Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1744: Gọi đại diện thi bằng năng lực.

An Lâm nhìn về phía Linh Cơ, hơi híp mắt lại: "Chính ngươi nói nha. Nếu như ta có thể làm xong và hoàn toàn chính xác một trăm đề tài, ngươi sẽ vặn đầu xuống cho ta chơi."

Linh Cơ ưỡn thẳng lưng, ngực run lên, vẻ không sợ hãi nói: "Linh Cơ ta nói được làm được, chuyện hoàn toàn không có khả năng, chẳng lẽ Linh Cơ ta còn phải sợ?"

"Ngộ nhỡ ngươi không thể hoàn thành đúng một trăm đề tài này?" Linh Cơ cười buồn nói, "Nếu ngươi không bị tổn thất khi thua, vụ cá cược này không được chấp nhận."

"Được, ta cũng sẽ trả giá thật lớn." An Lâm gật đầu nói, "Nếu không hoàn toàn đúng một trăm đề tài, sẽ vặn đầu Huyết Manh Manh xuống cho ngươi chơi."

Huyết Manh Manh: "???"

Linh Cơ kinh hãi, trên đời vẫn còn có người vô liêm sỉ như vậy sao?

Tuy nhiên nhìn kỹ, đầu lâu của Huyết Manh Manh rất dễ thương, Linh Cơ thực sự muốn chơi đùa trong tay, vì vậy liền chấp nhận vụ cá cược này.

Để đầu không bị vặn xuống, vẻ mặt Huyết Manh Manh càng thêm nghiêm túc: "Thứ nhất chọn B, đề thứ hai chọn C, đề thứ ba chọn C, thứ tư chọn A và thứ năm chọn C..."

Không! Càng về sau đề bài càng khó, nhất định sau đó sẽ mắc lỗi!

Cho dù là Linh Cơ, Huyết Manh Manh hay An Lâm đều nhìn chằm chằm phiến đá đen.

Linh Cơ nhìn câu trả lời của An Lâm, liên tục lắc đầu, không chỉ thân thể mềm mại khẽ run rẩy, hô hấp cũng dồn dập hơn.

Không khí đột nhiên an tĩnh lại.

Linh Cơ có hơi mất bình tĩnh rồi, cô ta sẽ làm tám câu hỏi đầu tiên, mà tám câu đầu tiên Huyết Manh Manh nói, đáp án giống hệt lời giải cô lấy được.

Ngay sau đó, mấy chữ lớn màu đỏ hiện lên trên bảng đen: Chúc mừng người thí luyện, toàn bộ đáp án chính xác, có muốn lập tức nhận thừa kế không?

Huyết Manh Manh nói một đống đáp án.

"Vù vù..."

Không thể nào, làm sao có thể, cái này không có khả năng mà...

An Lâm dùng hồn lực ngưng tụ thành bút trả lời, viết câu trả lời trên phiến đá đen.

Rất nhanh, An Lâm đã hoàn thành xong tất cả đề bài dưới sự hướng dẫn của Huyết Manh Manh.

"Ha ha ha... Thực sự đúng hết rồi? Huyết Manh Manh, ngươi thật quá tuyệt vời! Ta thật sự rất cảm ơn ngươi!" An Lâm hào hứng ôm lấy đầu lâu màu máu óng ánh bên cạnh, lớn tiếng ca ngợi.

Bỗng nhiên trong lòng cô lại dâng lên nỗi sợ bị An Lâm chi phối, cảm giác thật quen thuộc. Không chỉ Tứ Thánh Thú không ngăn cản được hắn, bây giờ cả Linh Tổ cũng không có cách nào ngăn cấm hắn ư?

"Chủ nhân thực sự muốn cảm ơn ta, vậy cho ta vài giọt máu ngon thôi." Huyết Manh Manh liếm mép, gương mặt háo hức nói.

Phiến đá đen bỗng nhiên phát sáng.

Trên phiến đá đen tỏa ra sức mạnh linh hồn to lớn sâu xa, chứng minh đây chính là năng lực của Linh Tổ, điều này cũng thực sự là quyết định của Linh Tổ.

"Không thể nào, ngoài Huyết Tổ ra chủ nhân ta sẽ không trao đổi chuyên sâu các thí nghiệm với sinh linh khác..." Nói tới đó, con ngươi của Linh Cơ đột nhiên co rút lại, giống như chợt nhớ ra điều gì, mở miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt kinh hãi nhìn Huyết Manh Manh.

Cô còn nhắc đi nhắc lại trong miệng: "Không thể nào, sao lại có thể như vậy, đề bài của Linh Tổ, sao có thể bị giải trong thời gian ngắn như vậy?"

"Được rồi, thấy ngươi bị đả kích đến thế cũng thật đáng thương, giải thích một chút với ngươi vậy. Huyết Manh Manh là do thi thể của Huyết Tổ thành tinh biến thành, có được một phần năng lực và trí nhớ của Huyết Tổ." An Lâm mở miệng giải thích.

Huyết Manh Manh thỏa mãn.

Ôi, lại bị thua An Lâm rồi, nhưng ai có thể nghĩ tới người con trai đẹp đẽ phong độ nhẹ nhàng ngày trước, bây giờ lại biến thành một cái đầu lâu kỳ quái đây...

"Yêu cầu này có thể." An Lâm lập tức cắt máu ở tay hắn.

"Đúng rồi, Linh Cơ, cô còn nhớ vụ cá cược trước đó không?" An Lâm cười hì hì nói.

Linh Cơ "Ồ" một tiếng, hiển nhiên là không tin.

"Tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta, lại còn lặp lại lần nữa, ta là Huyết Manh Manh, không phải Huyết Tổ trong mắt ngươi." Huyết Manh Manh cảm thấy mình bị kỳ thị, tức giận nói.

Linh Cơ ở một bên, ánh mắt đờ đẫn, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cho dù Linh Cơ có suy đoán trong lòng, nhưng giờ phút này cô vẫn bị sốc đến hoa mắt ù tai.

Thật sự là Huyết Tổ, nó như vậy mà lại là Huyết Tổ... Huyết Manh Manh là Huyết Tổ, tất cả đều được giải thích, thảo nào đầu lâu nói nó là bằng hữu tốt của Huyết Tổ, thảo nào đầu lâu giải đáp tất cả đề bài được với tốc độ khó tin...

Linh Cơ càng nghĩ nhiều, càng xấu hổ thẹn thùng, lúc ấy ngay trước mặt Huyết Tổ, cô hết lời tán dương Huyết Tổ, rồi sau đó hạ thấp Huyết Manh Manh trước mắt, ngẫm lại thấy thật không còn mặt mũi.

Huyết Manh Manh mở miệng nói: "Có một số điều kỳ quái, những đề bài trên phiến đá đen này cơ bản đều đã được Linh Tổ thảo luận cùng ta, ta cũng tham dự phần lớn thí nghiệm của hắn, có thể giải đáp những đề bài này không phải là chuyện bình thường sao?"

Linh Cơ hết chỗ nói, hình như cô ta còn chưa nói đầu lâu máu này là ai?

"Không! Ta không phải Huyết Tổ, ta là Huyết Manh Manh!"

"Chẳng lẽ, ngươi, ngươi là..."

Thân thể mềm mại của Linh Cơ run lên, nháy máy đã thấy làn nước mờ ảo trong mắt.

Cô ấy thua cược, sau đó cô phải vặn đầu xuống cho An Lâm chơi...

"Anh... Điều này không tính! Rõ ràng anh không dựa vào thực lực của mình, đây là anh tìm người thi thay, đây là gian lận!!" Linh Cơ ngoan cố mạng chống lại.

"Linh Tổ cũng công nhận thành tích của tôi rồi." An Lâm chỉ vào mấy chữ to màu đỏ trên phiến đá đen, tiếp tục nói,"Chẳng lẽ cô có quyền uy hơn cả Linh Tổ, lẽ nào cô còn muốn vượt quá chức phận?"

"Không!" Linh Cơ mềm yếu, lắc đầu liên tục, rõ ràng đang chịu chỉ trích lớn.

Tôn trọng sự lựa chọn của Linh Tổ là chuyện cô ấy buộc phải làm, nếu không thì là thiếu tôn trọng Linh Tổ, cô ấy không thể chịu đựng loại chỉ trích này.

"An Lâm là chủ nhân của ta, thực lực của ta cũng là sức mạnh của chủ nhân. Ta giải được đề, chính là chủ nhân giải được đề." Huyết Manh Mạnh cũng mở miệng nói.

Giày xéo Linh Cơ x2

Hai tay An Lâm chống nạnh, hợp tình hợp lý nói: "Tôi dùng bản lĩnh kêu đại diên tới thi, cô có bản lĩnh cũng gọi một Huyết Tổ tới thay mặt cô đi, có được không?"

Giày xéo Linh Cơ x3

Cột máu của Linh Cơ trống rỗng, nước mắt rơi đầy.

"Được, vặn thì vặn, cho anh chơi đủ!" Mắt Linh Cơ ứa lệ, gương mặt xấu hổ, lấy tay làm đao, chém thẳng vào cổ, một đao cắt cái cổ trắng ngần ra.

"Cầm lấy!" Linh Cơ xách đầu linh thể của mình, oán hận nói.

An Lâm nhận lấy đầu linh thể của Linh Cơ, nâng đầu của Linh Cơ lên, đặt vào bàn tay ấm nóng, gương mặt tinh xảo đẹp đẽ này, lạnh lùng mịn màng, còn có nước mắt của Linh Cơ ở trên mặt.

Hắn không nhịn được nhéo gương mặt Linh Cơ một cái, vô cùng mềm mại mịn màng. Sau khi linh thể trở thành thực thể, cảm giác vẫn khá tốt, cảm giác có thể so với thạch hoa quả.

Vẻ mặt Linh Cơ nhục nhã, không ngăn nổi nước mắt.

Ngay khi cô nghĩ mình cứ bị An Lâm đùa giỡn như vậy, lại phát hiện đầu mình được để lại trên cổ.

Một bàn tay to lớn ấm áp, vỗ vỗ đầu của cô.

Người con trai vẻ ngoài thanh tú trước mặt khẽ xoa đầu Linh Cơ, dịu dàng cười nói: "Được rồi, đã chơi xong, giờ trả lại chính chủ."

"Á?" Linh Cơ vốn tưởng cô sẽ bị An Lâm đùa giỡn, lại không ngờ An Lâm trả lại đầu cho cô thật, xem ra giống như chỉ là tượng trưng một chút, cho cô một cái thang leo xuống mà thôi...

Linh Cơ bỗng nhiên cảm động hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận