Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1657: Viện binh mạnh mẽ đã đến

Đề Na cất tiếng nói: "Trước tiên chúng ta phải rời khỏi đây đã."

" Thiên Thần Bầu Trời có thể tìm đến thế giới Gương Thần, đồng thời sẽ cưỡng ép mở thông đạo của hai giới ra, việc nó biết được lúc chúng ta vào thế giới Gương Thần có liên quan đến toạn sộ còn sót lại ở đại lục Thái Sơ."

"Nếu như chúng ta rời khỏi nơi này, toạ độ đi vào cũng di chuyển theo. Chỗ ta đứng, mới là tọa độ ban đầu tiến vào Gương Thần. Chỉ cần không bại lộ tọa độ, như vậy nó sẽ không có cách nào bắt ta rồi."

An Lâm nghe Đề Na nói xong, nhất thời cảm thấy có lý, liền muốn rời khỏi nơi này.

Cũng trong lúc này, ở phía xa đột nhiên xuất hiện một thiếu niên áo trắng như cát bụi, chậm rãi bước đến.

Hắn giống như chậm nhưng lại cực nhanh, một bước mấy trăm dặm, súc địa thành thốn, trong tay còn nắm một thứ hình trăng lưỡi liềm màu bạc, không biết là cái gì, nhưng chắc là rất mạnh.

Người thiếu niên nhìn thấy đám người An Lâm, vẻ mặt hơi sững sờ.

"Ơ... Đối thủ đâu? Còn nữa sao mọi người lại cười vui vẻ như vậy?"

"Thật không còn nghi ngờ gì... Quan hệ của An Lâm cậu với Trần Trần thật đúng là thân thiết." Đông Phương Tráng Thực nói với vẻ đầy ngạc nhiên và hâm mộ.

Trần Trần sau khi nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Lại còn có thể làm như vậy sao?"

Trần Trần: "..."

An Lâm bắt đầu giải thích chân tướng một cách nhiệt tình: "Thế này, thế này, như vậy, như vậy."

Năm thiên thần đi đâu rồi?

An Lâm trầm ngâm một lúc, cái này mới nói: "Theo như tôi phân tích, có thể là chúng nó liên tục bị Đề Na ném cứt, tức giận đến mất luôn lý trí, lúc này mới trở nên ngu xuẩn."

Gương mặt người thiếu niên mờ mịt nhìn đám người An Lâm, lại hoài nghi xem bản thân mình có đến nhầm chỗ hay không.

Hắn thật sự bị thao tác xuất sắc của An Lâm động đến, lợi dụng thế giới Thần Sáng Thế sáng tạo ra bao vây các thiên thần, thật may mà An Lâm nghĩ ra, cũng thật may mà An Lâm dám làm như vậy!

"Trần Trần!" An Lâm hưng phấn vẫy vẫy tay, gương mặt xúc động nói, " Quả nhiên là cậu đến, quả nhiên là người đầu tiên tới, tôi đã nói tình cảm của tôi với cậu là thân thiết nhất mà!"

Không phải đã nói bị năm vị thiên thần vây giết sao? Không phải nói bị đe dọa đến tính mạng sao, đến chậm một giây thì chỉ có nước nhặt xác thôi? Bây giờ đám người An Lâm ở đấy vừa nói vừa cười là có chuyện gì xảy ra?

Trần Trần không nói gì đi về phía An Lâm: "Chuyện gì xảy ra vậy kẻ địch đâu?"

Nếu là các thiên thần vẫn còn bên trong thế giới Gương Thần, nghe được cuộc bàn luận này của hai người, sợ rằng sẽ bùng nổ thêm lần nữa.

Trần Trần không còn lời nào để nói, hắn chẳng qua là cảm thấy mình bị tên tu sĩ tài giỏi này lừa.

Rõ ràng là bị Thiên Thần Bầu Trời lừa, lại còn đội cái mũ ngu xuẩn, cái này ai chịu nổi được?

"Có điều, phản ứng của các thiên thần vẫn cảm thấy có vẻ khá ngu ngốc." Trần Trần lẩm bẩm nói.

Khóe miệng Trần Trần lại giật giật một hồi, lời giải thích này có quỷ mới tin!!

Chúc Âm Lão Tổ đạp mây đỏ bay đến, sau lưng hình như còn có bạch cốt trắng như tuyết, núi thây biển máu, uy thế vô cùng khủng bố, rõ ràng cách xa hơn nghìn dặm, nhưng mọi người vẫn bị khí thế kia đàn áp đến nói tim đập loạn xạ.

Trong tay Thiên Đế cũng cầm một thứ kỳ lạ, cũng không biết nó dùng để làm gì.

Chúc Âm Lão Tổ cũng tới, ngược lại khiến An Lâm có hơi bất ngờ.

Một người đàn ông mặc một bộ đế bào gương mặt nho nhã, vội vã chạy tới.

"Còn có thể làm thế này sao?" Thiên Đế hít sâu một hơi.

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên có gió mây nổ lên mạnh mẽ.

Đề Na lắc đầu: "Không có! Chẳng qua tôi thấy sợ các thiên thần đi khắp nơi phá hoại trong thế giới của tôi, bọn họ chính là một quả bom hẹn giờ!"

Mà thậm chí ngay cả quyền trượng của thiên thần cũng có thể nhốt lại, điều này chứng minh thế giới của cô thật không đơn giản. Bây giờ cô có cảm giác khác thường gì không?" Hai con mắt trong veo dịu dàng của Chúc Âm Lão Tổ nhìn về phía tinh linh.

"Thật không thể ngờ, vậy mà Đề Na cô có thể có một thứ có thể di chuyển thế giới theo ý của mình! Thật không thể tưởng tượng nổi.

Ông ấy chính là cường giả mạnh nhất giới Cửu Châu, Thiên Đế!

An Lâm biết, Chúc Âm Lão Tổ đối với mấy trận chiến bao phủ toàn bộ đại lục này định đứng ngoài cuộc không qua tâm. Ban đầu hắn mang tâm thái còn nước còn tát nên cũng liên lạc với Chúc Âm Lão Tổ một cái, không ngờ rằng Chúc Âm Lão Tổ thật sự sẽ chạy đến đây vì hắn.

Hai người đối diện nhau chạy tới, An Lâm lại tường thuật lại những gì đã xảy ra lần nữa.

Quả nhiên, nghe xong mấy câu này, bất kể là Thiên Đế hay là Chúc Âm Lão Tổ cũng đều kinh ngạc.

Dường như cùng thời khắc đó, bầu trời phía đông cũng trở nên ảm đạm u ám.

"An Lâm, cậu không sao chứ." Chúc Âm Lão Tổ mỉm cười nói.

Trần Trần ở đây, các thiên thần lại không thấy bóng dáng đâu, hắn chỉ có thể suy đoán như thế.

"An Lâm, cậu không sao chứ?" Thiên Đế nhìn An Lâm ở phía xa, sau đó lại thấy được Trần Trần, sắc mặt hơi đổi một chút : "Kẻ địch đâu? Chẳng lẽ đều bị đánh bay rồi sao?"

"Điểm ấy cô không cần lo lắng, cô giết thiên thần sẽ phải chịu sự đáp trả, thiên thần tùy ý phá hoại và tàn sát sinh linh trong thế giới của cô cũng sẽ phải nhận hậu quả của Thiên Đạo, bọn họ sẽ không làm như vậy." Chúc Âm Lão Tổ nói ra một thông tin rất quan trọng.

Sau đó, hắn ta thấy ánh mắt kỳ quái của tất cả mọi người quay qua nhìn mình.

"Sao mọi người lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy?" Vẻ mặt hắn kinh ngạc nói.

"Trước đó là ai nói dù cho thiên thần có bước vào thế giới của cô, cô đều có thể giết chết?" An Lâm nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Nếu không phải Tiểu Phúc nhắc nhở tôi, chỉ sợ bây giờ tôi đã bị Thiên Đạo đánh trả đến chết rồi." Đề Na cũng nói với ánh mắt không chút biểu cảm.

Hứa Tiểu Lan đề nghị: "Hay là chúng ta thả một thiên thần vào trong thế giới của Đinh Hiểu Như, để hắn biểu diễn cho chúng ta xem một màn giết thiên thần đi!"

Chúc Âm Lão Tổ toát mồ hôi lạnh: "Chuyện này, mọi người nghe tôi giải thích. Lúc ấy thật lòng là tôi không biết tiểu tinh linh cô có thế giới do cô sáng lập, càng không ngờ có thiên thần chạy vào trong thế giới các cô..."

Mọi người im lặng không nói gì, nhìn hắn chăm chú.

Ngay đến cả Thiên Đế và Trần Trần cũng nhìn người đàn ông mặc áo choàng tím với ánh mắt khinh bỉ.

Cuối cùng Chúc Âm Lão Tổ cũng từ bỏ việc biện minh cho mình, vẻ mặt khó khăn nói: "Được rồi, thật xin lỗi, Đề Na, chuyện này là lỗi của tôi, lúc ấy tôi chỉ muốn ra vẻ một chút..."

Đường đường là cao thần tối cấp của Quỷ Tộc, là người cầm đầu của giới Bỉ Ngạn, bây giờ lại giống như một cậu bé phạm lỗi đi chủ động nhận lỗi. Việc này mà nói ra, chỉ sợ cũng không ai tin, nhưng hắn ta thật sự đã làm như vậy.

Nhìn thấy Chúc Âm Lão Tổ nhận lỗi thản nhiên như vậy, cuối cùng vẻ mặt mọi người cũng dịu lại.

"Anh già, sớm nhận lỗi như vậy không phải là được sao." An Lâm cười hì hì huých vai lên vai của Chúc Âm Lão Tổ, cười nói, " chúng ta là anh em tốt như vậy, anh nói lời xin lỗi, chúng tôi chắc chắn sẽ tha thứ cho anh."

"Tôi tha thứ cho anh đấy." Đề Na cũng khẽ gật đầu.

Cô suýt chút bị Chúc Âm Lão Tổ lừa đến chỗ chết, nhưng tốt xấu gì thì chuyện đó cũng không xảy ra, đối phương cũng thành tâm nói xin lỗi, tất nhiên cô sẽ không so đo lại.

Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc Chúc Âm Lão Tổ chịu đánh đổi xúc phạm đến quyền hành thiên thần để đến đây cứu giúp khiến cho cảm tình của bọn họ nâng lên không ít.

Mọi người bắt đầu rời khỏi Ác Linh Thú Ngục.

Chúc Âm Lão Tổ nhìn thấy An Lâm không có chuyện gì thì quay về giới Bỉ Ngạn.

Hắn còn chưa cùng với An Lâm chuẩn bị một thanh quyền hành thiên thần cứng cỏi.

Trần Trần cùng với đám người Thiên Đế về tới địa phận giới Cửu Châu, sau đó đều cảm thấy an tâm.

Bọn họ cũng bắt đầu hướng ánh mắt tập trung vào Đề Na.

"Tiếp theo, chúng ta nên đối phó các thiên thần như thế nào đây?"

An Lâm vừa cười vừa nói, trong mắt lại hiện ra một tia sắc lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận