Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 610: Hình Thiên bị đánh bại

Không gian bên ngoài tháp Tiên Linh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mọi người nín thở tập trung nhìn lên màn hình, thậm chí có sinh viên đổ mồ hôi ướt cả lòng bàn tay.

Bạch Chung nghiêng đầu quan sát, vẻ mặt chuyên chú nhìn trận chiến ở tầng chín mươi tám.

Trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú, một bóng người bắt đầu cử động!

Mấy ngàn sinh viên cảm thấy hết sức thất vọng, bởi vì người đang chậm rãi đứng lên lại là Chiến Thần viễn cổ của Thiên Đình, Hình Thiên!

Nhưng bọn họ cũng không thất vọng được bao lâu thì có thêm một người đứng lên.

Tình huống này khiến phần lớn sinh viên không nhịn được mà hô lên.

An Lâm cũng đứng lên!

Hình Thiên căn bản chưa kịp né tránh hay đỡ lấy thì đã bị một quyền của An Lâm đánh bay, sau đó lăn vài vòng trên mặt đất.

Rầm rầm rầm...

Dứt lời, Kim Liên lại nở ra trên trán An Lâm, hắn phóng nhanh tới cạnh Hình Thiên, nắm đấm màu vàng đánh xuống.

Sau khi Hình Thiên bị đánh bay rồi ngã xuống đất, An Lâm thừa thắng xông lên, cưỡi lên người Hình Thiên, khống chế tay chân hắn, nắm đấm với ánh sáng màu vàng bao phủ không ngừng đấm xuống gương mặt không còn đẹp trai mấy kia.

"Thân thể Chiến Thần nào có dễ bị thương như vậy." An Lâm cười đắc chí.

Bên ngoài tháp Tiên Linh, mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, qua một hồi lâu mà bọn họ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Hình Thiên lau máu tươi trên khóe miệng, nhìn qua ngực An Lâm, phần áo nơi đó đã bị rách một mảng, có một tia sáng năm màu óng ánh đang chuyển động xung quanh vùng bị trường mâu đâm trúng.

Từng đợt sóng năng lượng đáng sợ lan ra khiến không gian rung động, hòa vào tiếng thét thảm thiết của Hình Thiên.

"Hiện tại đến lượt tôi!"

Hắn có hơi khó tin thốt lên: "Thế mà cũng không đâm thủng, thân thể cậu khủng bố như vậy sao?"

Thật ra tốc độ của An Lâm cũng không nhanh bao nhiêu, mà là năng lượng của Hình Thiên gần như đã cạn kiệt, hắn không còn sức để né đòn và đánh trả nữa.

"Lực phòng ngự của An Thần quá nghịch thiên, mọi người nhìn thân thể hắn đi, thật sự là không có bất kỳ vết thương gì, kinh khủng quá!"

Hỏng bét, tốc độ quá nhanh!

"Không chỉ có như thế, sức bền của hắn cũng đặc biệt tốt, đánh tới bây giờ mà vẫn có thể sử dụng đòn tấn công đòi hỏi nhiều sức mạnh như vậy."

Cảnh tượng hết sức tàn nhẫn!

"Rõ ràng là Hình Thiên đứng lên trước, nhưng tại sao mới chỉ trong nháy mắt mà chiến cuộc đã nghiêng về một bên rồi?"

Tốt xấu gì Hình Thiên cũng là Chiến Thần hạng nhất, cường giả cấp cao như thế lại bị An Lâm đè xuống đất chà đạp.

"Haizz... Quả thật Chiến Thần Hình Thiên vô cùng mạnh, đáng tiếc hắn lại gặp phải cái đồ biến thái."...

Đột nhiên, hắn nghĩ tới lần chiến bại này và lần trước của hắn giống nhau như đúc, đều là đang khỏe mạnh rồi bị đánh đến mệt mỏi... Đây chính là số mệnh à...

"Tôi cảm thấy rùa đen chân nhân cũng được lắm! Thông tục dễ hiểu vẫn hơn..."

Hình Thiên đang định đáp lời, An Lâm lại nhếch miệng cười nói: "Nhưng trận này là tôi thắng, xem cậu còn cứng nữa không, còn ra oai được nữa không!"

"Tôi nghĩ bạn An Lâm lại sắp có danh hiệu mới rồi, Huyền Vũ chân nhân được không?"

Ừm, đối với con hàng trước mặt này, hắn khách sáo quá cũng không có gì tốt.

Lời đã ra đến miệng, Hình Thiên chỉ đành nuốt ngược vào trong.

Hình Thiên: "..."

"Chỉ có mình tôi là đau lòng cho Hình Thiên sao? Một gương mặt đẹp trai như thế, bây giờ đã biến thành cái gì luôn rồi?"

Ầm ầm!

Ánh sáng màu vàng nổ tung, thân thể được hình thành từ thần niệm chiến đấu của Hình Thiên cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu chậm rãi tan biến.

An Lâm ngừng đánh, thở hồng hộc nhìn chàng trai dưới hông mình, xin lỗi: "Thật xin lỗi, là tôi mạo phạm, Hình Thiên tiền bối..."

Thiên Đế đang bí mật quan sát, không khỏi vuốt vuốt mi tâm, hình ảnh kia quá bạo lực... Ông không đành lòng xem tiếp nữa!

Hắn đã không còn lực mà đánh trả, không còn sức đứng lên một lần nữa, hắn quá mệt mỏi...

Từng nắm đấm với khí thế ngàn quân đánh lên đầu Hình Thiên như là mưa to gió lớn, khiến hắn biết mình đã thất bại trong đau đớn.

Có lẽ đúng như sinh viên nào đó đã nói, Hình Thiên rất mạnh, nhưng hắn lại gặp phải cái đồ biến thái, một đối thủ khó mà dùng lẽ thường để đánh giá...

Lúc đầu hắn định nói, cậu chỉ thắng một sợi thần niệm chiến đấu của tôi mà thôi, có gì mà đắc chí.

Nhưng sau đó, hắn quyết định không nói ra.

Bởi vì thua chính là thua, Chiến Thần Hình Thiên hắn chưa từng chịu thua, nhưng không phải không thua được.

"Là cậu thắng, tiềm chất thiên phú của cậu tôi đã thấy rõ."

Hình Thiên nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn mỉm cười thừa nhận.

An Lâm nghe xong, cảm thấy cũng nên thổi phòng đối phương một chút: "Ô... Cậu cũng không tệ lắm, có thể ép tôi đến mức này, cậu cũng đáng được khen ngợi rồi!"

Hình Thiên: "?"

Con hàng này có biết nói chuyện phiếm hay không? Hắn rất muốn đánh hắn ta một trận đấy, làm sao bây giờ?

Haizz, đáng tiếc, hiện tại Hình Thiên đã mất đi sức chiến đấu.

Vực Thẳm Sợ Hãi có hơi tương tự với thuật pháp chuyên hù dọa người, có tác dụng cực mạnh đối với sinh linh nhỏ yếu, chính là vũ khí sắc bén oách nhất, nhưng hắn thấy có chút giống thuật Thần Uy của mình, hay là thôi đi...

Không phải hắn ta nói sẽ không giấu giếm sao? Tại sao không đưa luôn một lượt ba cái chứ... An Lâm thầm nhủ, sau đó tập trung suy nghĩ.

An Lâm nghe xong, quả thật là thẩm thấu trong người, hiểu chúng rất rõ, mà hắn cũng muốn có được tất cả!

Hình Thiên gật đầu nói: "Được, nể mặt tư chất hơn người của cậu, tôi sẽ không giấu giếm gì cả, trong ba thuật pháp mạnh nhất của thuật pháp Vực Thẳm, cậu có thể tùy ý lựa chọn một cái. Vực Thẳm Sợ Hãi có thể ảnh hưởng đến tinh thần của sinh linh, kéo sinh linh vào Vực Thẳm đáng sợ, thuộc nhóm tấn công tinh thần. Vực Thẳm Trọng Lực có tác dụng gây ra lực hút cực mạnh đối với mục tiêu, có thể trấn áp toàn bộ sinh linh trong phạm vi đó. Vực Thẳm Thiểm Mâu, lực công kích cực mạnh. Hẳn ba thuật pháp này đều đã thẩm thấu trong người cậu, cậu cũng hiểu nó rất rõ, chọn một đi."

An Lâm ngẫm nghĩ, dường như thuật pháp Giết Chóc không phù hợp với phong cách ôn tồn lễ độ, nhẹ nhàng quân tử của hắn lắm, thế là hắn đáp: "Tôi chọn loại Vực Thẳm!"

Hình Thiên hắng giọng một cái, nói: "Như vậy đi, lực lượng Thần Niệm Chiến Đấu của tôi có hạn, chỉ có thể truyền cho cậu một thuật pháp trong hai loại Giết Chóc và Vực Thẳm, cậu muốn học cái nào?"

Hình Thiên sững sờ.

Truyền thừa...

Dường như hắn vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này, bởi vì hắn chưa từng cảm thấy mình sẽ bại...

An Lâm thấy Hình Thiên có chút mơ màng, ra chiều suy tư, hắn liền sa sầm nét mặt: "Không phải cậu không muốn cho chứ? Cậu thấy tôi vẫn chưa đánh đủ phải không?"

"Rõ ràng tôi đã làm kịch liệt như vậy, mà cậu vẫn khó chịu sao? Cậu còn muốn tôi làm thế nào nữa?" Càng nói, âm lượng của An Lâm càng tăng.

Hắn nhớ lại lúc hắn bị một tên tiên nhân bất lương dọa sợ.

Vẫn chưa đánh đủ? Khóe miệng Hình Thiên co quắp, rốt cuộc trong đầu tên sinh viên này đang chứa thứ gì.

Rốt cuộc có sướng hay không? Đây không phải là chuyện rất hiển nhiên sao, hắn đã mệt đến nằm im, một chút năng lượng cuối cùng trong thân thể cũng đã bị rút cạn, đương nhiên là thoải mái rồi!

Chờ đã... Có gì đó sai sai thì phải, vấn đề hiện tại hình như không phải chuyện này.

"Đúng rồi, Hình Thiên tiền bối, truyền thừa của cậu đâu? Cậu dự định đưa truyền thừa gì cho tôi vậy?" An Lâm hết sức mong đợi.

Hình Thiên không hiểu An Lâm đang lẩm bẩm cái gì.

An Lâm thở dài: "Vì sao cậu cứ không chịu tin vậy, cũng đúng, danh hiệu "thần" này của tôi quá mức đơn giản và bạo lực, thôi, về sau đổi sang tên khác thì hơn."

Hình Thiên: "... ztôi chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như cậu."

Ai ngờ An Lâm nghe vậy mà tâm trạng vẫn không tiêu cực, ngược lại cười nói: "Tại sao tôi phải đánh với Nhị Lang Chân Quân? Tôi vốn chính là Chiến Thần nha!"

"Mặc dù cậu thắng tôi, nhưng cậu vẫn không phải là Chiến Thần, đừng quá đắc chí! Muốn làm Chiến Thần Thiên Đình, cậu phải đánh bại Chiến Thần Thiên Đình đương nhiệm Nhị Lang Chân Quân, cậu còn kém xa lắm." Hình Thiên cảm thấy mình nên chèn ép An Lâm một chút, để cái đuôi của hắn đừng vểnh cao lên trời.

Tiếp theo là Vực Thẳm Trọng Lực, cái này dùng rất được, có thể tạo ra chiến thắng ngoài dự đoán khi đánh nhau, hoàn toàn xứng với hai chữ lợi hại.

Về phần Vực Thẳm Thiểm Mâu, An Lâm vốn không thiếu thuật pháp có lực tấn công mạnh.

"Tôi lấy Vực Thẳm Trọng Lực." An Lâm suy nghĩ một lát thì đưa ra lựa chọn.

"Được." Hình Thiên dùng đầu ngón tay chạm vào mi tâm An Lâm, truyền thừa Vực Thẳm Trọng Lực chảy vào não hắn giống như thủy triều.

An Lâm thu được truyền thừa Vực Thẳm Trọng Lực, trong lòng mừng như điên.

Bởi vì chiến lực bị hạn chế, Hình Thiên không cách nào phát huy lực lượng chân chính của Vực Thẳm Trọng Lực. Thật ra Vực Thẳm Trọng Lực chính là lực hút, nếu tu sĩ có tu vi cao, đỉnh phong chẳng hạn, tu sĩ đó có thể tạo ra một lỗ đen nuốt hết mọi thứ.

Đúng là một thuật pháp tốt...

An Lâm thỏa mãn chẹp miệng.

Hình Thiên nhìn thấy biểu cảm của An Lâm thì có hơi đắc chí: "Đã biết thuật pháp Vực Thẳm của tôi lợi hại thế nào chưa?"

An Lâm liên tục gật đầu, cảm kích hành lễ: "Cảm ơn tiền bối đã tặng truyền thừa, An Lâm suốt đời không quên!"

"Được rồi, cậu không cần cảm ơn, nhớ ra sức cố gắng, mau mau kéo thằng nhóc Dương Tiễn kia rớt khỏi vị trí Chiến Thần Thiên Đình!" Hình Thiên khoát tay áo, mở miệng nói.

An Lâm sững sờ: "Ơ... Vì sao?"

"Có vậy thì sự tích cậu đánh bại tôi sẽ dễ chấp nhận hơn, tránh cho người ngoài nói tôi bị một tên nhóc lông tóc chưa đủ, không phải Chiến Thần đánh bại." Hình Thiên rất thẳng thắng đối mặt với chuyện này, nói ra một mạch, không thèm che che giấu giấu.

An Lâm trừng mắt, nghiêm nghị nói: "Tiền bối, tôi thật sự là Chiến Thần!"

"..." Hình Thiên không rõ vì sao đến tận lúc này mà An Lâm vẫn muốn ra oai.

Thân thể của hắn bắt đầu chậm rãi tan biến, hòa vào tháp Tiên Linh.

Trận chiến này, cuối cùng cũng kết thúc với sự thất bại của Hình Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận