Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 394: Kết thành liên minh cách mạng

Quảng trường Bạch Thạch, Diêu Minh Hi đang thay Diêu Tú băng bó vết thương.

Trên người Diêu Tú có một vết kiếm vô cùng sâu, nửa vạt áo màu xanh đều bị nhuộm thành màu đỏ.

Cô nhìn ah trai đang tỉ mỉ băng bó cho mình, mặt đầy vẻ áy náy: "Em xin lỗi, tại em vô dụng, còn liên lụy anh..."

"Nói những thứ này làm gì, muốn trách chỉ có thể trách bản lĩnh chúng ta không bằng người ta. Học trưởng Đường Tây Môn là người đứng đầu đại học năm tư, cũng là cường giả có thể tranh mấy thứ hạng đầu trên Tiên Bảng. Anh ấy có thực lực hắn chiến đấu đến ngày cuối cùng, chúng ta thua trong tay anh ấy không oan uổng gì." Diêu Minh Hi vừa băng bó vừa bình tĩnh mở miệng nói.

Ngay lúc này, một luồng ánh sáng màu vàng xuất hiện trong hư không.

Thân thể Đường Tây Môn rơi xuống bên cạnh Diêu Minh Hi, ngực đã bị nổ nám đen, nhìn cực kỳ thê lương.

Diêu Minh Hi và Diêu Tú nhìn người vừa xuất hiện, đồng thời ngẩn ra.

Ba người cứ lẳng lặng nhìn nhau một lúc, bầu không khí vô cùng vi diệu.

Đây đúng là kinh nghiệm đầy chua cay, mà tạm thời chúng ta không đề cập tới.

Nếu đang chơi Liên Minh Huyền Thoại, bỗng nhiên tiểu JJ không thấy, thì phải sao đây?

Ở trong rừng Thiên Phong.

Nỗi sợ lớn nhất của con người đến từ những điều mình không biết, An Lâm không biết tiếp theo đây Hứa Tiểu Lan sẽ gặp phải kẻ thù thế nào, không biết Hứa Tiểu Lan có thể thành công ở lại tới ngày mai không.

Đường Tây Môn cười ha ha một tiếng: "Có lúc, vận mệnh rất vô thường."

Ngày thứ hai, sau khi chơi Liên Minh huyền thoại suốt một đêm, cả hai người đều ngáp dài một cái.

"Phì... Ha ha ha... Anh à, sao học trưởng Đường thê thảm quá vậy." Diêu Tú cười tới run lẩy bẩy, vô tình chạm vào vết thương của mình, đau tới nhếch miệng.

Ngay lúc An Lâm thất thần, anh hùng của hắn Tật Phong kiếm hào, đã bị thiên thạch to tướng mà hồ ly gọi từ trên trời giáng xuống đập chết.

Lúc nãy ba người còn chiến đấu thảm thiết chém giết lẫn nhau, giờ phút này lại cởi mở cười đùa thân thiết như xưa

Diêu Minh Hi cũng không nhịn cười được: "Tôi mới nói học trưởng Đường nhất định có thể chiến đấu đến cuối cùng, không ngờ anh đã xuất hiện đánh mặt tôi nhanh tới vậy luôn?"

Lúc này An Lâm chỉ có thể kiềm chế kẻ thù nguy hiểm số một này, rồi từ từ suy tính xem mình nên giúp Hứa Tiểu Lan thế nào.

Liễu Thiên Huyễn gật đầu nói: "Coi như cậu vẫn giữ chữ tín, chúng ta hữu nghị cách mạng của chúng ta vẫn còn nguyên!"

An Lâm và Liễu Thiên Huyễn tìm tới núi Hắc Thạch, ở trên đó ngồi chơi Liên Minh Huyền Thoại.

An Lâm suy nghĩ một chút, thử thăm dò hỏi: "Vậy tôi muốn làm một cuộc trao đổi với chị, chị giúp tôi giết chết vài người, tôi sẽ chơi game với chị thêm một ngày nữa được không?"

Tiếng hoan hô như chuông bạc lại vang lên lần nữa.

An Lâm nhìn cô gái đắm chìm trong nắng ban mai, da thịt trắng nõn càng chói mắt hơn bình thường, cười nói: "Được rồi, tôi xem như đã hoàn thành lời hứa rồi nhỉ."

Liễu Thiên Huyễn nghe được câu trả lời thế này thì thất thần một lúc, sau đó cười nói: "Câu trả lời kì lạ thế này, nghe cũng thật lắm đấy. Nói vậy, tôi là kẻ cản đường lớn nhất của hai người nhỉ."

An Lâm do dự một lát, nhìn về phía Liễu Thiên Huyễn, thấy ý dò hỏi và chờ đợi trong đôi mắt tím của cô.

"Thật sao?" An Lâm nghe được câu này vui vẻ tới mức thiếu điều nhảy cẫng lên.

"Tôi chỉ đang khiêm tốn thôi mà, chị cũng biết đấy, người như tôi luôn không thích nổi bật quá..." An Lâm nghiêm túc nói.

"Nói cái gì vậy!" An Lâm nóng nảy: "Không liên quan gì tới chuyện đó, là một chuyện khác nữa!"

Liễu Thiên Huyễn nghe vậy không hiểu gì cả: "Ai đánh thắng được cậu vậy, cậu mà còn cần tôi giúp à?"

Con bà nó, suy nghĩ kiểu gì thế, vậy mà cũng đoán được à!?

An Lâm choáng váng, cố hít sâu một hơi.

Liễu Thiên Huyễn vươn tay chọc lên trán: " Hửm... chuyện khác nữa? Hạnh phúc nửa đời sau... Chẳng lẽ có liên quan với thằng nhỏ của cậu? Thẳng nhỏ cậu có chuyện á?"

Liễu Thiên Huyễn đảo cặp mắt trắng dã: "Đừng có nói linh tinh hoài vậy, nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì vậy, thần thần bí bí. Không phải cậu chỉ muốn tìm cớ chơi với tôi thôi đó chứ... hồi trước tôi có cho cậu linh thạch, cậu cũng không thèm chơi với tôi nữa là."

Liễu Thiên Huyễn cười nói: "Đương nhiên không lừa cậu rồi, thật ra thì nghĩ kỹ lại, mấy chuyện cậu làm khá là thú vị đấy."

"Chị cảm thấy thú vị là được rồi, chuyện này quan hệ đến hạnh phúc nửa đời sau của tôi, không được có sai sót gì đâu đấy!" An Lâm nghiêm nghị nói.

"Hạnh phúc nửa đời sau? Cậu muốn mượn cơ hội này tỏ tình với Hứa Tiểu Lan?!" Liễu Thiên Huyễn ngạc nhiên nói.

"Tôi muốn để Hứa Tiểu Lan đạt được vị trí đứng đầu Tiên Bảng, mà tôi thì không thể vào Tiên Bảng được." An Lâm hít sâu một hơi, quyết định nói thật với Liễu Thiên Huyễn.

Mắt Liễu Thiên Huyễn hiện lên vẻ rung động, miệng cô nhếch lên một độ cung nhỏ, càng khiến cô thêm xinh đẹp: "Cậu không xem tôi là kẻ ngu ngốc để lợi dụng, mà là xem tôi là bạn, vậy tôi cũng sẽ giúp cậu một tay!"

"Bởi vì chúng ta là bạn mà, tôi không muốn lừa chị, không muốn lợi dụng chị, cho nên cứ nói cho rõ thì hơn." An Lâm nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Vành tai ngọc ngà còn vươn vài sợi tóc mái, bị cô khẽ vén ra sau, đôi mắt tím lẳng lặng nhìn người con trai trước mặt, nói: "Tại sao cậu phải nói chuyện này cho tôi biết, làm vậy đâu có lợi gì cho cậu?"

"Chuyện này có liên quan tới Hứa Tiểu Lan, không bằng chúng ta đặt tên cho kế hoạch lần này là 'Giúp cậu thành tiên, trả tôi vận mệnh' được không?" Liễu Thiên Huyễn đề nghị.

An Lâm: "..."

Nhịn xuống cảm giác muốn hộc máu, hắn và Thiên Huyễn bàn bạc nửa sau kế hoạch.

Sức mạnh Liễu Thiên Huyễn phải áp chế ở trạng thái không dùng kiếm, để tránh khi bình xét chiến lực, thì chỉ số chiến lực của cô. Còn chỉ số chiến công ấy à, cô không đánh boss nhỏ nữa, mà chuyển hẳn sang đánh boss to, như vậy chỉ số chiến công sẽ nằm trong phạm vi có thể khống chế.

Tiếp theo là một vấn đề rất thực tế, Liễu Thiên Huyễn không dùng kiếm, vậy cô có thể đánh thắng ba người Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Tả Khâu Binh không? Nếu chỉ đứng sau ăn mảnh thì được, nhưng nếu chiến đấu ngang hàng, thì cầm chắc thua nhiều thắng ít.

"Thật ra thì tôi sử dụng thực lực chân chính đánh bại Tả Khâu Binh, sau đó bị Hứa Tiểu Lan đánh bại, cho dù chỉ số chiến lực của Hứa Tiểu Lan không bằng tôi, nhưng chỉ số chiến công sẽ cao hơn tôi nhiều, người đứng đầu Tiên Bảng chỉ có thể là cổ!" Liễu Thiên Huyễn mở miệng nói.

An Lâm gật đầu, có hơi rầu rĩ nói: "Đúng là chị có thể nghiêm túc đánh một trận, sau đó bị Hứa Tiểu Lan đánh bại... Chỉ có điều đây vốn là chuyện không liên quan gì đến chị, bây giờ lại để chị làm, tôi thấy rất áy náy..."

Liễu Thiên Huyễn cười hì hì vỗ vai An Lâm: "Đây là chuyện cần thiết mà, vì hạnh phúc nửa dưới của cậu, hy sinh chút ít thì có đáng gì đâu!"

An Lâm cảm động nhìn Liễu Thiên Huyễn, từ nhẫn không gian lấy ra nửa miếng bánh Trung Thu, khẽ nói: "Đây là bánh Trung Thu Hằng Nga tặng tôi, tôi ăn nửa cái, còn nửa cái này cho chị, cám ơn chị đã giúp tôi!"

Bánh Trung thu vừa ra, ánh trăng nhàn nhạt đi đôi với mùi hoa quế thấm vào lòng người, lan toả khắp cả núi Hắc Thạch.

Liễu Thiên Huyễn hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: "Cái này là bánh Trung Thu thật đó hở? Được lắm An Lâm, cậu giỏi thật đấy, cũng đủ nghĩa khí đấy! Chịu chia một nửa cho tôi luôn!"

An Lâm khiêm tốn xua tay: "Chuyện nhỏ, đều là chuyện nhỏ."

Liễu Thiên Huyễn cầm lấy cái bánh Trung Thu, ngẩng đầu nhìn An Lâm một cái, mắt tím hiện lên vẻ dịu dàng: " Cậu còn muốn ăn không, không thì tôi chia lại cho cậu một nửa nhé?"

"Không cần, tôi đã ăn một nửa rồi! Một nửa này là cho chị!" An Lâm kiên quyết lắc đầu nói.

Từ lúc đưa bánh cho Duẫn Hỉ, hắn đã muốn tặng nửa cái bánh này cho Liễu Thiên Huyễn, bây giờ chỉ là đúng dịp lấy ra thôi.

Trên đỉnh núi Hắc Thạch, hai người đón ánh sáng mặt trời, nhìn nó dần dần dùng ánh sáng của mình chiếu rọi mặt đất.

Liễu Thiên Huyễn vừa ăn bánh Trung thu, vừa cảm khái, bánh Trung Thu này ngon quá.

Mặt trời dần dần lên trời cao, hai người rốt cuộc bắt đầu kế hoạch liên minh của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận