Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2245: Sinh mệnh và hi vọng

Tất cả sinh linh khu thứ nhất, cũng bị dùng để tế kiếm.

Thật ra thì sinh linh có phần lý trí, đều biết là chuyện gì đang xảy ra. Cảnh tượng hủy diệt trước mắt cùng với lời của An Lâm, đều hóa thành một luồng lực lượng khó có thể hình dung đang khích lệ bọn họ.

"Không được, chúng ta không thể cứ thế chết đi."

"Đúng! Chết như thế không có chút ý nghĩa nào!"

" Nền văn minh của chúng ta, kiến thức của chúng ta, còn cần truyền thừa!"

Một đám cường giả sôi trào nhiệt huyết và lửa giận.

Những cái tên đứng đầu bảng có tài nghệ tuyệt đỉnh, vốn có tu vi cực kỳ cao thâm, phần lớn đều là thực lực ở cảnh giới Hợp Đạo. Bọn họ bắt đầu hóa thành từng đạo lưu quang phóng lên cao, từ lỗ thủng trên màn sáng bị Thiên Thần Quang Minh đập mở, lao ra khỏiThánh Địa, sau đó thi triển từng đạo thuật pháp kinh thiên động địa, đánh tới hướng Thiên Thần Quang Minh ! ! !

Rầm rầm rầm. . .

Lúc này, năm Thần Linh Sáng Thế cũng tham gia tấn công tường ốp quang tử. Thực lực của bọn họ kinh khủng cường đại hơn, khiến cho tốc độ suy yếu của tường ốp càng nhanh hơn.

Chẳng biết tại sao, thấy khu một bị tiêu diệt, trong lòng hắn lại không dao động chút nào, nhưng sau khi nhìn đến vô số cường giả vì sống sót mà điên cuồng công kích Thiên Thần Quang Minh, không hiểu sao trong lòng hắn lại sinh ra xúc động.

An Lâm thấy như vậy một màn, trong lòng rất là xúc động.

"Khổ như thế làm gì, sao các ngươi phải khổ như thế làm gì . . . " Bạch Hoàng đã trở nên vô cùng già nua, cảm thụ được quang minh chỉ dẫn, nhìn chút ít sinh linh vì sinh tồn mà tức giận, càng không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ không thể hiểu được.

"Tương lai của chúng ta không cần ngươi quyết định!"

Lực lượng cấm chế của thiên thư các bắt đầu dời đi, bám vào thân thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo, hoàn toàn cắt đứt liên kết với thân thể của hắn.

Khói lửa ngập tràn, tiếng nổ không ngừng vang!

Đang lúc này, một cổ lực lượng nhanh chóng tróc khỏi người của hắn.

Một đám cái tên đứng đầu bảng có thực lực cường hãn, điên cuồng công kích tường ốp của Thiên Thần Quang Minh.

"Đi chết đi!"

Thiên Thần Quang Minh vẫn còn đang kích hoạt thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo, căn bản không thể phân thần để bổ sung phòng ngự, cái tường ốp ẩn chứa hàng tỉ lớp ánh sáng đang nhanh chóng biến mỏng!

"Đang trôi đi . . . ?"

Một hai cảnh giới Hợp Đạo oanh kích tường ốp của Thiên Thần Quang Minh là hoàn toàn không có có hiệu quả, nhưng mà, mười mấy tồn tại cấp bậc Hợp Đạo đồng thời công kích tường ốp của Thiên Thần Quang Minh thì sao? Công kích của bọn hắn phối hợp với công kích của An Lâm, có thể làm cho tường ốp quang tử dần dần yếu đi!

Bạch Hoàng cảm giác được lực lượng bất tử của hắn đã biến mất, thân thể của hắn cũng đang ở hóa thành hạt ánh sáng, biến mất khỏi cái thế giới này.

Đó là lực lượng cấm chế của thiên thư các.

"Cái . . . sinh mệnh của ta . . ."

Tử vong đã bao phủ toàn thân của hắn.

Mặc dù không hề thống khổ, nhưng vì sao hắn lại không thấy vui vẻ chút nào?

Cái gì mới thật sự là sống?

Bây giờ đã được thực hiện rồi.

Đúng, chỉ có sinh mệnh vẫn còn, thì mới có thể sáng tạo kỳ tích.

Đây là mục tiêu cuối cùng hắn muốn theo đuổi, hoàn toàn hóa thành ánh sáng.

Cái gì mà trí tuệ và nhìn thấu thế sự.

Vậy tại sao hắn lại muốn từ bỏ sinh mệnh?

Chỉ có sống, mới có thể bài trừ tuyệt cảnh để tiến tới hi vọng.

Nhưng mà, thấy sự hiện hữu của mình dần bị xóa đi.

Cho tới bây giờ quang minh vẫn không phải là đại diện cho hi vọng.

Sinh mệnh mới là hi vọng.

Lời của An Lâm, đột nhiên vang lên ở trong đầu của hắn.

Hắn hướng hai mắt mờ mờ về phía một đám sinh linh phóng lên cao, liều mình chiến đấu với Thiên Thần Quang Minh. Hắn muốn cười nhạo, châm chọc bọn họ ngu xuẩn, nhưng mà, hắn hoàn toàn nói không ra lời.

Hắn không chống cự, tạo thành đối lập rất rõ ràng với đám cường giả liều chết chiến đấu kia.

Một luồng ưu tư trước nay chưa từng có, bắt đầu lan tràn trong đầu của hắn.

Hắn thật sự sẽ biến mất khỏi thế giới này rồi.

Hắn chỉ là một tên chết nhát mà thôi. . .

Trong lúc bất chợt, hốc mắt Bạch Hoàng trở nên đỏ bừng.

Hắn muốn đi theo các cường giả kia cùng gầm thét chiến đấu, nhưng hắn lại phát hiện thân thể của mình đã chậm rãi hóa thành hạt ánh sáng.

"A. . . A. . . A . . ."

Bạch Hoàng khàn giọng kêu, muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng chỉ có thể biến thành hạt ánh sáng rồi hoàn toàn biến mất.

Đường đường là một cường giả đính cấp của Thánh Địa, cứ thế ảm đạm ngã xuống.

Các trưởng khu khác của Thánh Địa, cũng cùng những cái tên đứng đầu bảng nhóm vây công Thiên Thần Quang Minh.

Có thể nói là Thiên Thần Quang Minh lấy sức một mình, kháng trụ gần trăm tồn tại Hợp Đạo, nhiều Thần Linh Sáng Thế, cùng với một thiên thần quyền hành chí cao vây công!

Trên đời đều là kẻ địch.

Tại sao lại không tàn phá một chút nào?

Đây chính là thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo?

An Lâm thấy trước mắt là một mảnh sáng lạng, không chỉ có có ánh sáng và hắc ám, còn có các loại sắc thái của Thiên Đạo, các loại lực lượng, phong phú lại cực kỳ hoàn mỹ.

"Người khổng lồ An Lâm! " Đề Na lo lắng hô lên.

Cảm giác đau đớn như tê liệt truyền khắp cả người.

Hắc ám thâm thúy tới cực điểm của An Lâm, bị một cái ngọn gió không biết bắt đầu từ đâu xé mở, sau đó rơi vào trên người của hắn.

Hắc ám một đường tiến về phía trước, cũng muốn chém Thiên Thần Quang Minh thành hai nửa!

Thiên Thần Quang Minh vẻ mặt kinh hài, hình như không nghĩ tới đối phương thật sự có thể đủ phá vỡ tường ốp quang tử của mình , theo bản năng nàng vung thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo lên ngăn cản.

Rầm rầm ! ! !

Một âm thanh trầm muộn vang lên.

An Lâm phát hiện hắc ám của hắn, lại bị cự kiếm trước mắt bài xích ra.

Hắc ám đang không giao chiến cùng quang minh.

Hắn như đang giao chiến cùng toàn bộ thế giới, hơn nữa còn là thế giới cao cấp nhất!

"Xoẹt ! ! " một đạo phong mang cực kỳ lấp lánh vụt qua.

Thiên Thần Quang Minh tay cầm thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo, chém về phía An Lâm.

Tường ốp quang tử kia rốt cuộc cũng bị cắt thành hai nửa.

Hắc ám kiếm tựa như cầu vồng từ nam chí bắc, vượt qua mấy ngàn dặm thiên địa, đẩy ngang cả núi cao, che kín trời đêm, vô số vật chất bị thôn tính tiêu diệt, thậm chí ngay cả quy tắc thiên địa cũng bị một kiếm chặt đứt ! ! !

"Phá cho ta! ! " An Lâm nhắm ngay vị trí yếu nhất trên lớp tường ốp của Thiên Thần Quang Minh, hắc ám hoàn chỉnh dung hợp chân ý phá thiên cao cấp nhất, chợt rơi xuống.

Sáu đại chí cao quyền hành quy về một kiếm!

Kiếm có hai lưỡi, một lưỡi là quang, một lưỡi là ám, thân kiếm lóe lên hào quang lam sắc giống như đại dương, chuôi kiếm là là đại địa vô tận nặng nề, mũi kiếm là bầu trời vô biên vô hạn, có thể xỏ xuyên qua chư thiên vạn giới, trong thân kiếm bao hàm toàn bộ sinh mệnh.

TThanh kiếm tàn phá Thiên Đạo mà Thiên Thần Quang Minh cầm trong tay, đã từ cột sáng kim lôi xỏ xuyên qua thiên địa biến thành có thanh kiếm hoàn chỉnh, có cả chuôi kiếm và mũi kiếm.

Kiếm thế đè ép An Lâm đập xuống mặt đất, phong mang cường đại đến mức không có giới hạn, thậm chí chém trọn cả cái tinh khư ngoại vực thành hai nửa.

Tất cả sinh linh đèu bị một kích kia của Thiên Thần Quang Minh chấn động đến.

Đây là tiết tấu một kiếm hủy thiên diệt địa ư?

" Thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo đã đúc thành. " Thiên Thần Quang Minh hai tay cầm kiếm, mũi kiếm hướng về phía bầu trời, nhìn vài toà thiên thư các còn lại của Thái Sơ Thánh Địa, khóe miệng khẽ giơ lên, "Bây giờ, còn kém một bước cuối cùng, để cho uy lực của thanh kiếm Thiên Đạo gia tăng thêm chín lần nữa!"

"Quang minh vô hạn, Thiên kiếm ở chỗ này, Thiên Đạo trở về vị trí cũ! " Thiên Thần Quang Minh đột nhiên giơ thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo lên cao, ngay sau đó, thiên thư các ở Thánh Địa đều bộc phát ra từng đạo cầu vồng màu trắng, hô ứng với thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo .

Vẻ mặt các trưởng khu đều biến đổi.

"Không tốt, nàng ta muốn hấp thu thiên thư ở thiên thư các của chúng ta!"

"Nhất định phải chặn nàng ta lại, nếu không kết quả của chúng ta sẽ giống như khu một!"

"Cùng nhau liên thủ! !"

Bọn họ biết ý định của Thiên Thần Quang Minh, công kích Thiên Thần Quang Minh càng thêm phấn đấu quên mình!

Cả Thái Sơ Thánh Địa, đều gặp phải thời khắc sinh tử tồn vong cuối cùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận