Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1003: Cướp hôn!

Em thấy anh rồi!

Một câu nói đơn giản, lại làm cho An Lâm, Đại Bạch và Đề Na đều phải giật mình đứng thẳng tại chỗ.

Tiểu Sửu lại càng run rẩy kịch liệt, cố gắng ức chế cảm xúc của mình.

Gần như tất cả sinh linh đều lộ vẻ mặt mơ màng, theo ánh mắt của Bạch Dao đoán phương hướng, nhưng lúc này Bạch Dao đã đem chuyển mắt nhìn sang Trần Nam.

"Dao nhi, con nhìn thấy ai cơ? " Bạch Mộ Vũ khẽ nhăn mày.

"Không có gì, chỉ là con thấy được một người bạn trước kia."

Bạch Dao cười nhạt, không ra nhìn cảm xúc gì trên mặt.

Rõ ràng là một tràng diện long trọng như vậy, công chúa Bạch Dao dưới sự chú ý của vạn chúng, thế mà lại không khống chế được cảm xúc của mình, nói ra một câu không rõ đầu đuôi như vậy, gần như đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả sinh linh.

Nụ cười của Bạch Dao, cùng với một câu nói kia, đã đánh sâu vào trong trái tim hắn, khiến cho hắn muốn bất chấp hết thảy mà xông về phía cô gái cách đó không xa.

"Hả?"

Hôn lễ tiếp tục được tiến hành.

"Muốn đi sao?"

Nhưng họ biết, dưới loại tình huống này, không phải là thời điểm để chất vấn.

An Lâm vẫn cứ nhìn về phía Tiểu Sửu, khẽ cười nói: "Muốn đi sao? Muốn ở cùng một chỗ với Bạch Dao sao? Chúng ta đi cướp lại Bạch Dao giúp anh!"

Bạn? Người bạn nào lại đáng để cô làm vậy?

Tiểu Sửu nghiêng đầu nhìn về phía An Lâm.

Ngược lại là Hắc Hồ Trần Nam không có bao nhiêu biến hóa, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc và mong đợi như cũ.

Hồ tộc trên điện phủ cũng lộ vẻ mặt không vui.

"Anh An, tôi..."

Đề Na cũng phụ họa theo: "Tôi vốn cũng không quá tin tưởng, nhưng Bạch Dao có thể liếc mắt liền nhận ra anh Tiểu Sửu mang mặt nạ, còn bật thốt thành lời, đây tuyệt đối là chân ái đó! Tiểu Na cũng phải góp một phần sức lực vì hạnh phúc của anh Tiểu Sửu rồi!"

Tiểu Sửu thì đang siết chặt hai nắm đấm.

Tiểu Sửu ngơ ngác mà nhìn mọi người trước mặt, hốc mắt đã ươn ướt.

Chẳng biết lúc nào, thanh kiếm Thắng Tà đã xuất hiện ở trong tay An Lâm.

"Anh Sửu, tôi đã nói là tên Trần Nam kia không xứng với Bạch Dao rồi, chỉ có anh mới xứng với cô ấy, gâu!" Đại Bạch cũng mài móng soàn soạt, hết sức kích động nói.

Nghĩ đến đây, ngọn lửa trước ngực Hồng Đấu lại rực cháy hơn vài phần.

Thật kích thích!

Điểm này, thật ra hắn thì vẫn tin chắc cho đến bây giờ, chẳng bao giờ buông tha, cho dù mấy ngày trước hắn đã ăn một ngàn Thanh Hồ quả ở Trân Quả các, thế nhưng thật sự thì đáy lòng vẫn chưa từng xuất hiện ý nghĩa buông xuôi. Nếu không hắn cũng sẽ không lên tiếng, nói rằng muốn tới nơi này, tận mắt thấy dáng vẻ hạnh phúc của Bạch Dao.

Hắn biết câu nói kia của Bạch Dao có ý nghĩa gì, Bạch Dao nói thấy hắn, thấy An Lâm rồi!

"Tôi có một thần thuật loại không gian, có thể bỏ chạy cực nhanh thông qua không gian, coi như là đại năng Phản Hư hậu kỳ, muốn đuổi kịp chúng ta, cũng vô cùng khó khăn." Đề Na cũng mở miệng nói.

Cách đó không xa, Hồng Đấu kích động vạn phần mà nhìn về phía An Lâm.

Giờ phút này, tiếng nhạc vui vẻ mà lãng mạn lần nữa vang lên.

"Chờ... Chờ một chút..."

Tiểu Sửu nhìn những người bạn bên cạnh muốn chiến đấu vì hạnh phúc của hắn, lại nhìn thoáng qua mấy vị đại năng Phản Hư hậu kỳ trên sân khấu, há miệng, sau đó có phần khó khăn mà lắc đầu.

Quả nhiên là An Lâm và Bạch Dao có một chân.

Tiểu Sửu nhìn thoáng qua Trần Nam, không thể không nói, đúng là hắn ta vô cùng tuấn mỹ.

Bạch Dao và Trần Nam đứng cùng với nhau, thật sự rất đẹp đó. Nhưng nếu là mình và Bạch Dao đứng chung với nhau, nhất định sẽ bị những người khác nhạo báng, có lẽ còn có thể giống như những lời người khác nói vậy, sẽ bị trời đánh.

"Tiểu Sửu? Nói mau xem nào, anh có muốn liều một lần không?" An Lâm thúc giục.

Kế tiếp, rất có thể là hắn muốn cướp dâu rồi!

Tiểu Sửu rất thích Bạch Dao, hắn cũng cảm thấy Bạch Dao thích hắn.

Nơi đó, Bạch Dao và Trần Nam đối mặt với nhau, trên mặt hai người đều nở nụ cười hạnh phúc. Chẳng biết tại sao, nhìn một màn này, tim của hắn lại dần lạnh xuống.

Tiểu Sửu ngập tràn cảm xúc mà đưa mắt nhìn sang điện phủ.

Quá trình người nhà chúc phúc đã kết thúc, hiện tại đã đến thời khắc cô dâu chú rể tuyên thệ rồi.

Thanh Ảnh Hồ đứng giữa Trần Nam và Bạch Dao, uy nghiêm và trang trọng mở miệng nói: "Hắc Hồ Trần Nam, cậu đồng ý cưới công chúa Bạch Dao làm vợ chứ? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, bất kể cô ấy nghèo khó, mắc phải bệnh hoặc hay là tàn tật, cho đến chết. Cậu bằng lòng chứ?"

Chẳng biết từ lúc nào, vô số cánh hoa đã rơi xuống đầy trời, tràng diện hết sức đẹp đẽ và hoành tráng.

Hô hấp của Tiểu Sửu trở nên dồn dập, toàn bộ thân thể nhẹ nhàng run rẩy lên.

An Lâm đã yên lặng vận chuyển tâm pháp, chỉ đợi Tiểu Sửu nói một câu thôi, hắn sẽ lập tức xông lên, vì Tiểu Sửu mở ra một con đường.

Đề Na cũng đã bắt đầu bấm pháp quyết, trong nháy mắt, hai tròng mắt màu ngọc bích hiện lên thần quang.

Dưới sự chú ý của vạn chúng, thiếu chủ Hắc Hồ Trần Nam lặng yên nhìn Bạch Dao, mỉm cười, mở miệng nói:

"Tôi không đồng ý."

Trời đất thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

An Lâm cũng há to miệng, thoáng dại ra.

Một câu nói kia, tựa như một đạo thiên lôi, triệt để chấn nhiếp mọi người.

Ầm!

Trần Nam nhìn thẳng vào mắt Bạch Mộ Vũ: "Sở dĩ tôi nói ra ở chỗ này, chính là vì vạch trần bộ mặt thật của các người, tôi là bị ép cưới, căn bản la tôi không yêu Bạch Dao!"

"Trần Nam, rốt cuộc cậu đang nói mê sảng cái gì thế?" Bạch Mộ Vũ giận dữ không thôi.

Lúc này hắn muốn làm gì?

An Lâm còn hoảng hốt hơn tất cả mọi người ở Đây, bọn họ còn chưa bắt đầu cướp dâu đâu, thế mà nhà trai đã trực tiếp lên tiếng nói không đồng ý? Đây là cái kịch bản gì đây?

Hô hấp của Tiểu Sửu trở nên càng thêm dồn dập, yên lặng bước một bước về phía trước, chiến ý mãnh liệt giống như sẽ dâng lên.

Hắn cảm giác mình có chút kỳ quái, rõ ràng rất muốn được sóng vai đứng cùng với Bạch Dao, thời điểm thấy Trần Nam nói không đồng ý, rõ ràng hắn phải thấy vui. Nhưng mà, thấy một màn trước mắt này, một luồng lửa giận không tên lại xông lên đầu, khiến cho hắn rất muốn đánh cái tên Hắc Hồ kia một trận.

"Trần Nam, cậu đang nói gì đấy?" Mặt Bạch Mộ Vũ thoáng trầm xuống.

Trần Nam nhìn về phía Bạch Mộ Vũ, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh: "Con gái của bà cần thần hỏa Ám Hủ của tôi, để ức chế Hàn Dương Căn gần như sắp dấy loạn trong cơ thể, chỉ là muốn lợi dụng tôi thôi."

Giọng của hắn không lớn, nhưng mà người ở chỗ này đều có thực lực không tầm thường, hiển nhiên cũng nghe thấy được.

Cũng chính là bởi vì như thế, bọn họ mới nhìn đôi cô dâu chú rể trên điện phủ với vẻ mặt khó tin.

Dưới sự của chú ý vạn chúng, buổi hôn lễ được người đời hâm mộ, lại diễn ra vì lý do này?

Mấu chốt nhất chính là, hắn lại dám nói ra ở ngay tại đây!!!

Tình huống như thế, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Ui cách đệch... câu trả lời này không đúng theo kịch bản!

Vẻ mặt của Thanh Ảnh Hồ, người chủ trì hôn lễ lại càng méo mó.

Tất cả sinh linh có mặt cũng trừng lớn hai mắt, ngơ ngác mà quan sát một màn này, giống như nghe nhầm cái gì vậy.

Bạch Dao giật mình nhìn một chút.

Cánh hoa rơi trên bầu trời cứ như thể cũng hơi chậm lại.

Ôi cái đệch... Vốn là còn tưởng rằng là Bạch Dao bị ép cưới.

Kết quả, là nhà trai bị ép cưới?!

Bạch Dao thấy dáng vẻ này của Trần Nam, chẳng biết tại sao, đột nhiên bật cười.

"Rốt cuộc anh ngửa bài sao? Vậy thì tôi đây cũng nói thật cho anh biết đi, tôi căn bản là..."

Ầm!

Còn chưa nói xong, trời đất đột nhiên chiến động.

Hai luồng hơi thở cực kì khủng bố phóng lên cao.

Hai đại năng Phản Hư hậu kỳ mình người đuôi cá đột nhiên bố trí một cái kết giới cực kỳ đáng sợ, phong tỏa toàn bộ điện phủ cử hành hôn lễ.

Một mỹ nhân ngư có chiếc đuôi màu lam lướt sóng mà đến, trong mắt lóe ra ánh lệ: "Trần Nam, em tới đón anh, đi với em đi!"

An Lâm kinh hãi, trong óc hóa thành một đống bột nhão.

Hướng phát triển của chuyện này, đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

Công chúa Linh Ngư tộc, mang theo đông đảo đại năng đến đây cướp rể!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận