Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 385: Giảm béo và tăng cân

Đại Bạch nhìn thấy cảnh tượng này thì bắt đầu ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.

"Con thỏ kia, cô muốn ở nhờ chỗ này thì phải tuân thủ nguyên tắc trước sau, cô chỉ có thể xếp hạng thứ năm. Tôi xếp hạng thứ hai, ngày thường cô phải gọi tôi là anh Bạch, đã biết hay chưa? Gâu!" Đại Bạch nhìn Nguyệt Thố, nở nụ cười xấu xa.

Đôi mắt như hồng ngọc của Nguyệt Thố tản ra ý lạnh, chày ngọc giã thuốc xuất hiện trong tay, nó gánh chày lên vai, khẽ cười nói: "Ha ha, chỉ bằng cậu mà cũng xứng được xếp hạng trước tôi ư?"

"Nè con thỏ mới tới, nơi này không có Hằng Nga bảo kê cho cô đâu, xem ra cô không phục quy định này, hiện tại tôi sẽ cho cô nếm thử sự lợi hại của anh Bạch đây! Gâu!" Đại Bạch cũng không cam lòng yếu thế, đeo Hỗn Nguyên Băng Thiên trảo vào chân, lướt ngang trên đầu Nguyệt Thố, móng vuốt sắc bén lạnh lẽo xé rách không khí, phát ra âm thanh chói tai.

"Sự lợi hại của cậu? Cẩn thận tôi đánh cậu thành một con chó tàn phế!" Thỏ ngọc quơ chày ngọc, nhảy về phía Đại Bạch.

"Con thỏ kia, cô đừng quá kiêu ngạo, hôm nay tôi sẽ dạy cô cách làm một con thỏ! Gâu gâu!" Đại Bạch tức giận hô một tiếng, đồng thời cũng phóng tới phía Nguyệt Thố.

An Lâm thờ ơ bàng quan đứng một bên, hắn lười nhúng tay vào việc này.

Thế là một trận chiến đấu kịch liệt lại bắt đầu.

"Ha ha, trở thành thú sủng của tôi chính là phúc khí của nhóc đấy." An Lâm nắm chặt lỗ tai Nguyệt Thố.

Nó rất muốn dùng chày ngọc gõ vào đầu An Lâm, nhưng vào lúc này, An Lâm lại lấy bức thư do Hằng Nga viết ra, còn lắc lắc trước mặt nó, một luồng sóng dao động lan ra khiến nó lập tức ỉu xìu mất sức.

"Coi như cậu biết điều." Nguyệt Thố hài lòng gật đầu, buông tha cho Đại Bạch.

"Anh dám vô lễ với thỏ đây!" Nguyệt Thố tức giận kêu to "oa oa".

Đại Bạch sưng mặt sưng mũi nằm ngửa trên mặt đất, Nguyệt Thố vênh váo đắc chí ngồi trên bụng Đại Bạch, nó quơ chày ngọc, vui vẻ cười nói: "Đồ chó bỏ đi, chỉ bằng cậu mà cũng dám phát ngôn bừa bãi trước mặt thỏ tôi? Không biết tự lượng sức mình!"

Nó có thể không nghe lời của bất kỳ ai, nhưng lời Hằng Nga nói thì nó nhất định phải nghe, nếu không... sau này nó muốn ăn đồ ăn ngon ở Cung Trăng chính là mơ mộng hão huyền!

Bật bật bật... Bộp bộp bộp... Cộc cộc cộc... Phốc phốc phốc...

An Lâm cười híp mắt buông Nguyệt Thố ra, mở miệng nói: "Hiện tại tôi là người giám sát nhóc, nhóc phải nghe lời tôi. Nhóc đến sau Tiểu Hồng, Đại Bạch, Tiểu Sửu, cho nên chỉ có thể xếp hạng thứ năm. Còn nữa, ở chỗ này, nhóc phải biết khiêm tốn, lễ phép, tuân thủ quy định, không được ăn hiếp Đại Bạch, biết chưa?"

Đại Bạch chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình lại bị một con thỏ cưỡi trên người, nó không khỏi cảm thấy uất ức nhục nhã, nhưng vừa nhìn thấy cái chày ngọc kia, nó lại lập tức mất hết dũng khí: "Được rồi, chị thỏ, tôi thừa nhận cô có thể xếp hạng phía trước tôi, là thú sủng số một của anh An, như vậy đã được chưa..."

Trận chiến kết thúc.

Sau đó hắn mới phát hiện Nguyệt Thố thật đúng là nặng muốn chết luôn, hèn gì mà Hằng Nga ghét bỏ nó, ngay cả ôm cũng không muốn ôm.

Nguyệt Thố lại giơ chày ngọc trong tay lên, lúc này Đại Bạch lại sợ như con chó.

Nhưng chỉ mấy giây sau, Nguyệt Thố lại dựng đôi tai lông xù vừa dài vừa to lên, trợn mắt nói: "Không đúng! Từ lúc nào mà tôi đã trở thành thú sủng của tên An đại ngốc kia rồi, ông trời của tôi ơi, vậy mà tôi còn vui vẻ cái gì chứ?"

"Được rồi, chúng ta bàn việc chính trước, Tiểu Nguyệt, cân nặng hiện tại của nhóc là bao nhiêu vậy?" An Lâm mở miệng hỏi.

Nguyệt Thố đứng thẳng người, không ngừng vươn tay kéo kéo lỗ tai dài, vẻ mặt sống không thể yêu, nói: "Tôi biết rồi..."

"Em gái, không cần chán nản, anh Bạch sẽ quan tâm em thật nhiều. Gâu!" Đại Bạch thấy tình thế đã xoay chuyển chín mươi độ thì trong bụng nở hoa, dùng vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.

Bỗng nhiên An Lâm cảm thấy con đường phía trước rất gian nan, thế nên hắn bèn thử dò hỏi.

Đĩa CD phát ra ánh sáng chói mắt, phía trên mặt đĩa hiện lên con số 54.758.

An Lâm thấy cảnh này, đột nhiên có chút buồn cười.

Khóe miệng An Lâm trở nên co quắp: "Nhưng mà nhóc chỉ là con thỏ, tôi sẽ giám sát nhóc giảm cân!"

An Lâm hít sâu một hơi: "Một tháng không ăn uống, mỗi ngày huấn luyện dã ngoại hai mươi bốn tiếng đồng hồ, liên tục trong một tháng thì sao?"

Nguyệt Thố nhếch miệng nhỏ lên, hừ nhẹ: "Anh không biết hỏi cân nặng của con gái là một việc rất mất lịch sự à?"

Nghĩ một hồi, hắn lại đưa ra mấy cách thức giảm cân, nhưng đều bị Nguyệt Thố bác bỏ.

"Khó giảm như vậy sao, không hổ là thần thú Cung Trăng..." An Lâm hết sức kinh ngạc, xem ra đối với Nguyệt Thố, phương pháp giảm béo thông thường là hoàn toàn vô dụng, hắn phải nghĩ ra một biện pháp khác mới được.

Nguyệt Thố giận dữ nói: "An đại ngốc! Anh làm thế chính là ngược đãi thỏ đấy! Mà tôi thấy dù có làm như thế, tôi cũng không thể giảm bớt chút cân nặng nào đâu!"

Nguyệt Thố cất chày ngọc của mình vào nhẫn không gian, sau đó lại lấy ra một chiếc đĩa CD màu trắng, bỏ trên mặt đất rồi nhảy lên.

Nguyệt Thố bị Hằng Nga ghét bỏ vì cân nặng, nếu thật sự bị người ngoài nghe được, đây cũng coi như là một tin tức lùm xùm.

"Như vậy đi, tôi sẽ thiết kế cho nhóc một lộ trình giảm cân, ừm, mỗi ngày chỉ ăn một củ cà rốt, vận động rèn luyện sáu tiếng đồng hồ, kế hoạch này thế nào?" An Lâm vừa cười vừa nói.

Nguyệt Thố nghe vậy thì nhìn An Lâm như nhìn thằng ngốc: "Nếu tôi rèn luyện theo kế hoạch này của anh mà có thể thành công giảm bớt một lạng của tôi, tôi sẽ coi như anh thắng."

"Một tháng phải giảm hơn hai kilogam đấy, nhóc có thể sử dụng tiên thuật để hút mỡ ra không?"

"Không có cách nào khác, đó là vấn đề không nhỏ, phải nói là siêu cấp khó khăn... Hiện tại tôi chỉ có thể chờ cung chủ thay đổi ý định, không chê cân nặng của tôi, để cho tôi trở về lồng ngực ấm áp của cung chủ." Quả nhiên trên mặt Nguyệt Thố đã hiện lên vẻ u buồn, nó nhìn sắc trời ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, trong lòng cảm thấy mất mát.

An Lâm cũng không thèm để ý, hỏi: "Vậy nhóc có phương án gì khác không?"

Nguyệt Thố cười ha ha, trên mặt hiện ra vẻ khinh thường: "Tôi chính là thần thú ở Cung Trăng đó, tiên thuật hút mỡ? Anh hút được nổi sao, ngay cả cung chủ cũng không làm được việc này!"

Cuối cùng, hắn đành phải tự mình thả lỏng trước, làm vài chuyện có ý nghĩa, mà chuyện có ý nghĩa đó chính là...

Ăn bánh trung thu!

An Lâm lấy ra một cái bánh trung thu tròn như mặt trăng từ trong nhẫn không gian, nó chỉ to bằng cái bát, nhưng dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, nó lại cho người khác cảm giác ấm áp dịu dàng.

"Bánh trung thu này đẹp quá..." Tiểu Hồng hóa thành thiếu nữ áo đỏ, xinh đẹp duyên dáng đứng ở một bên, đôi mắt nó sáng bừng lên, lần đầu tiên nó có hứng thú nồng nhiệt đối với một sự vật ngoài ánh mặt trời.

Nguyệt Thố cũng bất tri bất giác liếm đầu lưỡi: "Bên trong bánh trung thu này có ẩn chứa năng lượng ánh trăng, lại phối hợp thêm các loại linh vật và hoa nguyệt quế, không chỉ hương vị có một không hai trong thiên hạ, mà còn có thể kéo dài tuổi thọ đến ngàn năm. Trừ cái đó ra, nó còn có thể tăng cường khả năng tụ khí của kinh mạch xương cốt, giúp khí hải có thêm ánh trăng chiếu rọi. An Lâm, anh vừa mới tấn thăng Hóa Thần, nếu ăn nó thì cảnh giới của anh sẽ được củng cố thật vững chắc!"

An Lâm nghe được cái bánh này có nhiều công hiệu như vậy thì trợn hai mắt lên, không khỏi cảm thán: "Thật không hổ là sản phẩm do Hằng Nga làm ra, bánh trung thu này còn quý giá hơn tiên đan bình thường!"

Nguyệt Thố cười đắc chí, dáng vẻ vô cùng tự hào: "Đó là chuyện đương nhiên!"

An Lâm kích động cắt bánh trung thu thành năm phần bằng nhau, làm lộ ra nhân bánh bên trong. Nhân bánh kia như vàng như ngọc, tinh xảo lung linh, mùi nguyệt quế thơm ngát như mang theo hương vị kỳ lạ nào đó, chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ lầu các, thấm vào ruột gan mọi người.

"Thơm quá đi... Chỉ cái mùi này thôi cũng đã đủ khiến người ta như say như mê..." An Lâm hạnh phúc híp mắt.

Nước bọt của Đại Bạch đã chảy đầy đất, ngay cả Tiểu Sửu cũng không ngừng nuốt nước bọt.

"Tới ăn đi, tôi đã chia đều rồi, mỗi người các cậu đều có một phần!" An Lâm cười nói với đám thú sủng.

"Anh An là tốt nhất, tôi yêu anh chết mất, gâu!" Đại Bạch đi đầu, nhào tới giống như con sói đói, chân chó đâm một cái lấy một miếng bánh trung thu nhỏ, gấp gáp đưa vào trong miệng.

Nó vừa mới nuốt xong bánh trung thu thì toàn thân lập tức run lên, tê liệt ngã trên mặt đất, rên rỉ: "Thoải mái... Anh An, sảng khoái, ăn ngon ghê, gâu!"

Sảng khoái!

Thiên ngôn vạn ngữ tụ lại thành một từ:

"Cuối cùng chủ nhân cũng làm được một chuyện tốt!" Ngón tay ngọc của Tiểu Hồng cầm lên một phần bánh trung thu, nhẹ nhàng đặt vào cái miệng nhỏ đỏ hồng mềm mại, đôi mắt trong trẻo, nó bắt đầu ăn một cách vui vẻ.

An Lâm thấy Nguyệt Thố vẫn chưa chịu ăn thì nói: "Tiểu Nguyệt, nhóc cũng ăn một miếng đi!"

Trên mặt Nguyệt Thố hiện lên vẻ chần chừ: "À thì... Đây là bánh cung chủ đưa cho anh, tôi cũng có thể ăn sao?"

An Lâm không ngờ Nguyệt Thố đã quen ngang ngược coi trời bằng vung lại có lúc khách sáo như thế, hắn cười khẽ: "Bây giờ nhóc đã thuộc quyền quản lý của tôi, dĩ nhiên là có phúc cùng hưởng, nếu không nhóc cho rằng tại sao tôi phải chia cái bánh trung thu này thành năm phần bằng nhau chứ?"

Nguyệt Thố nghe vậy thì ngẩn ra, hiếm có lúc nó không đấu võ mồm mà dùng móng vuốt trắng noãn cầm một miếng bánh trung thu lên, nói khẽ: "Vậy tôi sẽ không khách sáo."

Thấy Nguyệt Thố cũng đã bắt đầu ăn, An Lâm vừa cười vừa cầm lấy phần bánh trung thu cuối cùng đưa vào trong miệng.

Hương vị tuyệt vời lập tức nổ tung, khiến toàn thân hắn run lên.

Năng lượng ánh trăng hóa thành dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, giúp hắn củng cố tu vi. Một phần năng lượng khác dung nhập vào khí hải, khiến khí hải có thêm ánh sáng màu ánh trăng mờ nhạt, còn một phần ánh sáng khác thì bao phủ thần hồn, làm thần hồn càng thêm ngưng tụ!

Ngay lúc này, An Lâm cảm thấy hắn đang ngao du trên mặt trăng, rong chơi giữa biển hoa nguyệt quế, Hằng Nga còn cười với hắn, Nguyệt Thố nhảy nhót xung quanh hắn...

Tiểu Sửu cũng cầm lên một miếng bánh, bắt đầu ăn say sưa ngon lành, ánh mắt càng ngày càng sáng.

Mặt An Lâm xạm lại, đá văng con chó chết kia sang một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận