Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1496: Cuộc sống săn tin của An Lâm

Pháp thuật của hệ Phá Thiên chỉ cần nhớ kỹ tâm pháp quan trọng nhất, tiếp theo chính là dựa vào thiên phú và luyện tập kiên trì bền bỉ. Vì vậy sau khi Cổ Long Đế đi, các cường giả của Tứ Cửu Tiên Tông, vẫn chăm chỉ luyện tập, không lười biếng chút nào.

An Lâm đi tới cạnh Hứa Tiểu Lan, hiếu kỳ nói: "Pháp thuật Phá Thiên em tu luyện là cái gì?"

Hứa Tiểu Lan nghiêng đầu nhìn về phía người con trai bên cạnh, khẽ chớp mắt, cười nói với vẻ xinh đẹp: "Có liên quan đến anh, nhưng em không nói cho anh đâu."

Đây chính là có chút trêu ngươi người khác rồi.

An Lâm bị trêu trọc một cách tàn nhẫn, sau khi cảm động, lại ôm lấy khuỷu tay của Hứa Tiểu Lan, không chịu bỏ qua, vẫn truy hỏi, nhưng Hứa Tiểu Lan vẫn không nói.

Không còn cách nào, hắn chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Phượng Hoàng ở cách đó không xa: "Tiểu Hoàng, pháp thuật Phá Thiên mà ngươi lĩnh ngộ là gì vậy?"

Phượng Hoàng liếc nhìn An Lâm một cách kiêu ngạo: "Rít rít rít."

An Lâm: "..."

Hiên Viên Thành không muốn nói chuyện, đồng thời quẳng một trái bom về phía An Lâm.

Hắn lăn xuống mặt đất, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc váy của Tô Thiển Vân, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy váy của Tô Thiển Vân, bởi vì váy cô mặc chính là váy dài!

An Lâm đang giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, săn tin khắp nơi.

An Lâm bị nổ bay mấy chục mét.

Dù sao thì cũng chạy không thoát, đến lúc đó Hứa Tiểu Lan có thể biểu diễn pháp thuật cho hắn xem rồi!

An Lâm nghe thấy vậy liền gật gật đầu, cũng còn may, Tô Tô không thừa nhận.

Thôi vậy, nghe không hiểu.

Thấy cẳng chân vừa trắng nõn cân xứng lại trơn bóng, An Lâm ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của người con gái, hỏi thăm với vẻ hiếu kỳ: "Tô Tô, Tô Tô, một người con gái xinh đẹp dịu dàng như cô, sao lại biến thành sát thủ không có tình cảm vậy?"

Lần kiểm tra này, tất cả mọi người đều đã phơi bày một số thứ.

Hắn từ bỏ, chờ đợt kiểm tra hai ngày sau vậy.

Ầm ầm!

"Xịt..." An Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, cả người đột nhiên trở nên lạnh cóng.

"Anh Thành, anh Thành, xin hỏi con đường mưu trí từ thiên tài nổ tung trở thành bộ binh tự nổ của anh là gì?" An Lâm tò mò hỏi.

Hắn luôn cảm thấy sau này không nên bắt nạt Tô Tô mới được.

"Hả... Có sao?" Tô Thiển Vân sửng sốt một chút, ngây ngốc chớp chớp đôi mắt xanh thẳm như mộng ảo, nói với giọng êm dịu, "Đâu có, tôi là sát thủ có tình cảm."

Ngón tay nhỏ bé của Tô Thiển Vân chạm nhẹ xuống cằm, khẽ mỉm cười nói: "Chỉ là, có một số đồ bỏ đi không xứng tồn tại trên thế gian này, đương nhiên là muốn tiêu diệt hết rồi."

Cả người Đại Bạch kích động: "Cậu như này là muốn làm thương tổn lẫn nhau sao? Gâu!"

Diêu Minh Hi vốn đã thất vọng, nghe thấy câu nói này, gần như muốn hộc máu, thần tượng của mình đặc biệt chạy tới đâm một phát vào tim là thế nào? Không được, không thể để cho thần tượng xem thường!

"Hu hu hu... Cái tông môn này tất cả đều là yêu nghiệt, bảo người bình thường như em sống thế nào đay? Em còn có thể làm sao, hả?!"

Cũng không biết nàng dáng vẻ "bệnh kiều"(*) này là học của ai.

Bạch Lăng nâng kính mắt, mang theo nụ cười thần bí: "Đây là lần Tử Tinh bị bôi đen thảm nhất, món đồ này có thể sánh ngang với sát khí tối cao của Tử Tinh?"

Con gái càng đơn thuần, cảm giác càng đáng sợ!

An Lâm nhìn Bạch Lăng một cách sâu sắc: "Cô cũng không hoàn toàn phủ nhận, dùng cái từ "không có khả năng lắm" này, nói cách khác, kỹ thuật và phương pháp mấu chốt nhất, cô có, đúng không?"

Bạch Lăng nhún vai một cái: "Không có khả năng lắm, thứ nhất không có máy móc, thứ hai không có tài nguyên, thứ ba không có nhân lực... Phải biết lúc trước Tử Tinh đã phải dốc hết lực lượng của toàn tộc, mới có thể miễn cưỡng sử dụng được sát khí tối cao, bây giờ chỉ có một mình tôi thì làm kiểu gì?"

An Lâm gãi đầu: "Vậy cô có thể tạo ra sát khí tối cao không?"

An Lâm bắt đầu thay đổi đối tượng phỏng vấn: "Diêu Minh Hi học đệ, xin hỏi, đối với lời đánh giá cậu là người có tư chất bình thường nhất trong số tất cả mọi người, thì cậu có cảm tưởng gì không?"

Nhìn học đệ tâm trạng dần dần tan vỡ, An Lâm cũng không tiện khoét sâu vào tim hắn nữa.

Hắn đi đến một nơi khác, người con gái mặc trang phục trắng đã chuyển ra một cái bàn, mang theo chiếc kính thực tế ảo, đang ngồi trên bàn viết viết vẽ vẽ.

"Chị Bạch, chị Bạch, đại pháo Phá Thiên vừa nãy của chị thật là lợi hại, trước đây Tử Tinh chính là dùng đại pháo kia xuyên trời ra một lỗ thủng sao?" An Lâm nhỏ giọng phỏng vấn.

Hắn mang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trong số mọi người em cũng không phải là người kém nhất, cũng không phải một mình em bị đánh giá là có tư chất bình thường, Đại Bạch cũng vậy!"

Diêu Minh Hi trong nháy mắt liền sụp đổ.

Đại Bạch: "..."

An Lâm nghe thấy vậy lắc lắc đầu, nói: "Đại Bạch là chó, không phải người, cậu chính là người có tư chất kém nhất trong tất cả mọi người."

Bạch Lăng mím miệng, đưa mắt liếc nhìn sang hướng Đông Bắc, không phủ nhận, gật gật đầu.

An Lâm biết đây là một cơ hội tâm sự tốt, bê cái băng ghế nhỏ qua, không biết xấu hổ mà ngồi bên cạnh Bạch Lăng, giống như nam nữ cùng bàn lúc đi học, đưa mắt nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Bạch Lăng, hiếu kỳ nói: "Bạch Lăng, đã đến lúc cô nói với tôi thân phận thực sự rồi nhỉ?"

Bạch Lăng nâng quai hàm nhìn về phía xa xa, cười nói: "Thân phận thực sự? Anh không phải đã sớm biết rồi sao? Tôi là đầu não của phòng nghiên cứu số tám mươi tám của Tử Tinh mà."

"Nếu như là trước đây, tôi sẽ tin cô." An Lâm cười nói, "Nhưng bây giờ, tôi nghĩ đi nghĩ lại, toàn tộc Tử Tinh đều đã chết hết, chỉ có một mình cô sống, đây chắc chắn không phải trùng hợp."

"Tiếp xúc càng nhiều, tôi lại càng hiểu được sự đáng sợ của Thiên Đạo. Sự trừng phạt mà Thiên Đạo giáng xuống, liên quan đến nhân quả, trải rộng thiên hạ, một đầu não của phòng thực nghiệm bình thường như cô sao có thể tránh thoát được?"

"Cô không phải là cá lọt lưới bình thường, có khả năng rất lớn là nền văn minh Tử Tinh dốc hết lực lượng toàn tộc, đều phải bảo vệ người cực kỳ quan trọng! Bây giờ, tôi nhìn thấy cô tạo ra được đại pháo Phá Thiên có thể phá tan phòng ngự chân ý Phá Thiên của Cổ Long Đế, càng thêm vững tin vào điểm này."

Bạch Lăng liếc nhìn An Lâm, khẽ cười nói: "Phá tan phòng ngự của Cổ Long Đế thì có gì đáng tự hà, tiểu tinh linh của anh cũng có thể làm được đây."

An Lâm lắc lắc đầu: "Cổ Long Đế không phải là con chó con mèo gì cả, cô là Thiên Tử thứ tư của bang Phá Thiên, là một trong những người nắm giữ chiêu thức Phá Thiên lợi hại nhất."

"Cô có thể dùng sức mạnh Phá Thiên phá tan phòng ngự của cô ấy, thì chứng minh cô đã nắm giữ kỹ thuật nòng cốt của Phá Thiên... Hơn nữa vừa nãy cô nói ngay cả kỹ thuật của vũ khí tối cao nhất Tử Tinh cũng có thể nắm giữ, vậy thì có chút kinh khủng rồi, khâu quan trọng nhất của nền văn minh Tử Tinh đều tập trung trên người cô."

Một nền văn minh khoa học kỹ thuật, thứ quan trọng nhất là gì?

Không phải tài nguyên, không phải là sức người, càng không phải là môi trường.

Mà là kỹ thuật!

Là tri thức đi thẳng tới nguồn gốc thế giới!!

Thứ quan trọng nhất của Tử Tinh, Bạch Lăng đều có, cho dù thần kinh An Lâm không nhạy bén đi chăng nữa, cũng biết Bạch Lăng không đơn giản. Không đúng, là rất không đơn giản!

Sau khi lặng yên trong chốc lát.

Người con gái bên cạnh An Lâm khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô nghiêng đầu, trên khuôn mặt dịu dàng lại lạnh băng, thêm một chút nghiêm túc, con mắt trong suốt có thần nhìn thẳng an lâm: "Anh muốn biết?"

An Lâm gật đầu như con gà con mổ thóc.

Bạch Lăng nhẹ giọng nói: "Thôi được, những năm này, mấy người cho tôi sự ấm áp, cũng tín nhiệm tôi như vậy, từ trước đến nay luôn mặc kệ tôi gây gự gì đó ở đây, tôi cũng không muốn che giấu mấy người nữa."

"Thật ra tôi... không phải là người của Tử Tinh."

(*)Bệnh kiều: chính là bệnh độc chiếm, mong muốn chiếm hữu nắm giữ thứ gì đó vô cùng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận