Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1113: Viện quân khoan thai tới chậm

Chiến thần Oanh Thiên Pháo năng lượng màu vàng óng quang trụ lan tràn đến vô hạn xa, tựa như muốn đâm thủng cả bầu trời.

Đề Na và Hứa Tiểu Lan ở cách đó không xa, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được sự kinh khủng của đòn này.

Dù sao, Chiến thần Oanh Thiên Pháo là thuật pháp có thể trực tiếp đánh một đại năng Phản Hư trung kỳ thành tro tàn, đối phó với một đại năng Phản Hư đỉnh phong tàn huyết, hẳn là cũng không thành vấn đề.

Quả nhiên, một lưỡi kiếm đen kịt rơi từ không trung xuống.

Ánh sáng màu vàng dần dần biến mất.

Một cô gái Hắc Vũ có vết thương chồng chất, hơi thở mong manh rơi xuống từ không trung, kèm theo vài cọng lông vũ đen tung bay trong không trung, tựa như thần linh rơi xuống trần thế.

An Lâm cũng kiệt sức, nằm trên mai rùa, không ngừng thở hổn hển, thuận tay uống một viên tiên đan Diệu Huyết thất phẩm, để bổ sung sức mạnh và khí huyết khô cạn.

Hứa Tiểu Lan cướp lại kiếm Thắng Tà.

Hắn đã nằm xuống rồi, Nguyệt Dạ Chân Vương còn có thể chiến nữa à?

Cả người Hứa Tiểu Lan lạnh lẽo, ngón tay nhỏ nhắn trắng xanh nắm chặt Hắc giáp trước ngực.

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, không ngờ Nguyệt Dạ Chân Vương bị tấn công nhiều như thế, nhưng còn có thể ương ngạnh chống cự.

Bên trong quả cầu đen, Nguyệt Dạ Chân Vương dùng đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú kiếm Thắng Tà trong tay Hứa Tiểu Lan.

Màn chắn năng lượng màu đen bao bọc thân thể của cô ta trong nháy mắt.

Hứa Tiểu Lan ôm chặt kiếm Thắng Tà, nặng nề thở dài một hơi: "Cái quả cầu đen kia hẳn là con át chủ bài bảo vệ mạng sống của Nguyệt Dạ Chân Vương, thật ra cô ta cũng bị ép đến đường cùng rồi..."

Đề Na thì vô cùng hiểu chuyện mà bay tới Nguyệt Dạ Chân Vương, cầm Tâm Liên Băng Kiếm trong tay chém về phía cô gái rơi xuống biển, dự định đánh đòn kết liễu!

Mọi người ở đây như gặp đại địch, lúc họ tưởng rằng cuộc chiến ác liệt sẽ nổ ra lần nữa thì quả cầu đen bao lấy Nguyệt Dạ, đột nhiên xé rách không gian, bay vào trong thông đạo không gian, hoàn toàn biến mất giữa trời đất.

Đường kiếm chém của Đề Na rơi trên màn chắn, không cách nào tạo ra dù chỉ là một vết nứt.

Nguyệt Dạ Chân Vương đột nhiên mở hai mắt ra, bàn tay dùng sức nắm, bóp nát một món đồ hình tròn có bốn đôi cánh.

Người phụ nữ này thuộc họ gián sao?

Tuy kẻ đại địch đã chạy, nhưng mọi người vẫn không buông lỏng cảnh giác, phòng ngừa đối phương ngóc đầu trở lại.

An Lâm càng buồn bực không thôi.

"An Lâm! Anh không sao chứ?"

Đề Na hơi há cái miệng nhỏ nhắn, có chút khó có thể tin nổi mà nói: "Cô ta chạy trốn rồi à?"

Hứa Tiểu Lan cảm khái trong lòng, cái nhìn chăm chú không cam lòng sau cùng của Nguyệt Dạ Chân Vương đúng là dọa người.

Bạn học của bọn họ, vừa rồi đã đánh chạy Chân Vương của tộc Hắc Vũ tiếng tăm lừng lẫy ngay trước mặt bọn họ! Chuyện truyền kỳ như thế, bọn họ lại tận mắt nhìn, sao không kích động được?

Lúc này, tất cả mọi người bay về phía An Lâm, vẻ mặt lo lắng.

Ở thế giới này, phục hồi gãy chi cũng không phải là chuyện lạ gì, huống chi chỉ là nối liền chi gãy.

"Anh không sao." An Lâm nở nụ cười.

Một tiếng nứt hư không truyền đến.

Hứa Tiểu Lan bay về phía An Lâm, thuận tay cầm cái tay cụt của hắn.

Ông nhìn thấy mọi người móc vũ khí ra, mặt mũi tràn đầy căm thù nhìn mình thì hơi sững sờ.

Một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, mặc đế bào màu tím đi ra.

Mọi người sợ hãi cả kinh, tưởng rằng Nguyệt Dạ Chân Vương ngóc đầu trở lại, dồn dập bảo vệ bên người An Lâm, móc vũ khí ra, mặt mũi tràn đầy địch ý nhìn hướng vết nứt hư không.

Hắn đã uống tiên đan, vết thương tạm thời ổn định.

An Lâm còn chưa trải nghiệm cảm giác đại hiệp bị cụt tay được bao lâu thì cánh tay trái đã được nối liền một lần nữa rồi.

Sau đó, là hành trình nằm trong quan tài để hồi phục.

Răng rắc!

Đủ loại tùy tùng như Lạc Tử Bình, Miêu Điềm xông tới, ngoại trừ lo lắng ra, trong ánh mắt bọn họ còn lộ ra mấy phần nóng rực và sùng bái.

"Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi!" Đề Na vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, nâng cánh tay của An Lâm lên, bay đến trước mặt hắn, bắt đầu quá trình nối ghép chi cụt.

Đề Na ngoại trừ giỏi thuật pháp thông đạo không gian ra thì cũng cực kỳ lành nghề với phương diện chữa trị.

"Có thể nối liền không?" Hứa Tiểu Lan đưa mắt nhìn sang Đề Na.

Mọi người cũng hơi sững sờ, không ngờ Tử Vi Đại Đế đến rồi!

Bầu không khí lập tức rơi vào trầm mặc.

Tử Vi Đại Đế nhìn về phía An Lâm nằm trong quan tài, thân thiết chủ động phá vỡ sự trầm mặc: "An Lâm chết rồi sao?"

Mọi người: "..."

An Lâm: "..."

Tuy hệ thống Chiến thần Oanh Thiên Pháo đã hoàn thành, biến mất tăm.

Nhưng An Lâm xác định Tử Vi Đại Đế vẫn nằm ở chỗ cao nhất trong danh sách căm ghét của mình!

"Không chết đâu, đang trị thương." An Lâm gian nan mở miệng trả lời.

Tử Vi Đại Đế khẽ gật đầu, khen ngợi: "Thật không hổ là Tiểu Chiến Thần của Thiên Đình, ngay cả Nguyệt Dạ Chân Vương cũng bị cậu đánh bại, cậu tiến bộ rất nhanh."

Giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo của kiếm Thắng Tà truyền đến.

"Ngậm miệng! Để ta yên tĩnh một chút!"

Đây là lần đầu tiên An Lâm cảm nhận được sự ỷ lại và tín nhiệm của kiếm Thắng Tà, không khỏi cảm động hết sức, mở miệng nói: "Tiểu Tà, quả nhiên là ngươi..."

Mọi người đều sững sờ.

Kiếm Thắng Tà run rẩy một trận, bay khỏi tay Hứa Tiểu Lan, chủ động bay đến bên cạnh An Lâm.

Dường như là cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Tử Vi Đại Đế.

Nhất định phải làm chút gì đó, để mình không xấu hổ mới được...

Tử Vi Đại Đế đi một bước, đi tới trước mặt An Lâm, trên mặt lộ ra nụ cười của trưởng bối: "An Lâm tiểu hữu, chúng ta đã lâu không gặp."

"Tử Vi tiền bối, đã lâu không gặp." An Lâm cũng mỉm cười chào hỏi, trong lòng lại đang giận mắng, Tử Vi khốn nạn, truyền thừa cho tôi!

Tử Vi nhẹ nhàng nói: "Nguyệt Dạ Chân Vương đột nhiên tấn công, tất nhiên là có mục đích rõ ràng, cô ta có nói gì với cậu hay không?"

An Lâm lắc đầu: "Không nói gì, chỉ nói kiếm Thắng Tà là đồ của Hắc Vũ tộc, cô ta muốn cầm về. Tử Vi tiền bối, có phải ngài biết chút ít gì liên quan tới kiếm Thắng Tà hay không?"

Bây giờ nghĩ kỹ lại, lúc trước kiếm Thắng Tà vẫn là món vũ khí được Tử Vi Đại Đế đặt ở địa cầu để nuôi dưỡng, dựa theo loại tình huống này mà nghĩ, Tử Vi Đại Đế là chủ nhân đời trước của kiếm Thắng Tà!

Tử Vi Đại Đế nghe vậy thì nói thẳng: "Tôi cũng không rõ kiếm Thắng Tà là thứ đồ gì, nó là món vũ khí ta thuận tay lấy khi giết một vị Hắc Vũ Chân Vương. Chỉ biết là nó là Tiên Khí đỉnh phong, bởi vì thiếu một món đồ, nên mới không thăng thành Thần Khí."

"Tôi thấy nó thiếu Kiếm Linh mạnh mẽ, nên mới không cách nào thăng lên thành Thần Khí, cho nên mới thả nó trên địa cầu để thuần hóa và nuôi dưỡng. Nhưng cũng không ngờ tới, Hắc Vũ tộc cũng dám mạo hiểm trêu chọc Nữ Oa nương nương, nhưng cũng phải cướp nó lại..."

Tử Vi Đại Đế nhìn kiếm Thắng Tà trong tay Hứa Tiểu Lan, như có điều suy nghĩ: "Nếu là như vậy, hình như kiếm Thắng Tà quan trọng với Hắc Vũ tộc hơn cả tưởng tượng..."

Ông tới nơi này, cũng đâu thể không làm gì hết, chỉ thăm hỏi xem An Lâm có chết hay chưa sao?

Chuyện này có hơi xấu hổ.

Hai con ngươi của Tử Vi Đại Đế lóe ra ánh sáng, cẩn thận ngắm nhìn không gian xung quanh, đúng là không tìm ra bất cứ dấu vết của kẻ địch chạy trốn nào.

"Kỳ lạ, sao lại không có chút quỹ tích vận hành không gian hay năng lượng dao động nào, chẳng lẽ là dụng cụ giúp chạy trốn cao cấp sao?"

Đáng tiếc, sau khi Tử Vi Đại Đế lục soát, lông mày lại nhíu chặt.

Ông nhìn lướt qua mọi người, phát hiện tất cả mọi người không có việc gì, lúc này mới thi triển bí pháp, dự định điều tra đường chạy của Nguyệt Dạ Chân Vương.

"Ây..." Đây là lần đầu tiên An Lâm nghe được lời nói nhân tính hóa như thế của kiếm Thắng Tà.

Tử Vi đại đế cũng không để ý, trái lại còn mỉm cười ôn hòa, mở miệng nói: "An Lâm tiểu hữu, ngày đó cậu biểu hiện xuất sắc ở tháp Tiên Linh, tôi còn chưa ban thưởng cho cậu, bây giờ tôi dày công chuẩn bị một phần thưởng cho cậu..."

Cả người An Lâm run lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận