Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 958: Vô tình gặp lại trên đại thảo nguyên

"Có vấn đề gì?" An Lâm nhìn về phía Hiên Viên Thành với ánh mắt mờ mịt.

Hắn mới vừa nghiên cứu một lúc lâu, nhưng vẫn không hiểu ra sao.

Hiên Viên Thành không nói gì, đầu ngón tay chỉ lên bản đồ, dùng một luồng sáng trắng dần dần nối liền một đống điểm đỏ, tạo thành một cái đường vân dài phức tạp.

An Lâm có phần ngạc nhiên mà nhìn một màn trước mặt này: "Đây là... trận pháp?"

Hiên Viên Thành gật đầu nói: "Những điểm đỏ này, nhìn như không có bất kỳ quy luật gì, thực tế là có hàm ẩn vận chuyển âm dương, giống như một cái đại trận được hình thành tự nhiên."

Từng luồng sáng trắng nối tiếp, cuối cùng tạo thành một cái đại trận cực kỳ phức tạp.

"Hình như đại trận chưa đầy đủ?" Mặc dù An Lâm không thành thạo về trận pháp nhưng mà dò xét thông qua thuật Thần Giám, lại phát hiện rất nhiều thiếu sót lớn.

Nếu như thay đổi lực lượng ở trong đại trận, trận pháp nhất định sẽ hỏng.

An Lâm nghèn nghẹn trong lòng, hắn đây là dùng thuật Thần Giám để tìm khu vực quan trọng, chứ thật sự không hiểu gì về trận pháp hết!

Ở trên một mảnh thảo nguyên bạt ngàn dài tít tắp.

Hiên Viên Thành: "..."

Đề Na vạch tìm khe không gian, dãn theo Đại Bạch, An Lâm, Hiên Viên Thành, cùng nhau tiến hành vượt qua không gian. Về phần An Minh Xuyên và Điền Linh Linh, chưa biết chuyện này có mức độ nguy hiểm thế nào, An Lâm vẫn là quyết định không dẫn bọn họ theo.

Hiên Viên Thành còn chưa nói xong, An Lâm đã duỗi tay chỉ vào một cái khu vực nào đó, hai mắt còn lóe ra tia sáng.

An Lâm, Hiên Viên Thành, Đề Na và Đại Bạch xuất hiện ở khoảng không trên thảo nguyên.

Hiên Viên Thành gật đầu: "Khả năng là tiết điểm của cái đại trận này chưa xuất hiện, hoặc là chưa bị phát hiện, dưới tình huống như vậy, để tìm được mắt trận, đối với tôi mà nói, thật sự là vô cùng khó khăn..."

Xoẹt xoẹt...

Khu vực kia bị trong nước Mông Cổ.

"Nơi này!"

Hai người không nói nhảm nữa, lúc này đã quyết định đến nước Mông Cổ để dò xét một lượt.

Hiên Viên Thành cũng không giải thích được.

"Bạn học An Lâm, cậu còn dám nói là cậu không hiểu trận pháp!" Hiên Viên Thành cả giận.

An Lâm hít sâu một hơi, thần thức cường đại điên cuồng khuếch tán, ngay lập tức bao phủ trên phạm vi hơn trăm dặm, cảm nhận nguyên khí trong phạm vi lớn.

Một cái khe đen nhánh bắt đầu hiện ra.

"Sao nguyên khí ở đây còn mỏng manh hơn cả những nơi khác vậy? Theo lý mà nói, chẳng phải mắt trận là nơi có nguyên khí đậm đặc nhất sao? Gâu!" Đại Bạch bày ra vẻ mặt không hiểu nhìn quanh bốn phía.

Cách đó không xa có âm thanh mãnh liệt vẫn luôn vang lên.

Một cô gái vóc người quyến rũ, mặc một bộ váy trắng bồng bềnh như tiên, nằm ở trên lưng một con dê trắng, khẽ nghiêng người, ánh mắt lơ đãng, nhìn mây trắng lững lờ trôi trên chân trời.

Ầm!

Tại một nơi nào đó trên thảo nguyên xanh biếc.

Lúc này, một đạo kiếm quang màu xanh biếc chợt vọt ngang qua chân trời, chém xuống vị trí đại trận bị phá, tốc độ nhanh như thể sấm sét chợt lóe lên.

"Xem ra chúng ta không tới sai cỗ, nguyên khí trở nên mỏng manh, là bởi vì nguyên khí chạy đến một nơi nào đó rồi." Hai mắt An Lâm sáng ngời, nhìn về phía một hướng khác.

Ầm!

Có thể phá vỡ đại trận của cô, ắt hẳn thực lực bất phàm, hơn nữa có khả năng lớn là kẻ địch. Đã như vậy, cô sao có thể nương tay, hiển nhiên là phải toàn lực ra tay, cướp đoạt tiên cơ rồi.

Rõ ràng là cô gái đang đả tọa kia ra tay, vừa ra tay chính là toàn lực.

Nơi này có một đàn dê bò đang đi chuyển, mỗi một con dê hay bò đều cao khoảng mười thước, tựa như cự thú không ngừng chậm rãi di chuyển.

Vừa dứt lời, đại trận đã bị phá hỏng.

Chàng trai áo tím: "..."

Xoạt!

Rầm rầm rầm...

Chàng trai gần đó nghe vậy thì dừng luyện quyền, cười ha ha một tiếng: "Là tu sĩ nhà ai không có mắt vậy? Nhãi ranh không biết trời cao đất rộng, dám cá rằng chưa tới một phút đồng hồ, thì đã bị đại trận của chúng ta phản kích mà chết."

Ở một phía khác, có một cô gái dung mạo xinh đẹp mà lạnh lùng, uy nghiêm mười phần đang nhắm mắt đả tọa trên một bụi cỏ ở dưới mặt đất. Cô đột nhiên mở ra hai tròng mắt màu ngọc bích, nhìn lên bầu trời: "Hửm? Có sâu bọ muốn đột phá đại trận của chúng ta?"

Một chàng trai mặc áo bào tím đang luyện quyền, cho dù cố gắng áp chế lực lượng, nhưng mỗi một quyền mà hắn tung ra đều có thể khiến cho mảnh đất trời này mãnh liệt nổ vang.

Kiếm quang với uy thế mênh mông cuồn cuộn cứ như thể đụng vào thứ gì đó, thế đi bị chặn lại, ầm ầm nổ tung thành một luồng năng lượng màu xanh biếc.

Đôi đồng tử của cô gái co rút lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng: "Lực lượng không gian? Là đại năng Phản Hư tới đây sao?"

Một cái bóng dáng màu trắng cưỡi chó xuất hiện ở trong luồng năng lượng nổ tung, hấp tấp chạy đến.

"Hóa ra là anh! An Lâm!"

Cô gái xuất kiếm không nhịn được phải kinh ngạc hô lên, trong đoi mắt đẹp tràn đầy vẻ khó tin mặt.

Thấy đại trận bị phá mở, cô gái áo trắng nằm ở trên lưng dê biểu hiện cực kỳ lạnh nhạt, cứ như thể không phải là chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng khi cô nhìn thấy cái bóng dáng quen thuộc kia, lại hưng phấn mà đứng bật dậy, dùng sức phất tay hô: "An Lâm tiền bối, rốt cuộc anh cũng đã quay lại rồi!"

An Lâm thấy kia mấy bóng hình quen thuộc kia, cũng mỉm cười nói: "Bạch Linh Xà, Bích Quỳnh Nữ Đế, Tử Dương Chiến Đế, đã lâu không gặp!"

Mấy người trước mặt, rõ ràng chính là những người bạn mà hắn đã kết giao ở đại lục Chiến Khí.

Bích Quỳnh Nữ Đế có phần kiêu ngạo, hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, không tiếp tục nói chuyện.

An Lâm liếc mắt nhìn Tử Dương Chiến Đế một cái, lại còn "Xà Linh tộc chúng ta", lời như thế mà cũng có thể nói ra miệng dược, đường đường là một vị Chiến Đế, bây giờ đã lưu lạc tới loại tình trạng này ư?

"Đúng vậy, chuyện này là chuyện Xà Linh tộc chúng ta, không thể tiết lộ cho người ngoài được!" Tử Dương Chiến Đế cũng lên tiếng nhắc nhở.

"Bạch chủ, chuyện này không thể nói cho hắn biết." Bích Quỳnh Nữ Đế lên tiếng ngăn cản.

Bạch Linh Xà lộ vẻ chần chờ, ánh mắt có phần tránh né.

"Đúng rồi, Bạch Linh Xà, các cô ở chỗ này làm gì? Nếu như tôi đoán không sai, nơi này hẳn là nơi quan trọng nhất của trận pháp nào đó nhỉ?" An Lâm mở miệng hỏi.

Mặc dù sữa bò có thể uống, cũng rất có dinh dưỡng, nhưng An Lâm vẫn rất tò mò, cái người thứ nhất biết sữa bò có thể uống, rốt cuộc thì đã làm chuyện gì với bò sữa...

Lần đầu gặp gỡ Bạch Linh Xà mới chỉ là dáng vẻ thiếu nữ, trong khoảng thời gian này chắc hẳn là dinh dưỡng không tệ, trổ mã rất khá, đã lột xác thành tiểu tiên nữ rồi.

Một bộ áo váy trắng tin, chặt chẽ bao vây vóc dáng nhỏ xinh của cô, gương mặt mịn màng xinh đẹp tuyệt trần dưới ánh mặt trời trắng sáng như ngọc, chiếc cổ trắng nõn thon dài, cặp ngực đầy đặn lắc lư lwn xuống.

Có thể nói, toàn bộ cơ thể cô đã đẹp đến mức không giống phàm tục.

An Lâm nhìn Bạch Linh Xà, chẳng biết tại sao lại nghĩ tới Điền Linh Linh, sinh lòng đồng tình.

Rõ ràng khi đó, hai người đều là hai bé loli nhỏ nhắn đáng yêu, bây giờ thì một người đã biến thành tiểu tiên nữ, người còn lại vẫn là loli cá mặn...

Đây chính là sự tàn khốc của thực tế.

Bạch Linh Xà trưởng thành rất tốt.

An Lâm không khỏi đưa mắt nhìn sang những con bò sữa khổng lồ trên mặt đất kia, chẳng lẽ là uống sữa của mấy con bò sữa to bự kia nên mới trổ mã tốt như thế?

Hắn muốn thử xem, lại có chút ngượng ngùng không dám lên tiếng.

"Thật sao?" Bạch Linh Xà nghe thế, cuối cùng cũng vui vẻ ra mặt.

An Lâm thì lại thành thật tán dương: "Hai năm không thấy, Bạch Linh Xà cô lại càng xinh đẹp!"

"À..." Bạch Linh Xà đá không khí dưới chân, có chút mất mát nho nhỏ.

"Ặc!" An Lâm sửng sốt một chút, không nghĩ tới Bạch Linh Xà này lại ảo tưởng ra tình huống như thế, lúc này đành nói thật, "Không phải, vì dò xét nguyên nhân Trái Đất biến hóa, thế nên tôi mới tới đây."

Bạch Linh Xà chính là người nhiệt tình nhất, chân đạp hư không từng bước chạy tới phía An Lâm, thoáng cái đã tới trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mà, hai mắt cũng rất có thần: "Sao anh biết nơi này, anh tới tìm tôi sao?"

Tử Dương Chiến Đế còn chưa lấy lại tinh thần.

"Bạch Linh Xà, cô xem tôi như người ngoài sao?" An Lâm có phần tủi thân mà nhìn cô gái mặc váy trắng trước mặt.

"Ha hả, Bạch chủ của chúng tôi không còn là trẻ con nữa đâu, đâu có còn dễ bị anh đầu độc như lúc trước nữa!" Tử Dương Chiến Đế cười lạnh nhìn An Lâm.

"Không phải như thế, An Lâm tiền bối!" Lúc này Bạch Linh Xà lập tức phủ nhận, hít sâu một hơi, ngắm nhìn An Lâm, chân thành nói, "Tôi cho anh biết, tôi sẽ nói ra tất cả những gì mình biết cho anh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận