Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 302: Làm đội trưởng thật mệt mỏi

An Lâm truyền khí cơ vào trong bùa truyền âm của Tô Thiển Vân, ngoài ra còn gọi cho Hoàng San San làm giúp hai cái chứng minh thư.

Một người tên là Tô Thiển Vân, một người tên là Bạch Đại Thuần.

Sau đó, hắn lại mua điện thoại, làm thẻ cho hai người.

Sau khi làm xong, ba người ngơ ngác nhìn nhau.

An Lâm phát hiện một vấn đề rất nghiêm túc, Đại Bạch và Tô Thiển Vân đều không hiểu tiếng Hán! Đại Bạch chưa từng học, Tô Thiển Vân chưa học được, đều là hai tên ngốc, vậy mua điện thoại di động để làm gì!?

Hứa Tiểu Lan lại rất nhiệt tình dạy Tô Thiển Vân sử dụng điện thoại di động, ít nhất phải dạy cô làm sao để gọi và nhận điện thoại khi có cuộc gọi đến. Đại Bạch cũng rất tích cực học theo An Lâm, móng chó thô to lướt điện thoại một cách cẩn thận, vẻ mặt vừa kích động lại hưng phấn, hệt như dáng vẻ ra chiến trường.

Wechat

[Leng keng.]

Đại Bạch rất kích động, sau đó gửi cho Hoàng San San một tấm ảnh selfie trần truồng.

Bạch Đại Thuần: Chị thích kiểu dáng nào nữa không, tôi gửi cho chị.

Hoàng San San: Ừ, cậu chính là thú sủng bên cạnh An Lâm đúng không?

Hoàng San San:...

Đồng ý.

Bạch Đại Thuần: Chị gửi tin nhắn mà cứ chấm chấm chấm là có ý gì vậy?

Wechat của Hoàng San San hiện lên một tin nhắn.

Sau đó, nó lại gửi cho Hoàng San San một bức ảnh selfie trần truồng đang làm dáng.

Bạch Đại Thuần: Xin chào chị San San, tôi là Bạch Đại Thuần!

[Có người đề nghị thêm bạn bè kèm theo thông tin Tôi là Bạch Đại Thuần.]

Bạch Đại Thuần: Đẹp trai không?

[Gợi ý của hệ thống: Bạn và Hoàng San San không phải mối quan hệ bạn bè, nếu như muốn nói chuyện, xin mời thêm bạn bè trước.]

Bạch Đại Thuần: Đúng vậy, quả nhiên chị vẫn nhớ tôi.

Đại Bạch nghe An Lâm phiên dịch, trực tiếp nhảy lên: "Hả? Chị San San xóa tôi rồi sao? Tại sao lại như vậy, tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì? Không đúng, nhất định là anh đã lừa tôi! Gâu!"

Hoàng San San:...

Thế nhưng câu nói này của Đại Bạch không gửi đi được.

Đại Bạch nhìn thấy vẻ mặt xem thường của Hứa Tiểu Lan và An Lâm, cuối cùng cũng ý thức được cái sai trong tình hình hiện tại.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Lấy ra nhìn, lại là Hoàng San San gọi tới.

An Lâm vẻ mặt thờ ơ mở cái khác ra, không muốn để ý đến Đại Bạch.

"An lâm!!!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói phẫn nộ của Hoàng San San, "Diêu Minh Hi và Hồ Quán có phải là đội viên trong nhóm mà cậu dẫn dắt không?!"

Gõ chữ và phiên dịch đều là do một mình An Lâm làm, Đại Bạch cảm giác mình bị lừa rồi.

An Lâm nghe xong càng bối rối: "Cái gì? Biểu diễn xiếc thôi sao lại bị bắt đi?"

"Mau tới nhận người, hai người đó biểu diễn xiếc ở hội chùa thì bị bắt rồi!" Hoàng San San quát lên.

"Ế... đúng vậy." An Lâm hơi trợn mắt, một loại dự cảm chẳng lành đang dấy lên trong lòng.

Đại Bạch đưa điện thoại cho Hứa Tiểu Lan, khẩn cầu với vẻ mặt uất ức: "Lan Lan tiên nữ, chị mau xem cuộc nói chuyện này đi, có phải như anh An nói không?"

Không phải chứ, chẳng lẽ là vì trò đùa của Đại Bạch mà gọi điện tới hỏi tội?

Trong lòng An Lâm có chút lo sợ nhưng vẫn nhận điện thoại.

"Alo, chị San San, có chuyện gì vậy?"

Cô xem một chút, thầm nghĩ quả nhiên có phong cách của Đại Bạch, liền lẳng lặng trả lại điện thoại di động cho Đại Bạch, chẳng muốn giải thích nữa.

Lúc này, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên.

Khóe miệng An Lâm co lại, hắn còn muốn mượn cơ hội này để Đại Bạch ý thức được vấn đề của chính mình, không ngờ rằng nó không thể tự hiểu, đúng là hết thuốc chữa!

Nó tự lẩm bẩm: "Lẽ nào phương thức trêu ghẹo của mình không đúng? Nhưng con gái kiểu này không phải là trêu ghẹo như thế sao?"

Hoàng San San tức giận nói: "Cậu từng xem biểu diễn lấy ngực đập đá, là thật sự trực tiếp dùng ngực đập vụn tảng đá lớn chưa? Cậu đã từng xem biểu diễn nuốt kiếm, là thật sự cắn nát thanh kiếm nuốt vào trong bụng chưa? Cậu từng xem biểu diễn phun lửa, không cần uống dầu hỏa hay cồn mà trực tiếp phun lửa ra từ trong miệng chưa?"

An Lâm lau mồ hôi lạnh, trả lời: "Chưa từng xem..."

Hoàng San San cười khẩy: "Người tham gia hội chùa đều được thấy rồi."

Cơ thể An Lâm thoáng cái bị dọa đến mức suýt chút nữa không đứng vững: "Mẹ nó!"

"Lúc hai người Diêu Minh Hi và Hồ Quán bị tổ tác chiến đặc biệt của quốc gia bắt thì không hề kháng cự lại, đồng thời có thái độ nhận sai, việc này tôi sẽ không báo cáo với Thiên Đình. Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu mau đến đưa bọn họ về rồi nghiêm túc giáo dục về tư tưởng chính trị cho họ đi!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hoàng San San.

"Được rồi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc dạy dỗ họ!"

An Lâm hơi hối hận khi để cho họ tự do hoạt động, chỉ toàn mang phiền phức đến cho hắn.

"Hừ, lại làm tăng lượng công việc của tôi, cậu muốn chết hả!?" Hoàng San San than phiền một câu rồi cúp máy.

An Lâm thở dài một hơi, mở điện thoại di động ra, cưỡi chó đi đến tọa độ vị trí mà Hoàng San San gửi đến.

Áp lực của người đội trưởng như hắn thật không nhỏ chút nào...

Đầu tiên hắn liều mạng làm ra sấm sét trên khu phố thương mại của kinh đô, sau đó lại gấp rút chạy đến tỉnh Hà Nam tìm người, còn bị Hoàng San San mắng hai lần, loại chua xót này ai có thể hiểu được?

An Lâm sánh vai với Điền Linh Linh trên lưng Đại Bạch với vẻ mặt chán nản, không muốn nói chuyện.

"Nói xong rồi? Cái chức đội trưởng này của cậu thật không dễ làm." Điền Linh Linh vén sợi tóc mai màu hạt dẻ lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như đúc từ ngọc khẽ hiện ra nụ cười ngọt ngào.

Đùa chứ, để hai tên nam nhân điên cuồng này đi theo mình, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.

An Lâm do dự một chút, cuối cùng vẫn dùng hết sức lực, đuổi hai tên fans cuồng này đi.

"Anh An, đều tại em, là em không coi chừng Hồ Quán học đệ cho tốt, còn cùng cậu ấy làm chuyện ngu xuẩn này, em đồng ý gánh chịu tất cả hình phạt!" Diêu Minh Hi mang vẻ mặt áy náy và tự trách mình, nhìn An Lâm một cách thắm thiết.

An Lâm lại hít vào một ngụm khí lạnh, hắn sợ nhất là khi nam nhân sử dụng ánh mắt này với hắn, da gà da vịt đều nổi hết lên rồi.

Hắn nghiêm túc tiến hành giáo dục tư tưởng chính trị cho hai người họ trong suốt một tiếng.

Hai tên fans cuồng nghe thần tượng giảng bài thì vô cùng chăm chú tập trung, thậm chí còn lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi chép lại nội dung then chốt.

Điền Linh Linh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc như gặp thần tiên, thứ tẻ nhạt như thế mà bọn họ lại nghe đến mức say sưa như vậy, quả thực đã đổi mới tam quan (*) của cô.

Lúc Điền Linh Linh suýt ngủ gà ngủ gật, quyết định tựa vào người Đại Bạch chợp mắt một lúc, An Lâm cuối cùng cũng đã nói hết những điều cần nói.

"Hai cậu đi đi, lần sau phải chú ý đấy."

An Lâm nói đến mức mệt người, bắt đầu để cho hai người đó rời đi.

Không ngờ rằng hai người đó không nghe theo, còn muốn đi theo An Lâm.

"Anh An, xin lỗi, em lại mang đến phiền toái cho anh rồi, là em đề ra ý kiến biểu diễn xiếc này, muốn đánh muốn mắng thì cứ nhắm vào em đi." Hồ Quán nhìn chằm chằm vào An Lâm, ánh mắt nóng rực.

Hai người nhìn thấy An Lâm, kích động đến mức viền mắt đều ửng đỏ.

An Lâm đưa Diêu Minh Hi và Hồ Quán ra.

Tỉnh Hà Nam, trong một trại tạm giam đặc biệt nào đó.

Chỉ có Điền Linh Linh vẫn vội vã đi theo An Lâm, không có nguyên nhân gì khác, chỉ là bởi vì cưỡi Đại Bạch rất tuyệt.

Hứa Tiểu Lan và Tô Thiển Vân tiếp tục dạo phố ở kinh đô, việc tìm người là chức trách của đội trưởng, không hề liên quan đến các cô, vì thế cũng không nhất thiết phải đi theo.

Vấn đề của Tô Thiển Vân có lẽ đã được giải quyết, bây giờ hy vọng Diêu Minh Hi và Hồ Quán có thể khiêm tốn một chút, nghe lời của hắn, vậy thì hắn đã cám ơn trời đất rồi.

Chưa qua được bao lâu, điện thoại của An Lâm lại vang lên.

Hắn vừa cúi đầu nhìn thì bỗng dưng cơ thể như run lên, lại là Hoàng San San!

Sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ... Trong lòng An Lâm thấp thỏm không yên.

"Alo, chị San San, chuyện gì vậy?"

"An Lâm!! Đường Tây Môn có phải là người của cậu không!?"

An Lâm nghe vậy liền sững người lại, Đường Tây Môn là học trưởng năm tư, trước khi rời đi thì nói đi tìm bạn cũ, được coi là một người rất thận trọng, có lẽ là sẽ không gây ra chuyện gì mới phải.

Hắn nghĩ tới đây, đành phải nhắm mắt mà nói: "Vâng... Đúng vậy, Đường Tây Môn là đội viên của tôi."

"Ha! An Lâm, thật đúng là người của cậu nữa à, có phải cậu cố ý không đấy?"

"Chị San San, rốt cuộc là làm sao vậy..."

"Đường Tây Môn cùng chưởng môn phái Hoa Sơn đấu kiếm ở Hoa Sơn đã gọt mất một đoạn của đỉnh núi, cậu nói xem thế này là làm sao đây? Hả!?"

An Lâm nghe tin này xong, cả người mềm nhũn.

Mẹ kiếp! Đánh kiểu gì mà đánh đến tận Hoa Sơn vậy?

"Việc này vô cùng nghiêm trọng, mặc dù cách khu thắng cảnh tham quan khá xa, thế nhưng đã phá hủy di sản văn hóa vật chất của Hoa Quốc, lúc tới kiếm người thì mang linh thạch tới đây!! Ha ha, cậu là muốn gài chị đây vào chỗ chết hả? Lần này tôi không thể bảo lãnh cho cậu nữa rồi!" Trong điện thoại di động truyền đến tiếng quát của Hoàng San San.

An Lâm sợ đến mức ngồi bệt trên mặt đất, nước mắt tuôn rơi.

(*)Tam quan: gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận