Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1356: Tiên Vương là cái rắm gì

Sư Thứu to lớn không vào trong đám mây, bắt đầu bay về phía cung Tiên Vương.

Trong căn phòng trang hoàng tinh tế, Dương Linh Thiến lo sợ bất an mà ngồi ở trên ghế.

Bên cạnh cô, sứ giả Tiên Vương đang ngồi xuống với vẻ mặt thả lỏng, nhìn cô một cách hứng thú.

"Dung mạo của cô rất được, tư chất cũng được, thật sự trở thành tiểu thiếp của Tiên Vương, nói không chừng có thể từng bước một trèo lên trên, trở thành Tiên Quý Phi, đến lúc đó thật sự là một bước lên trời, muốn cái gì sẽ có cái đó." Sứ giả Tiên Vương vô cùng hài lòng mà gật gật đầu.

Dương Linh Thiến mím chiếc miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng gật đầu, gượng cười nói: "Đa tạ sứ giả Tiên Vương đại nhân khen ngợi, tiểu nữ nhất định sẽ cố gắng."

"Ừ, rất tốt." Người con trai lấy từ trong nhẫn không gian ra một chén rượu chứa chất lỏng tinh khiết ónh ánh, đưa cho Dương Linh Thiến rồi nói, "Đây là rượu Phong Linh Thần Mộc, có công dụng kỳ diệu để dưỡng nhan và kéo dài sự sống của sinh mệnh, cô có thể nếm thử."

Dương Linh Thiến chần chừ chốc lát rồi nhận lấy chén rượu của người con trai.

Cô không dám làm chuyện bất kính với sứ giả của Tiên Vương, ngoan ngoãn uống một ụm chất lỏng trong chén rượu. Rượu vào cổ họng mang theo mùi vị tươi mát tự nhiên, vừa vào miệng đã hòa vào trong cơ thể, còn phảng phất hương rượu nhàn nhạt.

Người con trai mở tay ra, nói: "Sao tôi không dám? Bây giờ cô vẫn chưa phải là tiểu thiếp của Tiên Vương, chẳng qua chỉ là con gái của một thành chủ mà thôi."

"Trách thì trách cô thực sự quá mê người rồi..." Ánh mắt nóng rực của người con trai dao động trên thân thể mềm mại hoạt bát của Dương Linh Thiến, còn gương mặt xinh đẹp vòng cung cùng với đôi mắt sắp ứa nước mắt, cũng làm cho hắn hưng phấn không thôi.

"Ha ha, cho cô uống một loại thuốc có thể khiến cho cô trở nên thướt tha phong tình." Người con trai đứng lên, thay đổi dáng vẻ điềm tĩnh trước đây, ánh mắt tham lam di chuyển trên cơ thể của Dương Linh Thiến.

Dương Linh Thiến nghe đến đó, cơ thể mềm mại run rẩy, sắc mặt hiện lên sự nhục nhã cùng vẻ tuyệt vọng.

Nhưng đột nhiên, cô phát hiện cơ thể mình bắt đầu trở nên yếu ớt vô lực, kinh mạch cả người dường như bị lực lượng nào đó chiếm lấy, đồng thời cả người nóng lên.

Đột nhiên, từ bên hông cô rút ra một con dao găm, mạnh mẽ đâm vào trái tim của chính mình.

"Mùi vị thế nào?" Người con trai hỏi.

"Đương nhiên, nếu cô có thể phục tùng tôi hoàn toàn, làm thê thiếp của tôi, tôi cũng có thể cân nhắc không giết cô..." Người con trai chậm rãi đi về phía Dương Linh Thiến, liếm liếm khóe miệng, "Báu vật tuyệt sắc như vậy, tôi cũng không nỡ chơi một lần rồi giết..."

"Anh... anh cho tôi uống cái gì vậy?!" Đôi mắt xinh đẹp của Dương Linh Thiến trợn trừng, nhìn chằm chặp về phía người con trai ngồi bên cạnh, một dự cảm cực kỳ không tốt dâng lên từ trong lòng.

"Ngon." Dương Linh Thiến khẽ bày tỏ.

"Tôi xử lý cô ở đây rồi tiện tay giết. Đến lúc đó nói lúc đưa cô đến cung Tiên Vương, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô chết thảm dưới tay dị thú không được sao? Chẳng lẽ Dương Chinh còn có thể làm gì đó với sứ giả Tiên Vương tôi đây?"

"Ơ, nhìn cô ăn mặc xinh đẹp mê người như thế, không ngờ vẫn rất giữ gìn trinh tiết..." Người con trai nói xong, ánh mắt càng thêm nóng rực, chìa tay về phía người con gái trên mặt đất.

Dương Linh Thiến hiểu ra, cô mang vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn người con trai trước mặt, tức giận nói: "Anh... sao anh dám?!"

Lúc này đây, một cơn gió lướt nhẹ qua.

"Anh... anh đừng lại đây!" Dương Linh Thiến thở dồn dập, vì dược lực phát tác khiến cả người bại liệt, nên cơ hội triển khai pháp thuật không hề có, nước mắt bất giác chảy xuống.

Người con trai thấy thế lập tức một tay phất lên, một tiếng ầm nổ vang, con dao găm chịu một đòn nghiêm trọng thì rơi xuống đất, Dương Linh Thiến cũng bởi vì sự kéo theo của sức mạnh mà ngã xuống mặt đất.

"Thượng Tiên?" Sứ giả Tiên Vương nghe thấy vậy sắc mặt cũng có thay đổi.

Một người con trai dáng vẻ tuấn tú, mặc trang phục trắng nhẹ nhàng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh sứ giả Tiên Vương, trên mặt mang vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Thiệt là, vốn chỉ là muốn ngồi nhờ xe đến cung Tiên Vương, tại sao lại muốn tôi xem cảnh này?"

"Ầm ầm!"

Người con trai đột nhiên phát hiện toàn thân hắn, trên dưới đều bị một luồng sức mạnh kỳ lạ trói buộc.

An Lâm cười lạnh một tiếng: "Thật không ngờ, một tu sĩ Dục Linh nho nhỏ đối mặt Thượng Tiên Phản Hư đều có thể điên cuồng ngang ngược như thế sao?"

Tất cả đều yên tĩnh.

Vừa nói xong một tiếng "Bốp" vang lên.

"Này... sứ giả Tiên Vương à, ở trong mắt tôi Tiên Vương chẳng là cái rắm gì! Hắn không tìm đến tôi, tôi ngược lại muốn đi tìm hắn đây, kéo cờ hổ thì dám hống hách trước mặt tôi?"

Người con trai ở quỳ trên mặt đất mà hét thảm, mang vẻ mặt thù hằn mà nhìn An Lâm: "Thấy sứ giả Tiên Vương như thấy Tiên Vương, cậu dám gây tổn thương cho sứ giả Tiên Vương, Tiên Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!!"

"Là ai?!" Người con trai hoàn toàn biến sắc, "Mau cút ra đây cho tôi!"

"A..!"

Hai tiếng nổ vang, đi kèm với tiếng kêu gào thê thảm của người con trai.

Xương bánh chè của người con trai bị đánh nát, ầm ầm quỳ gối trước mặt An Lâm.

Dương Linh Thiến nhìn thấy dáng vẻ của người con trai mặc áo trắng kia, tròng mắt co rụt lại, trong sự khiếp sợ mang theo giọng nói mừng rỡ: "Ngài... ngài là... An Lâm Thượng Tiên!"

Sứ giả Tiên Vương mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Thượng Tiên thì làm sao, mở to hai mắt nhìn cho rõ, tôi là sứ giả Tiên Vương! Tôi khuyên cậu đừng quản việc không đâu, còn không mau quỳ xuống cho tôi! Sau đó cút ra ngoài!"

Người bình thường nhìn thấy Thượng Tiên, có lẽ sẽ quỳ bái, thế nhưng ngoại trừ người của cung Tiên Vương...

Thượng Tiên ở thời kỳ xa xưa là bá chủ của một quốc gia, cho dù là bây giờ cũng là sự tồn tại cực kỳ tôn quý.

An Lâm lại thưởng cho sứ giả Tiên Vương một bạt tai, đánh cho hắn hộc máu.

Người con trai bưng khuôn mặt sưng đỏ, cắn răng nghiến lợi nói: "Mỗi một sứ giả Tiên Vương đều liên quan đến mặt mũi của Tiên Vương, hắn đã để lại hạt giống định vị trong cơ thể chúng tôi, cậu còn làm như vậy, sau khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị Tiên Vương ngàn đao bầm thây... Tôi khuyên cậu vẫn là cho tôi rập đầu nhận tội, như vậy..."

Hắn còn chưa nói hết, đột nhiên cảm giác trái tim nóng rực, sau đó một nguồn sức mạnh lôi một vật nào đó trong tim ra, trong chớp mắt, một ngòi lửa đen kịt đã bị An Lâm nắm trong tay.

"Ồ? Đây chính là hạt giống mà Tiên Vương Phong Vô Nhai để lại? Thú vị." An Lâm nhìn hỏa diễm nhảy múa trong lòng bàn tay, ngắm nhìn một cách hứng thú.

Người con trai như gặp ma quỷ: "Làm sao có thể, đây chính là sức mạnh của Tiên Vương, cậu chỉ là Thượng Tiên, sao có thể phát hiện và lấy ra được mồi lửa trong cơ thể tôi?!"

Tình huống như thế, hắn chưa từng gặp, lập tức sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, sự hoảng sợ xông lên đầu.

"Làm sao lại không thể, tôi tiện tay lấy thôi." An Lâm vui vẻ nói, "Đúng rồi, cậu hết tác dụng rồi, có thể chết rồi."

Người con trai mặt lộ vẻ sợ hãi tuyệt vọng, hô lớn: "Không... cậu không thể..."

Lời còn chưa nói hết, một đường thần hỏa đã bao phủ thân thể của hắn.

Một tiếng hét thảm vang vọng bên trong phòng, thân thể của người con trai trong nháy mắt đã bị thần hỏa đốt rụi trong làn khói xanh.

"Chậc, chỉ là cặn bã mà thôi, chẳng muốn phí lời." An Lâm lắc lắc đầu, tiện tay lại bóp tắt mồi lửa màu đen trong tay.

Hắn làm xong tất cả những thứ này, đang muốn xoay người đỡ Dương Linh Thiến phía sau dậy.

Vừa mới xoay người xong, một bóng người màu đỏ đã lao tới, đẩy hắn lên trên mặt đất, cơ thể mềm mại ấm áp cứ như vậy đè lên hắn.

An Lâm trừng lớn hai mắt, lại thấy Dương Linh Thiến thở có chút gấp gáp, hai mắt mơ mơ màng màng, vốn là khuôn mặt xinh đẹp rung động lòng người giờ đây lại thêm một chút ửng đỏ sau khi say rượu, vô cùng mê người.

"Cô..."

An Lâm còn chưa nói, Dương Linh Thiến đã cúi đầu, đôi môi đỏ khẽ mở áp sát lên môi An Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận