Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1438: Cùng sơn tận thủy

Thập Niên Kiếm phá mở lôi đình kim sắc, xuyên thấu thân thể An Lâm.

Lực lượng thời gian quỷ dị đến mức tận cùng làm cho thân thể của hắn nhanh chóng già yếu, trên đầu bắt đầu xuất hiện tóc bạc, nội tạng và xương cốt trong cơ thể cũng bắt đầu trở nên mục nát suy yếu.

Thân thể An Lâm thoáng lắc lư một cái, hình như có phần không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi.

Thiên Thần Thời Gian chậm rãi bay về phía An Lâm, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Chỉ cần giết ngươi, là phong và lôi có thể trở lại thiên địa, cho dù không có ý thức, cũng có thể khiến cho thiên địa trở nên càng thêm đầy đủ."

An Lâm thở hổn hển kịch liệt, bây giờ trạng thái thân thể của hắn đã kém đến mức cực hạn rồi, tia sáng thần hoàn trên đầu dần dần ảm đạm, cuối cùng bắt đầu hỏng mất.

Liên tục sử dụng chuỗi lực lượng, hiện tại lực lượng quyền hành cuối cùng cũng đã tiêu hao rồi.

Không cách nào dùng được quyền hành phong và lôi, căn bản là hắn không thể chống lại Thiên Thần Thời Gian!

"Tiểu Tà!" An Lâm đột nhiên hét lớn một tiếng.

Kiếm Thắng Tà có được có một loại lực lượng đặc biệt, ở thời điểm An Lâm không có bất kỳ quyền hành nào, vẫn ảnh hưởng đến hóa thân quyền hành, nói ví dụ như Phong Thiên Thần.

Cô cảm nhận được vĩnh dạ phủ xuống, vẻ mặt hơi đổi, nhưng vẫn không có chút sợ hãi nào.

"Tà Kiếm thuật, thức cuối cùng, Vĩnh Dạ! " An Lâm xuất ra một kiếm tối tăm vô hình.

Bên trong lĩnh vực Thần khí, hào quang kim sắc của Thiên Thần Thời Gian cực kỳ chói mắt.

Thiên Thần Thời Gian đột nhiên đứng trong bóng tối.

"Thời gian suy biến."

Ầm!

chân ngọc kim sắc kia của Thiên Thần Thời Gian, nhẹ nhàng đạp mạnh về phía hắc ám, một luồng thương hải tang điền (*), lực lượng thời gian liên tục thay đổi trong nháy mắt hóa thành vòng sáng rung động khuếch tán bốn phía, khuếch tán tới nơi xa xôi vô tận.

"Đây là... " Sắc mặt của cô lại xuất hiện dao động, có phần si mê mà ngắm cảnh tượng trước mắt.

Không gian tối đen, khuếch tán trong nháy mắt, bao phủ thiên địa trong phạm vi trăm dặm.

Thế nên, Tiểu Tà chính là lá bài ẩn cuối cùng của An Lâm!

Giống như là màn đêm bị quang minh hung hăng xé rách nghiền nát.

Kết hợp lực lượng của vạn vật, theo hắc ám đánh về phía Thiên Thần Thời Gian.

Thiên địa lại xuất hiện.

(*) Thương hải tang điền: là một câu thành ngữ, nghĩa là biển rộng biến thành đồng ruộng; đồng ruộng biến thành biển rộng. Ý muốn nói sự vật thế gian biến hóa rất lớn, biến hóa xa xăm.

Bất kể là Vĩnh Dạ Kiếm Trảm, hay là lĩnh vực thần khí, đều mai một ở trong vô hình!

Một màn này phát sinh quá đột ngột, mọi người giật nảy mình.

Đột ngột không ai ngờ tới.

Mặc dù lực lượng của Tiểu Tà có thể chém thành vết thương hoặc là tiêu hao đối phương, nhưng khó có thể hủy diệt được bổn nguyên quan trọng nhất của đối phương, như là cỏ dại, sau khi bị đốt cháy, gốc rễ vẫn còn, xuân về lại tiếp tục sinh sôi...

Cô thoáng co con ngươi lại, giơ tay lên.

Cái đều bị nổ tung lại hội tụ vào với nhau.

Thiên Thần Thời Gian thấy kiếm Thắng Tà trong tay An Lâm, vẫn đang phiếm ánh sáng đen quỷ dị.

An Lâm vắt hết óc suy nghĩ, vẫn không có biện pháp giải quyết.

Làm sao bây giờ, còn biện pháp gì có thể đối phó với cô ta không?

Bất kể là Tuyết Nữ, hay là Thiên Đế, thấy một màn như vậy thì đều trợn tròn mắt, cũng cảm thấy tràn đầy tuyệt vọng. Cho dù Tuyết Nữ Kim Sắc bị chém thành hai nửa, bị nổ đầu, bị thương nặng thế nào, cũng không chết được, một cái thời gian đảo lưu lập tức khôi phục như lúc ban đầu, vậy còn cách nào để giết chết đối phương?

Ầm ầm!

Quả nhiên, kể cả là nổ đầu, một giọng nói dễ nghe êm tai mà vô tình, lại vang lên lần nữa: "Thời Gian Đảo Lưu."

Thời gian đổi ngược.

Điểm sáng hội tụ.

Đầu Thiên Thần Thời Gian phát nổ!

Mặc dù đầu Thiên Thần Thời Gian nổ, nhưng chung quy hắn vẫn thấy thiếu một chút cái gì.

Giờ phút này An Lâm đang nhíu chặt chân mày, vừa nãy hắn dùng Lăng Thiên Thắng Tà Tuyệt Sát kỹ, Mai Một!

Các Tuyết Nữ cũng kinh ngạc hô lên, sau khi hô xong, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng khó có thể che dấu, có người mặt mũi đỏ bừng, có người lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Hắn đã rơi vào tình trạng cùng sơn tận thủy rồi...

Chẳng lẽ là chạy?

An Lâm nhớ lại ước định giữa mình và Tiểu Lan, nếu như đánh không lại, nhất định không được liều mạng, bất kể có như thế nào cũng phải sống sót trở về.

Hắn nhìn Tuyết Nữ Kim Sắc có thực lực cực kỳ khó phá giải này, trong lòng bắt đầu dần dần sinh ra ý định rút lui.

Trên mặt đất, Thiên Đế đang gọi bùa truyền âm.

"Nương nương, tình huống bây giờ hết sức khẩn cấp, kẻ tới là Thiên Thần Thời Gian, ngài không tới, có khả năng An Lâm sẽ thật sự phải mất mạng!" Thiên Đế gấp giọng nói.

Bên trong bùa truyền âm truyền đến tiếng thở dài của Nữ Oa: "Ông cũng biết, bây giờ tôi đây, căn bản là không thể ra tay, tôi chỉ có một lần cơ hội nhìn trời ra tay..."

Thiên Đế có phần không cam lòng, nhưng cũng biết, Nữ Oa nói không sai.

Bây giờ nếu như Nữ Oa ra tay, thì sẽ chỉ khiến kế hoạch vá trời thất bại.

An Lâm biết, đây là lực lượng Thời Gian Suy Biến, đừng nói công kích tầm thường không đánh bại được, coi như là lực lượng quyền hành, cũng rất có thể bị lực lượng Thời Gian Suy Biến này khiến cho tan thành mây khói.

Thiên Thần Thời Gian ở trung tâm đoàn ánh sáng, vẻ mặt lạnh nhạt, không vì Tuyết Nữ công kích mà biến hóa sắc mặt.

Đoàn ánh sáng kim sắc khuếch tán mười dặm, phàm là thuật pháp tiến vào trong phạm vi đoàn ánh sáng, thì đều nhanh chóng tiêu tán, không để lại một chút dấu vết nào trong thiên địa.

Nhưng rất rõ ràng là những công kích này không có tác dụng.

An Lâm thấy Tuyết Nữ đột nhiên ra tay che chở của mình thì hơi sửng sốt, không nghĩ tới tại thời điểm chính mình rơi vào đường cùng, hắn còn có thể được gần như tất cả Tuyết Nữ trợ giúp chiến đấu.

Vô số thuật pháp băng hàn, như sóng triều che mất Thiên Thần Thời Gian.

Thiên Thần Thời Gian đã sử dụng thuật pháp Thời Gian Đảo Lưu, khôi phục tất cả thương thế trên thân thể.

Lúc này, coi như là Tuyết Nữ cũng biết, thật ra thì An Lâm đã ở vào trong hoàn cảnh xấu.

Cho dù An Lâm làm cô ta bị thương nặng hai lần, nhưng cả hai lần cô ta đều khôi phục như lúc ban đầu.

An Lâm cũng thế, bị trúng hai phát Thập Niên Kiếm, hơi thở đã bắt đầu uể oải, chăc hẳn thân thể cũng bị thương rất nặng...

Bàn về tuyệt chiêu, An Lâm đã sử dụng tất cả, trong tay cũng không còn lá bài ẩn nào. Mà Thần Thời Gian, hoàn toàn là một tồn tại không thể lý giải, căn bản không biết tiếp theo cô sẽ tung ra chiêu gì, cho dù vẫn dùng Thập Niên Kiếm, nhưng cũng đủ để khiến An Lâm hao tổn đến chết!

Nữ Đế bộ tộc Tuyết Nữ, nhìn lên cái chàng trai ngạo nghễ đứng trên trời cao kia, hít sâu một hơi, hắng giọng lên tiếng: "Toàn bộ Tuyết Nữ chiến đấu nghe lệnh, lập tức tiến công kẻ địch, sáng tạo cơ hội vì An Lâm tông chủ!"

Lời này vừa được nói ra, mấy vạn cường giả Tuyết Nữ đồng thời hét lớn, tạo thành chiến trận, thi triển toàn lực phát động tiến công về phía Thiên Thần Thời Gian!

Kẻ địch rất mạnh, mạnh đến mức làm cho các cô khó có thể tưởng tượng, nhưng các cô chỉ có thể ký thác hy vọng duy nhất trên người chàng trai cho trên bầu trời, thế nên đều hung hãn không sợ chết phát động tiến công với kẻ địch, chỉ vì thay An Lâm tranh thủ một cơ hội!

Trong phút chốc, lưỡi dao băng như mưa sa, pháo lạnh rung trời nổ đất.

Thiên Đế tắt bùa truyền âm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Nữ Oa: "..."

Thiên Đế cười nói: "Nhưng tôi đã nghiên cứu."

"Thiên Đế... Tôi hi vọng ông sẽ cân nhắc." Nữ Oa nghiêm nghị nói: "Phong Thiên Thần ông cũng đánh không lại, ông lấy cái gì đi đánh Thiên Thần Thời Gian? Bang Bổ Thiên chúng ta không phải là nghiên cứu như thế nào chống lại trời, mà chúng ta nghiên cứu phương làm như thế nào để có thể vá được trời..."

Bên trong bùa truyền âm im lặng không có tiếng động gì.

Chốc lát sau, hắn cắn răng nói: "Bất kể có như thế nào, tôi cũng sẽ không để cho An Lâm chết ở chỗ này đấy! An Lâm là Chiến Thần Thiên Đình, mà tôi là Thiên Đế. Ngài không thể ra tay, thì tôi sẽ ra tay cứu hắn!"

Vốn là An Lâm định chạy trốn, nhưng khi thấy Tuyết Nữ liều mạng vì hắn sáng tạo cơ hội chiến đấu, hắn vẫn cảm thấy hơi dao động.

Trốn, hay là không trốn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận