Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 227: Oan gia cãi nhau

"Hở?" An Lâm nhìn thấy vẻ mặt này của Doãn Hỉ vẻ mặt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không ổn cho lắm.

Chẳng lẽ... cái này là một tờ chi phiếu khống thật à?

Cùng lúc đó, ở Đào Nguyên Các trên lãnh địa Thiên Đình.

Một cô gái mặc bộ đạo bào màu trắng tay chống má, mắt nhìn xuyên qua khung cửa sổ, nhìn về phía rừng đào mười dặm đằng xa, thở dài một tiếng.

Ngón tay trắng nõn thon dài của cô quấn lấy một lọn tóc mai của mình chơi đùa, đôi mắt sáng trong hơi mê ly, hình như đang nghĩ tới chuyện gì đó.

"Tiểu Tử, con đang buồn bực chuyện gì thế "

Một giọng nói hiền hoà bỗng vang lên sau lưng cô, kéo tầm mắt mê ly của cô trở về hiện thực.

"Phụ hoàng! Phụ hoàng đừng gọi tên hồi nhỏ của con nữa được không ạ, người cứ làm con nghĩ tới cái gã khốn kiếp đó hoài!" Cô gái nghiêng đầu nhìn người đàn ông với chòm râu dài và gương mặt nho nhã, sẵn giọng.

Bảy cô con gái đương nhiên càng thích mấy cái tên nghe có vẻ bình thường của Vương Mẫu Nương Nương hơn rồi, cho nên mấy cái tên lấy theo màu sắc dần dần biến mất khỏi tầm mắt của các tiên nhân trên Thiên Đình, chỉ có Thiên Đế vẫn cố chấp gọi tên các cô con gái của mình theo màu sắc.

"Còn không phải là tại hắn à... hắn khinh con không có tiền đó..." Lâm Quân Quân bất mãn bĩu môi.

Cô gái này chính là Lâm Quân Quân từng bị An Lâm chọc tức vô số lần, còn người đan ông mặt mày nho nhã nhưng cũng không thiếu phần uy nghiêm này, đương nhiên là người có thân phận cao nhất ở giới Cửu Châu, đồng thời cũng là người đứng đầu Thiên Đình hiện nay—— Thiên Đế.

"Chuyện con đang buồn bực, lại là do thằng nhóc An Lâm đó gây ra à?" Thiên Đế cười tủm tỉm, tiếp tục dò hỏi

Người đàn ông nghe con gái phản bác vậy, nghẹn lời không đáp trả được câu nào.

Lâm Quân Quân đảo mắt trắng dã: "Phụ hoàng, không phải con muốn đả kích người đâu, một ngàn viên nguyên thạch còn chưa biết đủ không nữa là."

Người đàn ông thân là người đứng đầu Cửu Châu, nghe con gái trừng mắt quát mình cũng không tức giận, ngược lại còn trêu ghẹo: "Vậy chứng tỏ trẫm và tiểu hữu tên An Lâm đó là chí lớn gặp nhau, thú sủng của hắn ta không phải cũng được đặt tên là Tiểu Hồng, Đại Bạch à, đặt tên như vậy rất dễ nghe mà!"

Thiên Đế nghe vậy càng vui vẻ hơn: "Chuyện này chúng ta nên vui vẻ mới đúng chứ, có thế lấy ra được nhiều tin tức về Tử Tinh như vậy, giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của Thiên Đình về sâu, cả con ta đều biết rõ chuyện này mà, đúng không. An Lâm tiểu hữu này đúng là thiên tài, càng ngày trẫm càng thưởng thức hắn rồi đấy..."

Cô con gái này của ông không hiểu sao ngày càng thích tranh luận với ông, rõ ràng ông luôn nuôi dưỡng dạy dỗ con bé theo hướng trở thành một cô gái cẩn thận tỉ mỉ, tao nhã điềm tĩnh, nhưng sao dạo gần đây tính tình con bé ngày càng tệ ra nhỉ...

"Hờ, vậy hoá ra phụ hoàng cũng gọi con như gọi thú sủng à." Cô gái nghe vậy rất không vui, bèn mở miệng phản bác.

Cho nên lúc Thiên Đế biết An Lâm ở đại học Liên Hiệp Tu Tiên cũng thích lấy màu sắc đặt tên cho đám thú sủng nhà mình, ông đã rất mừng vì cuối cùng ông cũng tìm được một người tri âm, nếu không phải muốn để An Lâm tự do phát triển thêm mấy năm nữa, thì ông đã triệu hắn tới gặp mặt một lần cho biết rồi.

Chuyện thu thập tin tức về Tử Tinh vẫn luôn do Thiên Vũ phụ trách, bình thường Thiên Đế sẽ không hỏi tới nhiều.

Ngày xưa ấy à, Thiên Đế muốn lấy tên bảy màu sắc hồng, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử để đặt tên cho bảy cô con gái của mình, tiếc là suy nghĩ này của ông đã bị Vương Mẫu Nương Nương trịnh trọng bác bỏ, bà còn giúp các cô con gái của mình đặt lại tên là Thiên Thọ, Thiên Dương, Thiên Vinh, Thiên Xương, Thiên Hiển, Thiên Khánh, Thiên Vũ.

Tới giờ ông mới biết, một tu sĩ nhỏ bé như An Lâm lại nắm giữ nguồn tin tức khổng lồ tới mức này.

Thiên Đế ngừng lại một lúc, mới mở miệng nói tiếp: "Như vậy đi, mấy hôm nữa bên Nguyên Bảo Các chắc sẽ rút ra thêm được năm năm viên nguyên thạch, tới lúc đó Tiểu Tử con cứ tìm Thần Tài lấy nhé, chúng ta lấy tiền đập xỉu thằng nhóc quỷ đó!"

"Nhiều tới thế cơ à!" Thiên Đế sửng sốt, ngạc nhiên hỏi lại.

"Hửm? Sao Doãn Hỉ chân nhân lại tìm mình nhỉ?" Dù có hơi khó hiểu, cô vẫn chọn chấp nhận trò chuyện.

Sao Lâm Quân Quân không nghe ra được ẩn ý trong lời phụ hoàng mình chứ, khuôn mặt trắng nõn nà của cô bỗng ửng đỏ, ngay lúc cô định đáp lại, thì phát hiện bùa truyền âm trong nhẫn không gian của mình đang rung lên.

Lâm Quân Quân hết cả hồn, nhưng đầu óc cô xưa nay luôn nhanh nhạy, chẳng mấy chốc cô đã đoán được ngọn nguồn mọi việc: "Giờ cậu đang muốn đổi tiên đan à?"

Nhắc tới chuyện này, mặt Lâm Quân Quân cũng hiện lên ý cười, cô gật đầu đáp: "Giai đoạn thứ ba đã bắt đầu tiến hành rồi đó ạ, con đang chuẩn bị bẩm báo lên cho người biết đây."

Cái cảm giác bị Doãn Hỉ nhìn như thằng ngu không tốt chút nào cả, hắn thấy mình đúng là đã bị Thiên Vũ đùa giỡn mà, nhưng hắn lại không thể làm gì Thiên Vũ cả, nên chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ để đánh vào lương tâm của Thiên Vũ thôi...

"Hay, hay lắm!" Thiên Đế im lặng một lúc, sau đó liên tục khen ngợi,"Đây đúng là may mắn của Thiên Đình chúng ta, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà! Có nhiều tin tức cung cấp như thế, chắc thực nghiệm của chúng ta có thể bước vào giai đoạn thứ ba rồi."

Phải, đúng là cô có đưa cho An Lâm tờ giấy viết chữ "Vũ", cũng chính cô đã cố ý không nói gì với Doãn Hỉ.

Trong lòng Lâm Quân Quân khó chịu muốn chết, giờ khắc này, cô thật sự muốn trực tiếp ngắt bùa truyền âm luôn!

"Khụ khụ... Tiểu Tử, con chơi trò tay không bắt sói trắng thật à?" Thiên Đế nghe được những lời nói truyền ra từ bùa truyền âm, ngạc nhiên nhìn cô con gái đang ngồi trước mặt mình.

Tâm trạng Thiên Đế cực kì vui vẻ, ông cười ha hả nói: "Rất nhiều việc An Lâm làm đều vượt ra khỏi dự đoán của chúng ta, đó vừa là biểu hiện của thực lực, cũng vừa là biểu hiện của số mệnh, Tiểu Tử con nên thân cận với hắn nhiều hơn, đó chưa chắc là chuyện xấu đâu..."

"Đúng vậy! Có ai ức hiếp người thành thật tới mức như cô không hả?"

"Cô dám tay không bắt sói trắng như vậy không sợ bị báo ứng à, có một ông cha tốt thì quay sang ức hiếp những người dân ở tầng chót như chúng tôi à? Một tiên đan đổi mười mấy thông tin về ký hiệu đã quá rẻ cho cô rồi, ai ngờ tờ chi phiếu này còn là đồ giả, chẳng lẽ lương tâm cô không thấy đau à..."

An Lâm còn đang hăng say mắng chửi, muốn mượn đó phát tiết những bất mãn của mình ra luôn.

Cô lấy bùa truyền âm ra xem thử, phát hiện là Doãn Hỉ chân nhân đang liên hệ mình.

Cái giọng đang quát la bên kia chính là của An Lâm, tâm trạng của hắn đang cực kì tệ, nên vừa mở miệng đã chỉ thẳng vào mặt Lâm Quân Quân chửi mắng.

"Nè, Lâm Quân Quân, cô đúng là quá đáng quá thể mà, cô viết cho tôi tờ chi phiếu khống là có ý gì đây hả?"

Trong bùa truyền âm truyền ra giọng nói, nhưng đó không phải giọng của Doãn Hỉ, mà là một giọng nói làm cô có ấn tượng cực kì sâu sắc...

Đó là bởi vì sau khi trở về, cô chợt nảy ra một ý tưởng, cô muốn trêu cợt lại cái gã đã từng ức hiếp cô này, để hắn tới cung Đâu Suất rồi bị hố một lần, sau đó thì cô chỉ cần thoải mái nói với Doãn Hỉ một tiếng là được.

Vốn thì chuyện này chẳng có gì lớn cả, nhưng giờ phụ hoàng đang đứng cạnh cô, còn nghe được nguồn cơn mọi chuyện, vậy chuyện này đã khác rồi. Phải giải thích với phụ hoàng thế nào đây? Cô không có mở chi phiếu khống lừa người ta, nhưng sự thật trước mắt là vậy... cho dù bây giờ giải thích là cô chỉ muốn trêu An Lâm thôi, thì cũng rõ rành rành là cô đang lấy việc công thành việc tư...

Bùa truyền âm còn không ngừng truyền đến tiếng mắng chửi của An Lâm, người Lâm Quân Quân khẽ run lên, hai mắt đỏ bừng, cô sắp bị An Lâm mắng khóc luôn rồi này.

Lại là hắn... Lại là hắn... Hắn chỉ biết ức hiếp cô thôi!

Thiên Đế nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Quân Quân, trong lòng xem như đã đoán được tám chín phần rồi, ông vỗ vai con gái mình, lắc đầu cười cảm thán: "Hai người các con đúng là oan gia mà..."

Thiên Đế không quá để ý chuyện Lâm Quân Quân có mở chi phiếu khống không, nhưng da mặt của Lâm Quân Quân vốn đã rất mỏng rồi, giờ bị hắn bắt quả tang đương trường, sẽ thấy mất hết mặt mũi, nên mới xảy ra tình huống dở khóc dở cười thế này.

"Tự con giải quyết cho tốt chuyện này, dập tắt lửa giận của thằng bé đó đi nhé, ha ha." Thiên Đế biết mình mà còn ở đây nữa, sẽ chỉ làm con gái càng thêm mất mặt, nên chủ động bỏ đi.

Mà An Lâm thì vẫn còn tiếp tục ồn ào làm to chuyện lên...

"Đủ rồi đó! Không phải cậu muốn lấy tiên đan à, đưa bùa truyền âm cho Doãn Hỉ ngay đi!"

Thấy Thiên Đế đi rồi, Lâm Quân Quân không thèm nhịn nữa, bắt đầu mở miệng chửi lại.

"Hở?"

"Được thôi, đại nhân Thiên Vũ!"

Im lặng một lúc, An Lâm bên kia bùa truyền âm mới nhận ra rằng mấy câu mắng chửi từ nãy tới giờ của mình đã có tác dụng, hắn vui vẻ đưa bùa truyền âm cho Doãn Hỉ.

Lâm Quân Quân đanh mặt nào là giải thích nào là hứa hẹn đủ mọi kiểu với Doãn Hỉ, mới tính giải quyết xong chuyện này.

Cô thở hổn hển ngắt bùa truyền âm, ngực phập phồng thật mạnh, hừ khẽ một tiếng, trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ cười sảng khoái của người thanh niên nọ, tay siết chặt thành nắm đấm.

"An Lâm... cậu nhớ kỹ chuyện này cho tôi nhé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận