Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 667: Trận tập kích ở núi Tử Tuyết

Thiên Đình, trong một trắc điện ở điện Hoàng Cực Lăng Tiêu.

Một thiếu nữ mặt mày xinh đẹp như tranh vẽ, đang cầm cây bút, hình ảnh trên trang giấy trắng đặt trước mặt cô đang chậm rãi biến mất.

"Phụ hoàng, An Lâm đã lấy được mấy bộ áo ẩn mình kia rồi, nhưng mọi người không định ra tay giúp bọn An Lâm ạ? Nếu chuyện lần này thất bại thì sao, đối phương dù gì cũng là một đại năng kì Phản Hư điên phong đó..." Nói tới đây thiếu nữ khẽ chau hai hàng mi xinh đẹp của mình lại, giọng đầy vẻ lo lắng.

Người đàn ông tuổi chừng trung niên, người mặc hoàng bào cười khẽ, nói: "Tiểu Tử, con cứ yên tâm đi, chẳng lẽ con không tin hắn à?"

Khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ hơi ửng hồng, cô mở miệng nỉ non: "Con mà thèm lo lắng cho hắn à, mà nói, sao con phải tin tưởng hắn chứ? Con, con chỉ đang lo tin tức về di tích Tử Tinh mà hắn đang giữ thôi, con còn chưa có moi hết ra đâu, sao hắn có thể chết được chứ!"

Người đàn ông trung niên không thèm nghe lời giải thích đầy sơ hở của con gái mình, chỉ nói tiếp: "Chúng ta không phải không giúp An Lâm, nhưng một khi có chân thần Hợp Đạo nhúng ta, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều, tới lúc đó nếu Huyết tộc truy cùng đuổi tận, ngược lại sẽ thành hại An Lâm."

"Nhưng nếu chỉ là ân oán thù hằn cá nhân giữa đám trẻ, vậy thì cho dù Lạp Đăng bị giết chết, thì cũng là do hắn không bằng người ta, Y Đăng Đại Đế sẽ không nói được gì. Đương nhiên, nếu Y Đăng Đại Đế dám nhúng tay vào chuyện này, vậy đừng trách Thiên Đình ta không khách khí."

"Có phải chú Thiên Hoàng cũng sẽ qua đó không ạ?" Cô gái mở miệng hỏi.

Mọi người đều khoác lên áo khoác ẩn hình, hơi thở của họ lập tức biến mất, cả thân thể cũng dung hoà vào hoàn cảnh chung quanh, như thể họ đã thật sự biến mất, cả ánh nắng cũng có thể xuyên qua cơ thể họ, không để lộ bất kì bóng dáng gì trên mặt đất.

Khu núi Tử Tuyết ở vùng đất Hắc Trạch.

Khả Khả Tư Đế, Mạch Luân, Tháp Bá, Tiêu Trạch, Đề Na, An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Lăng Tiêu kiếm tiên. Trong đó khá năng điều khiển không gian của Đề Na mạnh nhất, khi cần thiết cô có thể giúp đám người An Lâm xuyên qua không gian.

"Chúng ta đi thôi!" Đám người Khả Khả Tư Đế dẫn đầu vượt qua không gian, đi trước dẫn đường cho mọi người.

Trong thành Hoàng Tuyền, đám người An Lâm đã quyết định những ai sẽ tham gia lần hành động này.

Một trận pháp khổng lồ ẩn mình giữa muôn trùng núi non đang loé ra ánh sáng màu đỏ đậm.

"Ừm, hắn đang ở ngay rìa vùng đất Hắc Trạch, nếu đại năng cảnh giới Hợp Đạo có động tĩnh gì, hắn sẽ lập tức ra tay. An Lâm là hạt giống tốt hiếm hoi trong cả chục ngàn năm nay, chúng ta đương nhiên sẽ bảo vệ hắn cẩn thận." Nói rồi, trên gương mặt Thiên Đế cũng hiện lên vẻ thưởng thức.

Có cái tên này không phải vì tuyết ở đây có màu tím, mà là vì những ngọn núi trong vòng ngàn dặm chung quanh khu vực này đều có màu tím.

Có tổng cộng mười bộ áo, cho nên họ chỉ có thể chọn ra mười người tham gia.

Trong trận chiến ở tháp Tiên Linh, Tử Vi bị hắn đánh cho tơi tả, làm Thiên Đế cực kì thưởng thức...

Đồ do Thiên Đế tặng ra, đúng là tuyệt không thể tả!

Người đàn ông có mái tóc vàng dài ngang lưng, mặt mày tuấn tú này, chính là Lạp Đăng đã bị Thiên Hoàng Đại Đế đánh trọng thương.

Toạ kỵ chí tôn Đại Bạch đành phải tạm thời để lại, để tránh trường hợp xe ngã người chết.

Bên ngoài trận pháp bảo vệ, có sáu mươi gã Huyết tộc tinh nhuệ đang cảnh giác cực kì cao độ, bảo vệ mỗi một vị trí quan trọng của trận pháp.

Địa mạch dưới lòng đất ẩn chứa âm khí cực kì dày đặc, khiến vùng đất chung quanh có nhiệt độ cực kì thấp, đó cũng là lý do mà vùng núi non này quanh năm đều bị băng tuyết bao phủ, có rất ít Huyết tộc lựa chọn tới đây sinh sống.

Huyết khí vô cùng vô tận và âm khí đều đổ xô về phía trung tâm, trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho cơ thể đang bị thương của một người đàn ông.

An Lâm nghe vậy thấy hơi thất vọng, cơ mà hắn chợt nhớ tới Thần Dịch Tạo Hoá công của mình, hình như cái thuật pháp này cũng là bí pháp phân thân, nên cảm giác mất mác trong lòng cũng vơi đi không ít.

"Oa, thuật pháp phân thân này... nghe tuyệt quá đi, tôi cũng muốn học!"

Vì làm được chuyện này, trước khi giết chết Lạp Đăng, họ phải xử lý sạch sẽ toàn bộ đám lính canh và quần chúng ăn dưa, để tránh có người trốn thoát đi vể báo tin.

"Mà nè, Tiểu Khả, Tiểu Mạch, Tiểu Tháp, các người đã chuẩn bị sẵn chứng cứ vắng mặt của mình chưa thế?"

"Thánh chủ đại nhân, thật là quá lãng phí, tôi đau lòng chết mất..."

Trong sáu mươi người này, có bốn mươi Huyết tộc kì Dục Linh, mười hai Huyết tộc kì Hoá Thần, hai đại năng Huyết tộc kì Phản Hư. Họ phân bố ra từng cứ điểm riêng, nhưng vẫn giữ liên lạc với nhau, một khi chung quanh xuất hiện động tĩnh lạ gì, họ sẽ ứng đối một cách nhanh nhất có thể.

Trên một đỉnh núi tuyết hơi nhỏ.

Mọi người phân tích tất cả tám cứ điểm, cuối cùng quyết định đồng thời hành động, đồng thời xử lý sạch sáu mươi Huyết tộc!

Cứ như vậy, vì lần hành động này, An Lâm bỏ ra không ít máu.

"Thánh chủ xin cứ yên tâm đi, trước khi chúng tôi đi tới thành Hoàng Tuyền, đã cho một phân thân của mình quay trở về tông môn xử lý chính sự, chỉ cần không có đại năng cảnh giới Hợp Đạo xuất hiện, sẽ không có ai phát hiện đó chỉ là phân thân của bọn tôi!"

"Nào nào nào, mỗi người tới lấy một ít máu của tôi, bôi lên vũ khí của mọi người, chỉ cần là Huyết tộc dưới cảnh giới Phản Hư, một khi dính vào máu của tôi, dù chỉ là một vết xước nhỏ cũng đủ để lấy mạng họ!"

"Mạnh vậy luôn hở!?"

"Hờ... Tôi cũng muốn..."

"Đây là thuật pháp dựa vào thiên phú của những chủng tộc có sức sống mãnh liệt như Huyết tộc bọn tôi! Bọn tôi cũng mới phát hiện ra bí pháp phân thân thuộc về thiên phú này thôi, nhờ lúc vào Thanh Địa cả đấy, nhưng nó cũng có rất nhiều hạn chế, vả lại tu vi không tới cảnh giới Phản Hư thì không cách nào dùng được cả..."

Giờ họ mới phát hiện ra một vấn đề rất lớn, bởi vì với họ giết Lạp Đăng đã không phải chuyện gì khó, cái khó là phải làm sao giết hắn mà thần không biết quỷ không hay

Lúc này, Tháp Bá biến thành muỗi bay đi quan sát tìm tình báo đã trở lại.

"Chủ nhân, đây là bản đồ phân bố cứ điểm và chiến lực ở từng nơi, có tất cả tám cứ điểm..."

Mười lăm gã Huyết tộc kỳ Dục Linh và ba gã Huyết tộc kỳ Hóa Thần đang cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phía chung quanh, trong phạm vi mười dặm, không có bất kì sinh vật gì, dù chỉ là một con muỗi tránh được sự tra xét của họ.

Nhưng mà, có một con muỗi đang vo ve bay đến ngay trên đỉnh đầu họ, rồi đột nhiên hoá thành hình dáng của Mạch Luân, hắn vung vẩy cây quạt máu của mình, một tấm màn đen bao bọc toàn bộ đám thủ vệ, không phát ra bất kì một tiếng động nào.

Trên một khoảng đất bị băng tuyết phủ kín, mười Huyết tộc kỳ Dục Linh và một Huyết tộc kỳ Hóa Thần đang tuần tra khu vực bờ sông chung quanh đó.

Một cô gái mặc bộ váy màu đen đang đạp bước giữa không trung, ánh trăng sáng tỏ hình thành ngay bên cạnh cô, cô cứ thế chậm rãi bước tới gần, hoàn toàn lặng lẽ, không phát ra bất kì động tĩnh gì.

Vầng trăng đầy tiên khí vẽ ra một quỹ đạo màu trạm lam, không khí có hơi xao động, như những cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, tuyết khẽ khàng nhảy múa rơi xuống.

Ngay giây trước mười một gã Huyết tộc còn đang chuyện trò vui vẻ, thì ngay giây sau cả bọn đã trừng to mắt, thân thể bị trực tiếp chém thành hai nửa.

Cường giả Huyết tộc kỳ Hóa Thần còn chưa chết hẳn, hắn đang cố ghép hai thân thể bị chém thành hai nửa của mình lại, nhưng đúng lúc này, sức mạnh tinh lọc đáng sợ tới từ máu của An Lâm đánh tan toán bộ sức sống ẩn chứa trong máu hắn...

Trong một thành luỹ màu đen có diện tích cực kì rộng lớn, một tấm rèm nước bao phủ cả trời đất, trong rèm nước ánh chớp loé lên liên hồi, nhưng không có bất kì tiếng động hay sóng năng lượng nào lan tràn ra chung quanh, Tiêu Trạch trực tiếp chém giết bốn cường giả kỳ Hóa Thần và mười hai Huyết tộc kỳ Dục Linh thành tro bụi.

Trên một đàn tế, có một con chim lửa đang bay giữa không trung, bao vây lấy toàn bộ Huyết tộc đang có mặt ở đàn tế.

Cô gái mặc áo xanh đứng trên lưng con chim lửa, thanh kiếm Long Tước trong tay cô hoá thành vô số những tia sáng không cách nào nhìn rõ, chúng nhanh chóng đốt đám Huyết tộc bị vây chính giữa thành những thi thể cháy đen.

Nối liền giữa hai ngọn núi tuyết cực kì to lớn, là một cây cầu dài ngoằn ngoèo.

Hiên Viên Thành bước tới trước, bốn phía chung quanh nổi lên mây mù, ngăn cách nơi này khỏi không gian chung quanh.

Đám tinh nhuệ của Huyết tộc nhận ra tình hình có hơi khác thường, chúng đang định đi điều tra thử, lại phát hiện trời đất bỗng dưng tối sầm.

Chiến Thần lục kiếm, Ảnh Hổ!

Bóng tối rút lui sạch sẽ, toàn bộ Huyết tộc đều bị kiếm Thắng Tà dính máu của An Lâm xử lý.

Trên một đỉnh núi tuyết khác, Lăng Tiêu kiếm tiên lặng lẽ chặt sáu Huyết tộc đứng canh giữ thành hơn ngàn miếng thịt, khiến chúng chết tới không thể chết nữa.

Cũng ngay vào lúc này, Khả Khả Tư Đế, Đề Na, Tháp Bá, bắt đầu tấn công hai đại năng cảnh giới Phản Hư đại năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận