cậu!"

Trong lòng An Lâm kinh hãi, khí thế thật bức người, người này không thể nào khinh thường được.

Hắn lúc này chắp tay ở sau lưng, cười nhạt một tiếng: "Nếu đã vậy, mời các hạ ra chiêu đi, làm ơn nhớ phải sử dụng chiêu thức mạnh nhất của cậu nhé, miễn cho tôi lại cảm thấy không đủ sảng khoái!"

Ngao Tình Ngọc nhướng màu, không ngờ thế gian này lại có người tự đại như thế.

Với tôn nghiêm của một người thân là cường giả, thật ra hắn cũng không nên chấp nhặt mà ra tay với một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần.

Nhưng mà, hiện giờ tu sĩ Hóa Thần kia lại có thể đánh phụ vương mình đến kêu cha gọi mẹ, vậy thì hắn cũng có lý do để ra tay rồi...

Hắn không ngờ tới, ngay cả bản thân mình cũng bị xem thường đến vậy...

"Ồ, vậy thì cậu hãy tiếp chiêu đi."

Ngao Tình Ngọc không phải kiểu người thích nói lời thừa thãi, ngay lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ!

"Tôi chỉ ra một kiếm, sau một kiếm, tôi sẽ không ra tay nữa."

An Lâm khẽ gật đầu, tên người này hắn rất quen thuộc, có vẻ như chính là thiên tài được vinh danh khắp long đình Đông Hải, cũng là người mạnh nhất, còn được gọi là đại năng Long Tộc có hi vọng tiến lên Hợp Đạo thành công nhất.

Ánh mắt hắn nhìn An Lâm cực kỳ sắc bén, nếu như một tu sĩ có thực lực yếu kém bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, nói không chừng hai chân cũng sẽ nhũn hết cả ra, ngay cả đứng cũng không vững nữa.

"Con trai thứ năm của Long Vương, Ngao Tình Ngọc." Giọng nói của người thanh niên lạnh tanh.

"Cậu là ai?" An Lâm hiếu kỳ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận