Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 774: Đệ tử nội các được tuyển chọn chân chính

Trên màn hình rộng có hình ảnh của tất cả những tu sĩ đã tham gia thí luyện lần hai.

Đường Tây Môn nhìn gương mặt lộ vẻ tuyệt vọng và không cam lòng của Lý Thông, có chút không đành lòng mà nói: "Thực ra tính cách của Lý Thông rất thích hợp tu luyện, không thể đặc cách tuyển hắn ta sao?"

"Đúng đấy, vẫn cảm thấy vòng tu luyện thứ hai đã làm mất nhiều hạt giống tốt." Tô Thiển Vân cũng tỏ vẻ không đành lòng nói.

An Lâm lắc đầu nói: "Tôi không hề phủ nhận sẽ bỏ lỡ một số nhân tài, cũng biết đạo tu hành không phải là một con đường nói thích là có thể đi xa. Tích mệnh như Lý Thông, nói không chừng sau này thật sự có thể chiến đấu rất tốt."

"Nhưng tông môn như chúng ta, tôi hy vọng có thể ấm áp thêm một chút. Nó không cần là tông môn mạnh nhất, nhưng nó nên là một tông môn mà ai ai cũng có tình yêu, là một đại gia đình mà ai cũng xem trọng tình cảm."

"Mọi người nghĩ thử mà xem, có một nhóm đệ tử, có thể bọn họ không phải là những người ưu tú nhất, nhưng lại chú trọng đến tình cảm, người có thể vì an nguy của đồng đội mà mạo hiểm, có phải là mình truyền thụ công pháp cho bọn chúng cũng yên tâm hơn một chút không?"

Những lời này của An Lâm khiến cho Đường Tây Môn và Tô Thiển Vân im lặng.

Đúng vậy, một tông môn có tình người như vậy mới là cái mà bọn họ theo đuổi!

Không phải là các tu sĩ thờ ơ mức nào, mà là các tu sĩ thông thường đều là tích mệnh, đối với những đồng đội ở chung chưa được bao lâu này, rất nhiều người đều sẽ chọn bỏ chạy, chuyện này cũng không có gì là đáng trách.

Nhưng Tứ Cửu Tiên tông thích những kẻ ngốc như vậy.

Bọn họ chính là những người bạn cùng vào sinh ra tử, vì vậy những lời này của An Lâm rất hợp với suy nghĩ của bọn họ.

Còn về việc những người bị người khác khuyên bỏ chạy mà vẫn lựa chọn mạo hiểm đến tính mạng của mình để cứu đồng đội, có thể trong mắt những tu sĩ khác sẽ cảm thấy những người như vậy là kẻ ngốc.

Giống như cô đang nói, mau nhìn đi, bạn đời của tôi nói chuyện có tình người như thế đấy!

Người cao ngạo giống như hắn ta, lại có tài năng không tầm thường, thực ra đến những tông môn khác sẽ tốt hơn nhiều.

Một tông môn thờ ơ, ai cũng vô cùng trâu bò nhưng người nào người nấy đều nghĩ cho bản thân mình, sống vì quyền lợi của riêng mình thì còn có ý nghĩa gì?

Vì vậy, năm mươi hai người kia tiến vào vòng quyết chọn cuối cùng.

Hiên Viên Thành và Liễu Thiên Huyễn cũng tỏ vẻ khen ngợi, hiển nhiên vô cùng tán thành đối với lời nói của An Lâm.

Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm, trong con ngươi lấp lánh tia sáng kỳ lạ, trên mặt lại vô cùng tự hào.

Lý Thông vẫn là khá tốt, do dự một lúc rất lâu mới chọn bỏ chạy. Nếu như ảo cảnh của Bạch Lăng không rẻ tiền như vậy, phải một người phản diện đến khuyên hắn ta bỏ chạy, nói không chừng hắn ta sẽ đi cứu người đồng đội kia.

Lý Thông, An Lâm không ghét bỏ người này, ngược lại cảm thấy rất chân thực.

Cuối cùng, trận thí luyện thứ hai chỉ còn lại có năm mươi hai người trong tổng số gần một ngàn người.

Vì vậy An Lâm cũng chờ mong hắn ta có thể làm ra thành tựu gì đó.

Điều khiến An Lâm bất ngờ là, Lý Thông không được chọn lại dứt khoát tham gia thí luyện của đệ tử ngoại các.

"Hắn ta muốn thông qua ngoại các để tranh thủ cơ hội tiến vào nội các sao? Thú vị." An Lâm nở nụ cười, trên mặt có thêm vài phần mong đợi.

Còn lại năm mươi hai người thí luyện, sau một hồi biến đổi không gian, bọn họ đi tới trước mặt đám người An Lâm.

Bọn họ đều cảm nhận sâu sắc được nỗi sợ hãi bị trạm kiểm soát đáng sợ do Bạch Lăng thiết kế chi phối, bây giờ ngay cả bước đi mà chân cũng run.

Trong thí luyện cầu thang kia, cậu ta cũng kiên trì đến vị trí thứ ba.

Phần lớn số người thực ra chính là chạy đến làm đệ tử nòng cốt của nội các, rất nhiều người không có hứng thú đối với đệ tử ngoại các, bọn họ cũng biết đó chân chạy vặt, không gian phát triển không hề tốt.

An Lâm dùng thân phận tông chủ xuất hiện trước mặt năm mươi hai người thí luyện, áo trắng tung bay, ánh mắt thâm thúy, gương mặt rất cao thượng.

Tiếp theo, trong gần mười ngàn người, chỉ có một nửa là bằng lòng tiếp nhận thí luyện của đệ tử ngoại các.

"Mọi người có thể chọn lựa một các để gia nhập, không được thay đổi lựa chọn. Sau khi lựa chọn, các chủ cũng sẽ chọn mọi người, nếu như đồng ý cho mọi người vào các vậy thì thành công, nếu không đồng ý thì là thất bại!"

"Bây giờ có Long các, Kiếm các, Tử Tinh các, Man các là đã bắt đầu thu nhận đệ tử."

"Chúc mừng các bạn đã thông qua hai trận thí luyện vô cùng vất vả, bây giờ tiến vào vòng quyết chọn cuối cùng."

Hiên Viên Thành dẫn mọi người tiếp nhận thí luyện đệ tử ngoại các đến sân thí luyện thứ hai.

Tâm trí và tính cách như vậy hoàn toàn không giống những gì mà một bé trai năm, sáu tuổi nên có.

Điều đáng nói chính là trong thí luyện cầu thang, người về vị trí thứ hai chính là Tiểu Long Nữ Bắc Liên. Cô kiên trì rất lâu, sau mấy lần mệt đến ngất đi mới từ bỏ. Lúc đó An Lâm thấy bộ dạng thảm thương của cô cũng cảm thấy không đành lòng.

Sau khi ra khỏi thí luyện, ánh mắt ai oán mà Bắc Liên nhìn Bạch Lăng đến giờ An Lâm vẫn còn nhớ như in...

Không biết phía trước có thí luyện vừa kỳ quái lại vừa đáng sợ nào đang chờ bọn họ.

Vì bảo vệ cho một bé trai khác mà bé trai đó bị chó hoang cắn đến mấy lần, vẫn vừa khóc vừa kiên trì dùng tảng đá đập cho con chó hoang kia phải bỏ chạy.

An Lâm có ấn tượng tương đối sâu sắc đối với một bé trai người phàm tên là Ninh Nhật Khuyết.

Những người vào vòng quyết chọn có tám người là kỳ Hóa Thần, mười lăm người kỳ Dục Linh, hai mươi tu sĩ Đạo Chi Thể, chín người phàm không có tu vi.

Mọi người nghe xong huyên náo một hồi, chết tiệt, nếu vận may không tốt, các chủ không thích mình thì không phải là thất bại thẳng cẳng hay sao? Sự cố gắng trước đó sẽ như nước đổ biển đông rồi?

Phương thức thu nhận cũng quá ngang ngược đi!

Có điều Tứ Cửu Tiên tông đặc biệt thành lập một phương thức thu nhận. Bọn họ cũng đã quen từ lâu rồi, vì vậy cũng không quá oán trách mà nghiêm túc suy nghĩ.

Bọn họ nhìn Tiêu Trạch, Liễu Thiên Huyễn, Bạch Lăng, Tiểu Lang, trong lòng suy nghĩ xem mình sẽ được các chủ nào thích hơn...

Bắc Liên lại thoải mái đi về phía Tiêu Trạch.

Hai mắt Tiêu Trạch đều sáng lên: "Bắc Liên, Long các tôi cần nhân tài như cô!"

Bắc Liên cười hì hì nói: "Cảm ơn các chủ Tiêu Trạch đã khen ngợi, sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn."

Mọi người thấy cảnh tượng như vậy mà thẫn thờ, hóa ra đơn giản như vậy sao?

Một nam tu vui mừng đi tới trước mặt Liễu Thiên Huyễn: "Liễu các chủ, sau này mong được cô chỉ giáo nhiều hơn!"

Có một số người buồn bã rời đi, một số người khác lại chọn tham gia thí luyện của đệ tử ngoại các.

Còn về những tu sĩ khác.

Người phàm thông minh là Sở Minh và Chu Du, Mộng Mỹ Đạo Chi Thể, Trình Anh Hùng và Liễu Bắc kỳ Dục Linh, tổng cộng năm người.

Tử Tinh các của Bạch Lăng, người khiến trong lòng những tu sĩ có một bóng ma, lại nhận nhiều nhất.

Man các của Bạch Đao Lang Thần nhận Hà Dạ Hương và Âu Hoàng của Đạo Chi Thể, hồ ly lửa bốn đuôi kỳ Dục Linh Đông Trân, kim mao sư nhân kỳ Hóa Thần Tương Bá, tổng cộng bốn người.

Long các của Tiêu Trạch nhận Bắc Liên của Long tộc cùng với cường giả Hóa Thần, huyết mạch của Long tộc là Tôn Tiểu Điệp và Công Tây Thần, tổng cộng ba người.

Một nữ tu cảm thấy người sói kia tương đối dễ nói chuyện liền chạy tới, kết quả bị từ chối tàn nhẫn.

Từng tu sĩ bị loại bỏ, những tu sĩ còn lại đều sợ hãi.

Lý do từ chối vô cùng kỳ lạ.

Không có tư chất, không phù hợp, không có nhãn duyên, không đủ thông minh, bạn là người tốt...

Bà nội cha nó... Đám tu sĩ kia sắp tức chết đến nơi!

Vốn cho rằng chỉ còn lại mấy chục người, chắc chắn cũng sẽ là đệ tử nội các rồi, không ngờ cửa ải cuối cùng lại có tỷ lệ đào thải cao như vậy! Hơn nữa lý do từ chối trực tiếp khiến bọn họ hộc máu!

Cuối cùng, năm mươi hai tu sĩ.

Chỉ còn lại có mười lăm tu sĩ thành công trở thành đệ tử nòng cốt của nội các.

Kiếm các của Liễu Thiên Huyễn nhận cậu bé tên là Ninh Nhật Khuyết kia cùng với cô gái tên Đinh Hương, Bành Vũ kiếm tu kỳ Dục Linh, tổng cộng là ba người.

Một con hồ ly lửa bốn đuôi tên là Đông Trân từ vực Vạn Sơn chạy đến đây, đứng ra chạy về phía Man các của Bạch Đao Lang Thần.

Thất bại? Lý do từ chối lại là vì tư chất kiếm đạo của hắn ta quá kém?

Vẻ mặt nam tu ngây ngốc kinh hoảng, suýt chút nữa bị lời này dọa cho ngất đi.

Giống như là sét đánh ngang tai vậy.

Ầm ầm!

Liễu Thiên Huyễn liếc nhìn nam tu, đôi mắt hiện lên bóng dáng thanh cổ kiếm nào đó, sau đó có chút tiếc nuối mà lắc đầu: "Tư chất kiếm đạo của anh quá kém, tôi sẽ không dạy, rất xin lỗi."

An Lâm nhìn các tu sĩ rời đi mà thở dài một tiếng.

Có một số việc thật sự không phải cứ ưu tú là được, cũng ví như việc chọn người lần này, phải thật sự xem duyên phận thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận