Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 160: Nói chuyện yêu đương trong rừng trúc

"Đúng vậy, tôi rất thích động vật, tôi còn nuôi một con khỉ đáng yêu nữa!'' An Lâm nhìn về phía ngọn trúc, la lớn: "Tiểu Sửu, xuống đi!''

Cây trúc rung lên một lúc, ngay sau đó có một con khỉ nhỏ từ trên trời bay xuống, nhảy lên vai An Lâm.

Nó có đôi mắt to như bóng đèn, cái mũi hếch lên trời, miệng rộng, lại còn có các vằn nhỏ, nhìn vừa xấu vừa bẩn.

Tiểu Sửu nhếch miệng cười với Thang Thi Duyên, lộ ra dáng cười xấu xí, sau đó ngoáy lỗ mũi...

" Tiểu Sửu, làm tốt lắm!'' An Lâm truyền âm khen ngợi.

Nhìn thấy đam mê độc đáo và thẫm mỹ kỳ lạ của hắn rồi, bị dọa chưa thế?

Nhìn thấy Thang Thi Duyên trừng đôi mắt đẹp, An Lâm cảm thấy kế hoạch của hắn đang thẳng tiến đến con đường thành công!

"Ở nơi do giới Tu Tiên cai quản, sao đạo hữu An Lâm có thể vui vẻ ở cùng với con khỉ nhỏ xấu xí kia chứ, quả thật là chuyện vô cùng hiếm thấy.'' Thang Thi Duyên hồi phục tinh thần, đảo con ngươi, có vẻ càng hưng phấn.

Không tệ, chính là ý này, cuối cùng cô có thể nghe hiểu được những lời này, hắn chỉ vô tình có duyên liếc mắt thấy cô thôi, chẳng phải cảm giác hứng thú thực sự đâu!

"Là tình cảm sét đánh sao? Những lời này nói rất hay... "

Không... Nói như vậy sẽ bị cô đánh chết!

Khi An Lâm cho rằng hắn đã thành công, thì cô gái trước mặt lại nói chuyện.

Sao lại xuất hiện bầu không khí tình ý nồng nàn thế này! Hắn cảm thấy buồn nôn nhưng làm sao mới có thể phá giải đây?

Bọn họ thật sự nói chuyện cùng kênh sao, rốt cuộc cô muốn chơi trò gì, yêu từ cái nhìn đầu tiên ư?

Cô nhìn An Lâm chăm chú, gương mặt trắng nõn xinh đẹp có chút ửng hồng, nhỏ giọng khẽ nói: "Trước kia tôi cho rằng... Chẳng qua là cậu khao khát bề ngoài của tôi, hóa ra cậu không phải kẻ nhìn khuôn mặt. Nếu vậy... Cậu coi trọng điểm nào của tôi nhất?''

"Có đôi khi tình cảm chính là như vậy, tình cảm không biết từ nơi nào đến, không biết kết quả ra sao. Không ngờ được rằng về điểm này, tôi và đạo hữu An Lâm lại có cùng quan điểm.''

Coi trọng điểm nào của cô nhất? Có thể trả lời chưa từng coi trọng điểm nào của cô hay không?

An Lâm hoang mang.

Thang Thi Duyên nghe vậy cúi đầu, hàng mi xinh đẹp khẽ rung lên, nhấp một ngụm trà, không nói gì, cũng không biết dang nghĩ gì.

"Vì sao, chẳng lẽ có người bắt cá hai tay?'' An Lâm thích thú nói.

An Lâm lắc đầu cười: "Tôi cũng không thể nói rõ, có lẽ thứ tình cảm yêu từ cái nhìn đầu tiên, nói không chừng thứ tình cảm này sẽ mau chóng phai nhạt.''

Thang Thi Duyên lắc đầu: "Không phải, là vì có một ngày sư nương bị bệnh, dùng bùa truyền âm nghìn dặm báo cho sư phụ, sư phụ nói bà uống nhiều nước ấm một chút. Sau đó, hai người liền chia tay... "

An Lâm ngây người, tóm lại phải làm gì đây...

"Đạo hữu An Lâm, sư phụ và sư nương của tôi kết thành đạo lữ suốt sáu trăm năm, nhưng cuối cùng hai người vẫn tách ra, cậu có biết vì sao không?" Thang Thi Duyên tiếp tục mở miệng nói.

Thang Thi Duyên ngẩng đầu, mặt buồn bã nhìn về phía bầu trời: "Giống như mây trắng trên trời, nó đã từng tồn tại, nhưng qua thời gian sẽ làm nó tiêu tan. Giống nhưng cậu đã nói, tình cảm là thứ không ai có thể đảm bảo nó sẽ tồn tại bao lâu, có lẽ đến lúc nào đó sẽ phai nhạt dần... "

"Người phàm thường nói trăm năm hảo hợp, còn người tu đạo chúng ta, đạo lữ ở cùng đâu chỉ trăm năm.''

An Lâm có da mặt dày, lúc này đã bị cô khen đến mức có chút đỏ mặt.

"Sư nương nói, lòng sư phụ đã thay đổi. Nếu là trước đây, ông nhất định sẽ nóng lòng chạy về thăm bà, chăm sóc bà, bây giờ chỉ nhắc bà uống nhiều nước ấm qua loa cho xong, nên đã hết yêu rồi.''

Thang Thi Duyên trừng mắt oán trách với An Lâm: "Tôi nói là... Tôi đồng ý cho cậu theo đuổi tôi!''

"Hả... " An Lâm phun nước trà trong miệng ra.

"Khụ... Đạo hữu Thang Thi Duyên, con đường tu đạo mênh mông, không bằng chúng ta cứ làm bạn bè trước. Nếu như thật sự tình cảm hợp nhau, tôi sẽ theo đuổi cô.'' An Lâm thật sự sợ, lúc này chỉ có thể nói rõ.

Nằm mơ, tình hình sắp không khống chế nổi rồi, làm sao bây giờ đây?

An Lâm trợn mắt há mồm!

"Đây là sức mạnh của thời gian.''

Hóa ra... Hắn có nhiều ưu điểm như vậy sao?

"Cho nên... Đạo hữu An Lâm, tôi đồng ý... " Bàn tay mềm mại của Thang Thi Duyên đưa lên giữ vài lọn tóc bị gió trêu đùa, ánh mắt có chút lẩn tránh nhìn đi chỗ khác, dường như giọng nói cũng mềm mỏng hơn.

"Hả?'' An Lâm chớp mắt.

"Ngay từ đầu tình yêu có thể là thật, nhưng qua thời gian, tình yêu sẽ từ từ thay đổi.''

"Đạo hữu An Lâm, tôi cảm thấy cậu không giống người khác, tính cách cậu thẳng thắng, bộc trực thành thật, có lòng thương người, về quan điểm tình cảm cũng khá giống với tôi... " Thang Thi Duyên càng nói, ánh mắt càng sáng.

Cô gái này có cách suy nghĩ rất mạnh mẽ và cá tính cởi mở, là mẫu người tự mình tiến công chiếm đóng, hơn nữa còn nói rất nhiều...

Khóe miệng An Lâm co giật, sao lại nhắc tới hắn, hóa ra hắn nói bừa cũng là đạo lý ư?

Không ngờ Thang Thi Duyên lại không tức giận, ngược lại còn mỉm cười xinh đẹp, dường như ráng mây diễm lệ rung động lòng người: "Thật ra bên trong cậu rất ngây thơ, cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi cảm thấy hứng thú với cậu, cứ làm theo lời cậu nói đi.''

An Lâm nghe xong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem như đã qua được cửa ải này rồi.

Cứ như vậy, hai người lấy tư cách bạn bè tâm sự một lát, không khí coi như hòa thuận.

"À, chờ tôi một chút, tôi còn phải đến Vạn Binh Lâm nhận phần thưởng của Đại Bỉ tông môn.'' Bỗng nhiên Thang Thi Duyên nhớ tới một chuyện, dào dạt sức sống mở miệng nói: "Lần này tôi phải đến nhận một bộ linh khí sơ cấp và một bộ linh khí hộ thân sơ cấp.''

"Ồ, không lẽ phần thưởng tông môn chỉ có một bộ linh khí sơ cấp và một ít linh thạch thôi ư? An Lâm thấy lạ hỏi.

Thang Thi Duyên gật đầu: "Đúng vậy, nhưng tôi đã có hơn ba mươi nghìn viên linh thạch, và bốn mươi nghìn linh thạch kiếm được trong Đại Bi tông môn, cộng lại cũng có thể đổi một bộ linh khí hộ thân sơ cấp không tệ.''

An Lâm chớp mắt: "Buôn bán lời đến bốn mươi nghìn linh thạch ư? Không phải là... hai mươi nghìn linh thạch ư?''

"Haizz... " Thang Thi Duyên che môi đào, biết bản thân lỡ miệng, trên mặt hiện chút ửng hồng.

An Lâm ngạc nhiên, nhìn Thang Thi Duyên với vẻ nghi ngờ.

Thang Thi Duyên dơ dự, vẫn mở miệng nói: "Tôi thấy cậu thật thà sẽ nói cho cậu biết một bí mật nhỏ. Thật ra tôi say mê trò đánh mạt chược, chẳng qua mắt thấy cậu không chịu nổi đả kích như vậy... Nhưng có người cho tôi hai mươi nghìn linh thạch, phần thắng của tôi không lớn, cho nên, cậu biết đấy..."

Hai mươi nghìn linh thạch...

Chỗ rắc rối này, An Lâm có hiểu không?

Hắn hiểu! Hiểu đến mức muốn khóc!

An Lâm lập tức bị nấu ngoài khét trong sống, môi run rẩy, không biết phải hỏi nào mới tốt nữa.

Chẳng lẽ hỏi vì sao cô bị hai mươi nghìn linh thạch mua chuộc vậy, chết tiệt, hay hỏi vì sao một trăm nhìn linh thạch của hắn... Hoàn toàn bị hai mươi nghìn linh thạch đánh bai đây?

Không biết vì sao, hắn nhớ tới một câu của Mệnh Duyên Địa Tiên: "Đây... Chính là số mệnh!''

An Lâm và Thang Thi Duyên quá khác nhau.

Hắn trở về nơi nghỉ ngơi của mình, bắt đầu suy ngẫm đời người.

Thang Thi Duyên kiếm lời được hai mươi nghìn linh thạch, say mê buôn bán được năm mươi nghìn linh thạch, hắn lỗ mất ba trăm năm mươi nghìn linh thạch...

Đột nhiên rất muốn khóc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận