Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1411: Đầu lâu kỳ quái

Chiến hạm Tinh Hỏa đang giữ chân Y Đăng đại đế.

An Lâm bay thẳng vào đại điện Huyết Sắc.

Đại điện Huyết Sắc có gia cố thêm trận pháp nên vô cùng mạnh, dù đang nằm trong dư chấn của trận chiến cũng ngoan cường tồn tại.

An Lâm vừa đi vào đại điện, đã nhìn thấy một pho tượng bạch ngọc trong suốt, cùng với đó là bên cạnh pho tượng xuất hiện một cánh cửa được bao quanh bởi màu vàng óng nhàn nhạt.

"Đây chính là cửa vào Huyết Tổ Thánh Địa mà Khả Khả Tư Đế nói sao?" An Lâm nhanh chóng bước vọt tới trước cánh cửa, thần thức lan tỏa ra chung quanh, đồng thời dùng thuật Thần Giám, hai mắt hắn đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng.

Một loạt thông tin bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn.

Chiến trường cổ Huyết Tu La: Chiến trường cổ của trận chiến giữa Huyết Tộc và Dị Tộc đến từ vực.

Giải thích rất sơ xài, cũng không có thông tin mà An Lâm cần.

Lúc tay đụng được vào cánh cửa ranh giới màu vàng ấy, hắn có một loại cảm giác như cánh tay của mình đang chạm vào mặt nước, đó là cảm giác mát lạnh và trơn trượt.

"Đậu má! Tiếng gì vậy?" An Lâm giật mình kêu lên, lập tức theo bản năng rút tay mình về.

"Huyết mạch được Huyết Tổ thừa nhận? Huyết mạch của Khả Khả Tư Đế và Tháp Bá đều được Huyết Tổ công nhận, huyết mạch của mình chắc cũng không sao đâu?" An Lâm thấy thế lại càng hứng thú hơn.

Một âm thanh xa xăm mờ mịt nhưng lại vô cùng sảng khoái từ trong cấm địa đột nhiên truyền lại.

Một loạt thông tin lại xuất hiện trong đầu.

Một sức hút mạnh mẽ hút lấy tay của An Lâm không cho hắn co lại.

"Chẳng lẽ là do cách mở mắt của mình không đúng?" An Lâm tự lẩm bẩm.

Lúc An Lâm rút tay về, cánh cửa màu vàng run lên dữ dội, bên trong lại truyền đến âm thanh.

Cấm chế Huyết Tổ Thần Hồn, chỉ có huyết mạch được Huyết Tổ thừa nhân mới có tư cách đi qua cấm chế.

Hắn nhắm mắt lại, rồi mở đôi mắt trắng tinh của mình ra lần nữa. nhìn về phía cánh cửa ranh giới.

"Ưm... A..."

Đột nhiên, cánh cửa ranh giới giống như nước xoáy, bất ngờ phát ra lực hút vô cùng khủng khiếp, không gian méo mó co rúm lại, hút cả cơ thể hắn vào bên trong.

Hắn bèn cẩn thận đưa tay mình vào bên trong cánh cửa ranh giới, thử xem có gặp trở ngại gì không.

Đây không còn là vấn đề hắn có định vào hay không.

"Hô... Thoải mái quá..."

Sắc mặt An Lâm thay đổi, đang định sử dụng năng lượng quyền bính để thoát khỏi sự trói buộc.

Hắn xoay người lại liếc nhìn phía sau, có một cánh cửa lớn đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ.

Hắn thử liếc nhìn chung quanh, trông nơi này giống như một sa mạc có màu sắc khá đặc biệt vậy.

Thế nhưng khí cơ mà hắn muốn liên lạc với Khả Khả Tư Đế, dường như bị một luồng sức mạnh kỳ lạ chia cắt, không cách nào có thể truyền đạt được tin tức đến cho đám người Khả Khả Tư Đế được.

Một cảm giác choáng váng khi di chuyển giữa các không gian xuất hiện.

Tĩnh mịch, thê lương, nguy hiểm.

Mà là dù hắn không muốn vào, cánh cửa đó cũng phải hút hắn vào!

"Vậy phải làm sao bây giờ đây?" Vẻ mặt An Lâm rầu rĩ.

Vô số phương hướng, vô số đường đi, nếu là chọn nhầm hướng, vậy thì sẽ đi rất xa.

Nơi này rất rộng, rộng đến mức An Lâm không biết phải tìm từ đâu.

Chẳng mấy chóc, tầm mắt của An Lâm lại trở nên rõ ràng, trước mắt hắn là một bầu trời màu xanh nhạt, u ám, mặt đất thì là đất cát màu vàng và đỏ sậm.

"Quái lại, lúc mình cưỡi tên lửa, rõ ràng vẫn có thể liên lạc được với bọn họ mà?"

An Lâm hơi thấy hoang mang, trong lòng phỏng đoán chẳng lẽ lại bên kia lại đi vào nơi nào kì lạ rồi à?

Hắn nhìn khoảng trời đất mênh mông mờ mịt, mặt đất có những vết nứt đan xen nhau trước mắt, có thể rõ ràng cảm nhận dấu vết của thuật pháp còn sót lại đến giờ vẫn phát ra những chấn động khủng khiếp, còn có thể nhìn đủ các loại xương cốt kỳ lạ trồi lên giữa cát vàng mờ mịt.

"Nơi này chính là Huyết tộc Thánh Địa?" An Lâm thì thào tự nhủ.

"Chuyện trước mắt là mình cứ liên lạc Khả Khả Tư Đế trước đã." An Lâm bắt đầu gọi bùa truyền âm.

Phía sau cánh cửa lối ra có một con dị thú đầu lâu vô cùng to lớn, nên muốn xác định vị trí lối ra thì vô cùng đơn giản.

Xem ra lần này không phải là rơi xuống ngẫu nhiên, cửa vào và lối ra là cố định.

Ngay trong lúc hắn thấy hoang mang nhất, đột nhiên trong đầu phát ra một thuật pháp.

"Có rồi..."

Hai mắt An Lâm đột nhiên phản chiếu ra khắp trời đất, chấn động vô hình tản ra trong phạm vi ba trăm mắt.

Thuật Thần Diễn!

Một khi triển khai, có thể mở rộng thần thức, tìm hiểu quy luật vạn vật, hiểu rõ mọi việc trong trời đất.

Quỹ đạo di chuyển của nguyên khí Huyết Tổ Thánh Địa, hướng của cát bụi tung bay, côn trùng trên mặt đất, luồng không khí trên trời, tất cả đều thu hết vào tầm mắt.

Những thứ này, nhìn thì có vẻ rất bình thường, không có chút dấu vết hay manh mối gì, cũng không thể biểu lộ ra điều gì.

Nhưng trong mắt An Lâm khi đang sử dụng thuật Thần Diễn, thì mỗi một hạt bụi đều có ý nghĩa tồn tại của nó, và cũng có thông tin mà nó muốn biểu đạt. Có nguyên nhân thì sẽ có kết quả, mỗi một sinh linh xuất hiện ở đây, đều sẽ bất giác ảnh hưởng đến cảnh vật xung quanh, mỗi một chuyển động, đều sẽ để lại dấu vết trên thế gian này.

Khi kết hợp tất cả các dấu vết trên thế gian này lại với nhau, thì sẽ xuất hiện một manh mối rõ ràng nhất.

"Không đúng! Trên đời này sao có thể có thứ ảo giác chân thật đến thế, ngay cả thần thức của mình cũng không thể cảm nhận được?" An Lâm nói với vẻ ngạc nhiên.

"Ảo giác sao?"

An Lâm phát hiện đầu lâu cùng cái cây khô trước mặt đều biến mất một cách kỳ lạ. Sau đó, bọn chúng đột nhiên xuất hiện ở nơi khác cách đó vài trăm mét, tiếp tục lắc cái lục lạc.

Âm thanh phát ra từ một nơi khác truyền đến.

"Leng keng leng keng leng keng..."

Hắn đi tới, muốn sờ lên cái đầu lâu ở phía trước, nhưng lại bắt hụt.

Trên bầu trời, thậm chí còn có những bông tuyết màu đen rơi xuống

"Leng keng leng keng leng keng..."

Vùng đất cách đó không xa, đột nhiên truyền đến những tiếng chuông thánh thót.

An Lâm sinh lòng hiếu kỳ, bay thấp xuống, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Phát hiện có một đầu lâu trên người khoác áo choàng màu đỏ, đang ngồi tựa vào gốc cây khô, đầu nghiêng nghiêng, nếu như để ý đến ánh sáng màu đỏ lập lòe trước ngực, thì chỉ là một đầu lâu bình thường.

Đây là có ý gì...

An Lâm còn nhìn thấy trong tay của đầu lâu đang cầm một cái lục lạc.

"Leng keng leng keng leng keng..." Đầu lâu dường như phát giác được An Lâm đang đến, thì dùng ngón tay chỉ còn là năm cục xương lắc cái lục lạc.

"Cậu là đang gọi tôi tới sao?" An Lâm có chút không chắc chắn bèn hỏi dò.

Nhiệt độ không khí giảm xuống.

Dọc theo quãng đường xa dần, bầu trời từ màu xanh dần dần chuyển thành màu đỏ bừng, âm khí trở nên dày đặc hơn.

Khắp nơi vẫn là cảnh tượng mênh mông mịt mù.

Hắn yên lặng bỏ hai viên tiên đan miệng nhai nuốt, dùng để khôi phục thể lực, sau đó mới bay lên trời, bay về một hướng nào đó. Nơi mà hắn bay tới, là nơi mà đám người Khả Khả Tư Đế có thể xuất hiện nhất, đồng thời cũng là nơi Ám Mang đại đế có thể đến sau khi bước vào đây!

An Lâm lại nhắm mắt lần nữa, rồi khi hắn mở mắt ra lại, hai mắt hắn đã có tròng đen và tròng trắng lại như thường.

Từ những vết tích hiện tại, có thể suy đoán việc trong quá khứ, từ đó dự báo tương lai.

Phải biết rằng, hắn vừa mới phóng thần thức ra là có thể cảm nhận được sự "chân thực" của đầu lâu, chứ không phải là ảo ảnh hư không. Nếu như quả thật là ảo giác, vậy thì kẻ có thể tạo ra ảo giác là thuật pháp của hắn cũng không phải hiện được, phải có tu vi cao tới nhường nào chứ?

An Lâm thấy trong lòng hơi buồn bực, nhưng vẫn tiếp tục bay về phía đầu lâu.

Kết quả là vừa mới tới trước mặt, khẽ đưa tay ra, đầu lâu lại biến hư ảo.

"Leng keng leng keng leng keng..."

Từng tiếng lục lạc vang lên, giống như đang cười nhạo An Lâm không biết tự lượng sức mình.

Thân thể đầu lâu khoác áo choàng đỏ, không làm gì khác, chỉ ở một bên không ngừng lắc cái lục lạc.

An Lâm cười lạnh nói: "Chẳng trách, một quái vật rõ ràng đến vậy, đã lâu như vậy mà vẫn có thể ngồi đây ngông cuồng dẫn dụ người khác như vật, khá thú vị đấy..."

"Xem ra đám người Khả Khả Tư Đế và Ám Mang đại đế, cũng từng gặp nó nhưng đều không có cách nào lấy được nó rồi?" An Lâm lấy lại hào hứng, bước từng bước tới chỗ đầu lâu áo đỏ, hai con ngươi hiện lên tia sáng trắng.

Thuật Thần Giám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận