Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 546: Ông lão áo đỏ - chúa tể của chiến trường

Mảnh vỡ trái tim của thế giới phóng ra lực lượng thật sự của nó, dưới sự dẫn đường của hai ông lão áo đỏ, cột sáng màu trắng phóng lên cao, năng lượng vô hình càng khuếch tán mấy trăm dặm, hiện lên hình cầu bao phủ toàn bộ thành Kỵ Lâu và dọc bờ đại lục.

An Lâm phát hiện cành cây màu đen đang quấn lấy cơ thể bắt đầu chuyển động, đồng thời phóng ra ánh sáng đỏ yêu dị.

Hắn hơi tuyệt vọng liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện hình như chuyện gì cũng không làm được. Chẳng lẽ lại thật sự bị nhốt mãi mãi trong thành Kỵ Lâu này, hắn không cam lòng mà!

"A? Lữ Thành, lại có khách tới nơi này." Ông lão áo đỏ mập lùn đột nhiên mở miệng nói.

Ông lão áo đỏ cao gầy gật đầu: "Tôi đi bắt bọn họ bắt đến làm chất dinh dưỡng."

Ông nói xong, bóng dáng đã biến mất trong tháp cao.

Đám người An Lâm nghe được đối thoại của bọn họ, sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng một lần nữa dâng lên tia hi vọng.

Trên không trung của thành Kỵ Lâu, Lữ Đồng Tân xé vết nứt, dẫn theo Lưu Sở Sở đi ra.

Quyền kình mênh mông vô cực trong nháy mắt đã lập tức đánh văng kiếm quang, xuyên qua không trung đánh lên thân thể Lữ Đồng Tân, sóng khí đáng sợ hình thành cơn lốc, ngay cả Lưu Sở Sở cách đó không xa cũng bị đánh đến bay ngược.

Con ngươi màu vàng của cô có phù văn lưu chuyển, tháp cao màu đen trở nên thông suốt, cảnh tượng bên trong cũng bắt đầu trở nên rõ nét không dứt.

"Đi!" bỗng nhiên Lữ Đồng Tân rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang màu trắng quét ngang trời đất, lợi hại vô song, trực tiếp đâm về ông lão cao gầy phía trước mặt.

"Đồng thuật, thấu thị!"

"Bất kể là trả lại ân tình của Tiêu Đồ hay là làm một thành viên của Thiên Đình, tôi cũng sẽ đi cứu hắn. Nhưng kẻ địch rất không đơn giản, cô mau chóng rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt!" Lữ Đồng Tân nghiêm nghị nói.

Lữ Đồng Tân bị một quyền đánh trúng nôn ra máu lùi về phía sau, hắn đã dùng hết sức ứng phó, không coi thường sức lực của ông lão áo đỏ cao gầy, nhưng vẫn bị thương không nhẹ dưới một chiêu này.

Hắn nhìn tháp cao màu đen cách đó không xa, thần thức cường đại liếc qua một cái, sau đó vẻ mặt chợt chợt thay đổi: "Không ngờ lại có nhiều cường giả Phản Hư bị nhốt như vậy, ngay cả An Lâm cũng ở đó!"

Sau đó, cô phát hiện ra đám người An Lâm bị cành cây màu đen quấn lấy, đã không có cách nào tự do hành động.

Lưu Sở Sở nghe vậy gật đầu, vừa muốn lùi về phía sau, một ông lão cao gầy áo đỏ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, giọng điệu bình thản hờ hững mở miệng nói: "Nếu đã tới, sao không cùng nhau tham gia vào kế hoạch vĩ đại này của chúng tôi?"

Trong lòng Lưu Sở Sở thầm cả kinh: "Ngay cả An Lâm cũng ở đó sao? Chúng ta mau đi cứu hắn đi!"

Lưu Sở Sở cũng vui vẻ mượn lực đạo này kéo Tuyết Manh Manh lui về phía sau, đồng thời hai mắt hiện lên ánh sáng màu vàng, ngưng tụ ánh mắt trên đỉnh tháp đen.

Cũng vào lúc này, vết nứt của thành Kỵ Lâu lại lần nữa vỡ ra.

Ông lão cao gầy không tránh không né, một quyền đánh vào kiếm quang đang xông tới này.

Hai Tuyết Nữ tóc bạc tung bay bước ra, thần thức đảo qua xung quanh, sau đó hai mắt nhất thời sáng lên.

"Hả? Còn môt người nữa à?" Lưu Sở Sở nhíu mày, quyết định trước tiên không đánh rắn động cỏ.

Lực lượng của một quyền kia, đã vượt qua lược lượng mà Phản Hư trung kỳ đỉnh phong có thể thi triển. Nhưng hắn lại hoàn toàn không cảm ứng được khí tức của ông lão áo đỏ, dường như ông lão trước mặt, chính là một u linh hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.

Cũng vào giờ phút này, Tô Tĩnh Hương ném vòng xoáy băng màu trắng về phía lão già mập lùn.

"Yến Hoa, ngươi đi nhanh, để ta ở lại cản ông ta!" Tô Tĩnh Hương lật bàn tay, băng toàn màu trắng ngưng tụ trong bàn tay, mở miệng nói nói với cô gái bên cạnh.

Không gian trong phạm vi mười dặm đột nhiên bắt đầu đông cứng lại, sóng âm hóa thành đao kiếm dày đặc, xé rách không khí, xé rách băng toàn màu trắng thành ánh sáng trắng, sau đó bay về phía Tuyết Nữ.

"Hả? Mảnh vỡ trái tim của thế giới thật sự dễ đoạt như vậy sao?"Một giọng nói không nhanh không chậm đột nhiên truyền đến.

"Thần thuật - Phá Liệt Bạo Viêm Tiễn!"

"Cơ hội tốt, Tô Tĩnh Hương! Có cường giả nhân tộc kéo chân một kẻ địch, chúng ta mau đi tranh đoạt mảnh vỡ trái tim của thế giới!" Một Tuyết Nữ trong tay cầm người tuyết băng phách kích động mở miệng nói.

Hai ông lão áo đỏ đều bị kéo lại, bây giờ chính là lúc nghĩ cách cứu viện An Lâm!

Mục tiêu của mũi tên Phá Liệt Bạo Viêm kia chính là nhánh cây màu đen trên mặt đất trong tháp cao.

Vèo! Mũi tên dài rời khỏi dây cung, vẽ ra trên không trung một đường quỹ tích như sao rơi.

Trong chớp mắt, một ông lão áo đỏ mập lùn lại xuất hiện trước mặt hai Tuyết Nữ, cười híp mắt nhìn đối phương.

Yến Hoa đi trước cướp đoạt mảnh vỡ trái tim của thế giới, cô vừa mới sử dụng pháp thuật phá vỡ không gian đông cứng thì đã bị vô số đao kiếm sóng âm sắc bén đến cực điểm đập vào mặt.

Mà Tô Tĩnh Hương nói phải ngăn chặn ông lão mập lùn kia, lúc này cũng là ngay cả bản thân cũng khó giữ nổi...

Cách tháp cao màu đen ba mươi dặm, Lưu Sở Sở kéo cây cung dài màu hồng nhạt, một mũi tên năng lượng màu đỏ đã ngưng tụ thành công, nhiệt độ đáng sợ này kiến cho không gian xung quanh cũng bắt đầu vặn vẹo.

Yến Hoa nghe vậy phản ứng cực nhanh, chân đạp lên không trung, bay về phía đỉnh tháp đen.

Ông nói xong, hai tay nhanh chóng dao động trên dây đàn, một khúc đàn gấp gáp bạo phát ra.

Lúc này ông lão mập lùn đã lấy đàn cổ ra, rung đùi đắc ý nói: "Thế giới huyễn âm tốn quá nhiều sức lực, xem ra chỉ có thể sử dụng sát âm, chẳng qua là khổ cho cô bé rồi..."

Vòng xoáy băng màu trắng lập tức mở rộng hơn một nghìn mét, lực băng hàn vô tận điên cuồng ăn mòn không gian xung quanh, một luồng lực đóng băng cùng hủy diệt tập kích về phía lão già.

Kiếm trận ngưng tụ tạo thành hoa sen, Lữ Đồng Tân từ tấn công chuyển thành chịu đựng, nhìn thấy mũi tên dài màu đỏ kia trong lòng thầm mừng rỡ, càng thêm ra sức ngăn chặn ông lão cao gầy trước mặt.

Ầm ầm!

Lúc mũi tên Phá Liệt Bạo Viêm kia cách tháp cao một trượng, đột nhiên giống như bắn trúng thứ gì, dừng lại trên không trung. Bên ngoài không gian tháp chấn động gợn sóng, mũi tên đỏ như máu, tiếng kêu bén nhọn tản ra xung quanh, cuối cùng ầm ầm nổ mạnh, toàn bộ không trung đột ngột nổ tung thành biển lửa.

Biển lửa xông lên tháp đen, một lớp lá chắn mỏng trong suốt tự động ngăn lại, hoàn toàn không cách nào làm tổn thương đến tháp đen kia.

"Các người đừng uổng phí sức lực, thật sự cho rằng hai người chúng ta ra ngoài thì sẽ không bố trí phòng vệ ngọn tháp sao? Chúng ta còn không ngu xuẩn đến mức như vậy." Ông lão cao gầy vừa công kích vừa trầm tĩnh mở miệng nói.

Công kích của ông càng lúc càng cuồng bạo, mỗi một quyền đều mang theo lực lượng lớn vô biên, giống như ngọn núi lớn đấu đá nhau.

Lữ Đồng Tân liên tục lùi về phía sau, đã sắp thua trận.

Không nghĩ tới còn có đại trận phòng hộ, thật sự không có cách nào sao...

Đôi môi anh đào của Lưu Sở Sở mím chặt, cô lại giương cung lên.

Bên trong tháp đen.

Đám người An Lâm bó tay không làm gì được, chỉ có thể chờ đợi tiến hành nghi thức.

Một nhánh cây màu đen đã trở thành xúc tu hình ống bén nhọn, chuyển động có nhịp điệu, nhắm vào vị trí trái tim của bọn họ.

Trái tim của Tuyết Trảm Thiên không rõ ràng, vì vậy nó bị nhắm ngay vào miệng.

Tuyết Trảm Thiên sợ quá sắp khóc rồi, nó đã từng một lần nghĩ đến việc cắn lưỡi tự sát.

Đúng lúc này, An Lâm đột nhiên cảm thấy túi của mình hơi phồng lên.

Không đúng, là phồng rất to.

"Mẹ kiếp! Thứ gì vậy, sắp chen chết tôi rồi!" An Lâm cảm thấy bên hông của mình bị một vật lớn nào đó đâm lên.

Sau đó, hắn phát hiện phần eo của mình đột nhiên phát ra ánh sáng trắng chói lòa.

Ngay sau đó, là tiếng vỡ vụn "răng rắc".

dường như An Lâm đột nhiên nhớ ra cái gì, hô lên: "Đề Na?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận