Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 708: Uy lực của mặt cười

Ở trên một mảnh cao nguyên màu xanh lá, một cô gái xinh đứng cô độc một mình.

Liễu Thiên Huyễn im lặng nhìn mặt cười trên bầu trời, rồi cô chợt vỗ đầu của mình.

"Quái, chẳng lẽ là là mình chơi điện thoại di động quá nhiều, nên xuất hiện ảo giác?"

"Không đúng, đây tuyệt đối là một loại khiêu khích, một loại khiêu khích trần trụi!"

"Mặt cười, hãy nhận lấy tia chớp này của tôi đi!"

Liễu Thiên Huyễn chuyển động pháp trượng Lục Vũ ở trước người rất nhanh, nguyên khí bắt đầu điên cuồng khởi động, một cột sáng năng lượng màu trắng nóng bỏng dâng lên chợt đánh về phía một mặt cười trong số rất nhiều mặt trời trên bầu trời.

Ầm!

Mặt cười nổ tung.

Tại một dãy núi ở phía đông của mảnh đất này, một chàng trai mặc áo bào màu đen đạp trên sương đen mà đi, mỗi một bước của hắn đều dài đến vài trăm thước, hắn chính là tông chủ của Tuyệt Mệnh tông - Đoạn Hồn Tử.

Ở trong một rừng cây, Tô Thiển Vân bị mặt cười trên bầu trời khiến cho sợ đến không nhẹ.

Tô Văn Quân đạp chân trên mặt đất nóng bỏng, tiện tay vỗ một cái, không khí bắt đầu chấn động vặn vẹo, trực tiếp chụp một con Tích Dịch Phi Long Hỏa Diễm thành phấn vụn.

"Đây là một loại trạng thái vừa cực kỳ sung sướng, vừa cực kỳ vui vẻ, nụ cười kiểu như thế này... chính là nụ cười của tử thần! Ha ha ha..." Đoạn Hồn Tử càng nói càng kích động, nhờ có cái mặt cười này, thế mà hắn lại hiểu thêm không ít về đạo của Tử Hồn, "Sau này biểu tượng của Tuyệt Mệnh tông ta sẽ là cái nụ cười tử thần này! Ha ha ha..."

Cô gái cảm giác như mình có bệnh, nhất định là có bệnh thì mới có thể thấy nhiều mặt cười như vậy, thế giới chân thật không thể nào hoang đường như thế này được!

Trong lúc cô đang kinh hồn bạt vía đi về phía trước, thì cô bất chợt gặp được một đoàn người khác.

Nhưng mà còn có hàng ngàn hàng vạn mặt cười trôi lơ lửng ở trên không trung, nở ra nụ cười giễu cợt với cô.

Chung quy cô vẫn thấy hoa văn kia trông rất quen thuộc, nhưng lại không biết đã gặp ở nơi nào.

Cùng lúc đó, tại vùng đất thuần một màu đỏ rực ở phía nam.

"A a a a a a... Kiểu này là muốn ép cho người ta bị điên đây mà!"

"A... Đây là hoa văn tử thần vĩ đại sao? Hình ảnh mình vừa nhìn thấy trên bầu trời thật khủng khiếp, vừa liếc mắt một cái cả người liền không nhịn được mà run rẩy một trận!" Hô hấp của Đoạn Hồn Tử trở nên dồn dập, hàm răng đánh vào nhau cầm cập, hắn nói, "Khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt hình trăng khuyết cong xuống, con ngươi chuyển sang bên trái, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉm, cái miệng này thoát ra khỏi phạm vi đóng mở bình thường, mà là hơi nhếch lên, kéo dài đến tận mang tai, trông rất quái dị nhưng cũng tự nhiên đến đáng sợ... Thứ này thật khủng khiếp, quá mức khủng khiếp!!!"

Khi gặp được nhau thì đều hai bên ngẩn ra.

Ông ngẩng đầu, nhìn những mặt cười trên bầu trời, ánh mắt sâu thẳm, thì thào mở miệng nói: "Hoa văn được tạo thành từ mây tía phía trên bầu trời ắt hẳn là phải ẩn chứa tin tức nào đó. Đây thật sự là loại biểu cảm quỷ dị khó có thể miêu tả thành lời, chỉ là liếc mắt một cái nhìn cái biểu cảm này, cũng khiến cho người ta cảm thấy bất an..."

"Cô đừng tới đây! Chúng tôi là người của Thiên Địa Vô Cực tông đấy!" Một chàng trai có thân hình cao lớn vừa thấy được Tô Thiển Vân thì hoảng hốt không thôi, lập tức rút trường kiếm ra, nhìn người đi tới với vẻ mặt rất khẩn trương.

Đây mới là thứ đáng sợ nhất, phảng phất như là khuôn mặt tươi cười trôi lơ lửng ở trong cơn ác mộng, nở ra một nụ cười đầy ẩn ý khó hiểu đối với cô.

Hiển nhiên là ba người đang cùng cưỡi ngựa kia ở cùng một cái tông phái, ngay cả trang phục cũng giống nhau, tổng cộng có năm người.

Cái chàng trai có thân hình cao lớn kia nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó chợt cất giọng nói: "Tông chủ, ý của anh là..."

Cô đang muốn nói chuyện, thì lúc này, một chàng trai khác của Thiên Địa Vô Cực tông ở trước mặt cô lại mở miệng nói trước: "Mông Dương, đừng có mà dọa người ta. Chớ quên, bây giờ chúng ta đang ở trong một cái không gian kỳ lạ, trước mặt chỉ có mỗi một mình cô ấy!"

Được, vốn còn muốn nói một hai câu, bây giờ nhìn lại thì thấy không có gì để nói nữa rồi.

Tô Thiển Vân không chỉ có là nhân vật vô cùng quan trọng của hoàng tộc Thanh Mộc, mà còn là nhân vật quan trọng của Tứ Cửu tiên tông, người như thế bọn họ chọc không nổi.

"Sao, sao lại có thể thế được, không phải là cô mới chỉ sắp sửa, sắp sửa..."

Không có cách nào khác, danh tiếng của hoàng tộc Thanh Mộc và Tứ Cửu tiên tông thật sự quá vang dội rồi.

Nguyệt Quang luân tựa như như tinh linh, bay múa xung quanh cô gái mặc đồ màu lam kia.

Máu tươi bắn ra, năm thân thể rách thành hai nửa.

Phụt...

Tô Thiển Vân thoáng ngẩn ngơ, cái tên Thiên Địa Vô Cực tông này rất dọa người, cô cũng có một chút ấn tượng, hình như là một cái tông môn hạng hai ở Tử Tinh châu, không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này.

Năm tên Thiên Địa Vô Cực tông kia bộc phát ra khí thế đáng sợ, nhích tới gần Tô Thiển Vân.

Ở một khắc kia, tiên khí Nguyệt Quang Luân tỏa ra ánh sáng xanh thẳm tựa như ảo mộng đột nhiên xuất hiện, xuyên thấu hư không, vẽ ra một vệt sóng gợn ở trong không gian.

Trong nháy mắt tiếp theo, tông chủ và bốn người còn lại còn chưa kích phát lĩnh vực đứng nguyên tại chỗ, đầy nhìn cô gái trước mặt với vẻ không thể tin.

Vừa nói, chàng trai kia vừa lộ ra nụ cười thân thiện, ánh mắt nóng bỏng dao động ở trên người Tô Thiển Vân.

Tô Thiển Vân: "..."

Bốn gã tu sĩ còn lại nghe vậy thì lập tức kích động, lao nhao móc ra vũ khí, nhìn cái cô gái xinh đẹp đến mức kỳ cục trước mặt này với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, trong đầu đã nảy ra đủ loại ý xấu.

Chàng trai cầm đầu vỗ tay: "Không sai, trong chúng ta có ba người người Kỳ Dục Linh, một người Hóa Thần sơ kỳ, một người Hóa Thần trung kỳ, chẳng lẽ còn không làm gì một tu sĩ sắp bước vào Kỳ Hóa Thần? Phải biết rằng, công chúa của hoàng thất sẽ có rất nhiều bảo vật, hơn nữa vị công chúa này còn tuyệt sắc động lòng người như thế..."

Tô Thiển Vân nhẹ nhàng lắc đầu, bắt đầu xoay người rời đi.

Một tên Hóa Thần sơ kỳ và một tên Hóa Thần trung kỳ?

Thời điểm cô mới chỉ là Dục Linh hậu kỳ, cô đã có thể treo lên đánh rồi, huống chi bây giờ cô đã đặt nửa bước vào kỳ Hóa Thần.

Người đời luôn có điều hiểu lầm về thực lực của người được gọi là yêu nghiệt của Thiên Đình, hoàn toàn không biết nghiền ép huyết mạch, nghiền ép thiên phú, nghiền ép công pháp thuật pháp, nghiền ép vũ khí, và nhiều cái khác nữa, sẽ tạo thành bao nhiêu chênh lệch về thực lực.

Nếu như không có một chút bản lĩnh chiến đấu vượt cấp, cũng ngại nói mình là sinh viên của Thiên Đình.

"Haiz, tại sao vẫn luôn có người mơ ước mỹ mạo của mình chứ? Lớn lên quá xinh đẹp cũng là một loại phiền toái mà..."Tô Thiển Vân chu cái miệng nhỏ nhắn, bàn chân đạp gió không ngừng sải bước, thì thào tự hỏi.

Tại khu vực Bắc Bộ của mảnh đất trời này, ở trên một tòa núi cao khổng lồ.

Giữa sườn núi có một con chó lông trắng nhỏ đang che dấu hơi thở, ẩn nấp chờ đợi cứu viện.

Cái con chó nhỏ lông trắng kia chính là Đại Bạch hóa thành.

Đại Bạch mới vừa tận mắt nhìn thấy một trận chiến đấu kinh thiên động địa cấp bậc Phản Hư, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng đã dọa cho nó phát tè, xem ra là các tu sĩ có mặt ở vùng đất Lạc Hoàng đều bị chuyển dời đến mảnh không gian này! Mà nó chỉ là một con gâu gâu Kỳ Dục Linh, tiến vào thế giới này thì đánh thắng được ai?

Ai cũng không đánh lại được, thế nên chỉ có thể trốn...

Đại Bạch núp ở phía sau một khối nham thạch, hai mắt tròn xoe nhìn về phía mặt cười ở đằng xa, thoáng chốc cảm thấy phiền muộn vô cùng.

"Anh An, anh mau mau tới đây đi, cái thế giới này quá nguy hiểm, tôi không thể không có anh được, hu hu hu... gâu!"

Tại bầu trời phía trên vết khắc Phượng Hoàng khổng lồ, An Lâm cưỡi gạch tìm kiếm ở xung quanh một lượt, trừ mấy tu sĩ với tu vi thấp kém ra, hắn không hề nhìn thấy nhân vật đặc biệt nào khác.

"Phải làm thế nào mới ra khỏi nơi này được đây?" An Lâm cau mày tự hỏi.

Hiện tại ở sau lưng hắn có quả trứng màu vàng, hắn nhất định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Việc cấp bách chính là nhanh chóng chạy khỏi nơi này, sau đó lại tìm một chỗ để hẹn gặp với đám bạn tốt.

An Lâm đột nhiên nhắm về phía tòa núi lớn ở phía bắc, mở miệng nói: "Căn cứ vào kinh nghiệm thăm dò bí cảnh trước kia của mình, rất có thể tòa núi cao này chính là nơi có thể mở ra cánh cửa rời khỏi bí cảnh, tốt lắm! Liền chọn tòa núi cao này đi!"

Hắn tự nhủ một hồi, sau đó cưỡi gạch bay về phía tòa nói cao đến mức sắp xuyên thủng tầng trời ở phía xa.

Đúng lúc này, tại một vết khắc tràn đầy linh vận ở trung tâm đồ đằng Phượng Hoàng, đột nhiên có vết rách hư không hé ra, tạo thành một cánh cổng ánh sáng nối liền không gian.

Một cô gái khoác chiến giáp màu trắng, vóc người cao gầy, tư thế hiên ngang đi ra từ trong cánh cổng ánh sáng, tò mò đánh giá cái thế giới này.

"Chẳng lẽ đây mới là vùng đất Lạc Hoàng thật sự? Không sai, thật sự không sai..."

"Bùa truyền âm bị che giấu rồi, chẳng qua cũng không sao, bằng vào thần thức mạnh mẽ của mình, hẳn là sẽ có thểm tìm được đám người Tô Văn Quân nhanh thôi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận