Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 167: Lựa chọn của đồ chơi

Trần Thanh Hàng bị nhốt vào tháp Trấn Ma, ký ức liên quan đến Thánh Địa Băng Hàn, ký ức liên quan đến Mộng Chi từ từ bị tước đoạt.

Bên trong tháp không có bất kỳ thứ gì ngoài một khoảng không gian u ám.

Hắn không thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ có thể lựa chọn cách ngủ say.

Ngủ một giấc, lần sau tỉnh lại, hắn sẽ lại là một Trần Thanh Hàng chân chính... Không phải Băng Phù, không phải đồ chơi của Mộng Chi, mà chính là một Vạn Linh Tiên tông kiêu ngạo mà tiếp tục sống.

Không biết đã qua bao lâu.

Hắn nghe được một tiếng nổ vang dữ dội, ý thức bắt đầu chậm rãi quay trở về...

Trần Thanh Hàng tỉnh giấc, đứng dậy từ một vùng đất tinh thể trắng vỡ vụn.

Sau đó, hắn nhìn thấy đỉnh Thiên Hà bị bao phủ trong gió tuyết, thấy được vô số thi thể đã ngã xuống, thấy được rất nhiều người còn đang sống đều đang chăm chú nhìn vào hắn.

Tất cả trưởng lão của Vạn Linh Tiên tông: "..."

Cô chính là Đại Tế Ti đương nhiệm của Thánh Địa Băng Hàn, Mộng Chi.

Ký ức của người con trai từ từ xuất hiện trong đầu, những chuyện đã qua cứ thế hiện ra rõ ràng.

Một người con gái khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp với mái tóc màu bạc từ trên trời bay xuống, lập lòe bay đến trước mặt Trần Thanh Hàng, ôm chặt lấy hắn.

"Cuối cùng cậu là Trần Thanh Hàng hay là Băng Phù!"

Trần Thanh Hàng lấy lại tinh thần, đẩy Mộng Chi ra: "Không... cha tôi còn ở đây, tôi đã đồng ý với ông ấy là không được rời khỏi Vạn Linh Tiên tông."

Hẳn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một cái, nhìn thấy những bóng người đang chiến đấu, cuối cùng cũng định thần lại được, cười một cách cay đắng: "Hóa ra là như vậy à..."

"Đồ chơi, tôi đã đến đón cậu về, đi theo tôi, có được không..."

Trần Thanh Hàng... Băng Phù?

Rất nhanh sau đó, một trưởng lão của Vạn Linh Tiên Tông đứng dậy, quát to về phía hắn:

Lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một dòng sông băng vô tận, hoàn toàn bao vây lấy ba tên Phong chủ.

"Sao?" Trần Thanh Hàng trừng to mắt lần nữa.

Hắn ngây ngẩn cả người, sau đó trừng to hai mắt, nhìn qua các trưởng lão Vạn Linh Tiên tông, lớn tiếng quát lại: "Các người làm gì vậy? Đã nói là sẽ xóa đi tất cả những ký ức liên quan đến Thánh Địa Băng Hàn trong đầu tôi. Tại sao bây giờ tôi lại nhớ rõ ràng như thế chứ!"

"Ừm... Lúc đầu tôi chỉ muốn dùng cha cậu để đổi lấy cậu, kết quả Vạn Linh Tiên tông không đồng ý, cho nên tôi quyết định bắt nhốt cha của cậu..." Giọng nói của Mộng Chi ngày càng yếu đi, giống như một cô gái đang phạm lỗi vậy.

Đại Tế Ti trước đó còn đứng ngạo nghễ ở chân trời, một mình chiến đấu với ba cao thủ của kỳ Phản Hư, lúc này lại như một thiếu nữ mà lôi kéo quần áo của Trần Thanh Hàng, vừa xúc động vừa có chút lo lắng.

"Ai nói cha cậu còn ở nơi này, cha cậu bây giờ đã bị tôi bắt đến cung Tuyết Thần rồi." Đôi mắt vàng của Mộng Chi có chút né tránh, cô ngượng ngùng mở miệng nói.

"Thanh Hàng, đừng chấp mê bất ngộ nữa. Cậu phải biết, nếu cậu lại tiếp tục lựa chọn sai lầm, sau này Vạn Linh Tiên Tông sẽ không chứa chấp cậu nữa!" Bà lão đỉnh Thiên Hà nắm chặt cây trượng, trầm giọng mở miệng nói.

Ầm ầm!

Mộng Chi gật gật đầu.

"Được rồi, tôi đồng ý trở về với cô, nhưng cô phải đồng ý với tôi, sau khi quay về thánh vực Băng Hàn, cô phải thả cha của tôi ra." Trần Thanh Hàng nghiêm nghị nói.

Mặt trời đã chạm đến đường chân trời, sao đêm đã bắt đầu xuất hiện đầy trời.

Khóe miệng Trần Thanh Hàng co giật, nếu như trí nhớ của hắn bị xóa đi, nhất định sẽ không chút do dự mà ra tay với tên Đại Tế Ti này, chỉ là bây giờ...

An Lâm với tư cách là một người qua đường trải qua trận chiến kinh hồn bạt vía này, đó thật là một cảm giác muốn chết bất cứ lúc nào.

Nếu như không phải nhóm Phong chủ của kỳ Phản Hư cố ý dẫn trận chiến này vào hư không, chỉ sợ là đỉnh Thiên Hà đã không còn tồn tại nữa.

Đỉnh Thiên Hà đã bị trận chiến này phá hủy đến không còn ra hình dáng gì, khắp nơi đều là hố sâu cùng vết nứt, từng đường từng đường nứt khiến nơi đây trông lung lay như sắp sụp đổ.

"Đó là đương nhiên, bây giờ ở thánh vực Băng Hàn, ngoại trừ Nữ Đế, tôi chính là người ra quyết định!" Mộng Chi cười ngọt ngào, hai mắt chăm chú nhìn chàng trai trước mặt, guống hệt như mấy trăm năm về trước vậy.

Cô triệu hồi chín con rồng băng đang run rẩy trong trận chiến, dẫn theo Trần Thanh Hàng xông phá trận pháp, bỏ chạy về phía xa, theo sát ở phía sau là hai cung chủ Thánh cung kỳ Phản Hư cùng với mấy chục tên Tuyết Nữ thực lực mạnh mẽ.

Phong chủ cùng các vị trưởng lão không còn tiếp tục đuổi đánh, thoát ra khỏi trận pháp bảo vệ, bọn họ càng không phải là đối thủ của Mộng Chi.

Trận chiến này, bọn họ đã thua...

Trên bầu trời, ba tên Phong chủ phá vỡ dòng sông băng, nhìn thấy Trần Thanh Hàng và Mộng Chi thì cảm xúc trên gương mặt bắt đầu trở nên u ám khó đoán.

"Đi thôi..." Hắn quay đầu nhìn về phía Mộng Chi.

Trần Thanh Hàng ngẩng đầu nhìn bà lão một cái, dịu dàng cười một tiếng: "Bà Tiêu, cảm ơn sự giúp đỡ của bà từ trước đến nay, chỉ là lần này, con chỉ có thể đưa ra lựa chọn này."

Ở Vạn Linh Tiên tông, người bà kỳ vọng nhất chính là Trần Thanh Hàng, cảm thấy đau xót nhất cũng là hắn.

May mà Đại Tế Ti này chỉ muốn đến để cướp người chứ không phải đến để quyết chiến sống còn, nếu không thì thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Sau khi trận chiến kết thúc, một số đệ tử tông môn đảm nhận việc thu dọn tàn cuộc ở đỉnh Thiên Hà.

An Lâm thì phụ trách việc đem Hiên Viên Thành cùng Thang Thi Duyên đến chỗ chữa trị của tông môn. Hai người họ đều bị thương nghiêm trọng như nhau, cần phải sử dụng trận pháp chuyên môn để tiến hành trị liệu.

Sau khi thấy hai người đã đi vào trận pháp trị liệu, An Lâm liền thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi chỗ chữa trị.

Sau đó, hắn gặp được Tiểu Sửu và Đại Bạch, may mắn là chúng nó đều không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đại Bạch đã ngủ quên mất, sau khi thức dậy mới biết đến trận chiến kinh thiên động địa kia. Còn Tiểu Sửu thì không nhận được mệnh lệnh của An Lâm, cho nên cũng không tự ý ra tay.

Sau khi biết được thú sủng của hắn không xảy ra chuyện gì, An Lâm lại bắt đầu đứng lên đi dạo quanh.

Bất giác hắn quay trở lại đỉnh Thiên Hà một lần nữa.

Chiều hôm nay còn đi ngắm phong cảnh ở nơi này, khen ngợi đỉnh Thiên Hà không hổ danh là một trong năm đỉnh núi lớn đẹp nhất, không ngờ là chưa đến nửa ngày ngắn ngủi, nơi này đã trở thành một vùng hoang tàn, đất đai khô cằn, trở thành một trong năm đỉnh núi lớn xấu nhất.

Hắn nằm trên một tảng đá bỗng nhiên xuất hiện, ngước nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao, suy nghĩ dần bay xa.

Chàng trai tóc bạc tại sao phải nói cho hắn biết chuyện tự hủy diệt, trí nhớ của Trần Thanh Hàng tại sao lại không bị xóa bỏ, những chuyện này hắn đều không thể nào hiểu được.

Đột nhiên xảy ra một trận chiến khiến cho không ít đệ tử tông môn phải bỏ mạng, ngay cả trưởng lão cũng chết không ít người.

Người hắn mới quen, một Thiên Kiêu Trương Nham trẻ tuổi, cũng hóa thành tro bụi bên trong vụ tự nổ tung kinh khủng kia.

Không thể không nói, đây chính là cuộc chiến tàn khốc trong giới Tu Tiên, nói không chừng một lúc nào đó đột nhiên xuất hiện một cao thủ, nhìn thấy mình không vừa mắt, liền một tay mà bóp chết mình cũng không chừng.

"Ôi... rõ ràng đều đã là Kỳ Dục Linh, tại sao lại cảm thấy mình vẫn còn quá yếu vậy." An Lâm âm thầm cảm thán.

Hắn cảm thấy mình giống như Conan, đi đến chỗ nào cũng có chuyện xảy ra, mà còn đều là những chuyện lớn liên quan đến mạng người.

Rõ ràng là quá ức hiếp người trong giai đoạn Đạo Chi Thể như mình mà, mẹ nó gặp phải kẻ thù toàn là cao thủ của kỳ Hóa Thần, Phản Hư, còn muốn người ta sống nữa hay không.

Nghĩ đến vấn đề này, hắn liền không tự chủ được lặng lẽ thở dài một hơi.

Chẳng biết tại sao ánh mắt của hắn bắt đầu tập trung vào những ngôi sao không nhấp nháy kia.

Ngôi sao tròn tròn kia ánh sáng vô cùng dịu dàng, giống như một mặt trăng nho nhỏ, nó cứ thế treo lơ lửng trên bầu trời, không nhúc nhích.

"Ngôi sao ... này thật đặc biệt, e không phải là một ngôi sao giả." An Lâm không tự chủ được mà chửi bậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận