Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1780: Cuối cùng cũng gặp nhau

Ngày thứ mười hai chiến đấu của con khỉ họ Tôn.

Hư Linh tộc vẫn không có ai có thể đánh lại được.

Hắn ngăn một đám cường giả của Hư Linh tộc ở ngoài cửa đã rất lâu rồi.

Từ sau khi một siêu cấp đại năng Hợp Đạo trung kỳ bị hắn đánh tàn phế thì không còn cường giả nào dám khiêu khích hắn, những sinh linh thỉnh thoảng xuất hiện, hoặc là tự tin với thuật pháp ẩn núp của mình, hoặc là tự tin với bí pháp tốc độ của mình, muốn trực tiếp vượt qua hắn tiến vào di tích.

Sự tự tin của những sinh linh này tự nhiên đều tan thành mây khói dưới cây gậy của hắn.

Không có lấy một ngoại lệ.

Tôn Ngộ Không tựa người vào gậy Kim Cô đang dựng thẳng, móc móc lỗ tai, nhìn các cường giả Hư Linh tộc ở phía xa, khuôn mặt tràn đầy vẻ không hứng thú: "Đúng là không thú vị, đúng là không thú vị chút nào, quái lạ, đáng lẽ Hư Linh tộc không nên yếu như vậy chứ, sao lại toàn là đám cặn bã hết vậy?"

Đám Hư Linh tộc ở phía xa nghe hắn nói vậy giận đến sôi lên, nhưng lại không dám nhào tới.

"Hè hè hè... Tới nào, chúng ta đánh một trận!"

Nhất thời, các cường giả của Hư Linh tộc ở phía xa lại là một trận gà bay chó sủa,liên tục hét thảm.

Đấu Chiến Thắng Phật cũng rất buồn bực: "Kỳ quái, siêu cấp đại năng Hợp Đạo đỉnh phong sao còn chưa có ai tới thế, chạy đi đâu hết rồi? Còn nữa, vừa nãy phạm vi lan tỏa của cảnh tượng đất trời bi thương rất lớn, cũng không giống như siêu cấp đại năng của Hư Linh tộc ngã xuống, ngược lại lại giống hơi thở của Chân Ma tộc, kỳ quái, thật là kỳ quái."

Từng cái phân thân cấp bậc Đấu Chiến Thắng Phật nhào tới nơi Hư Linh tộc đang đứng.

Những cường giả còn lại đều tỉnh táo.

"An Lâm đạo hữu, Hứa Tiểu Lan đạo hữu, Hắc Linh Xà, Bạch Linh Xà, mọi người đi đâu vậy, sao lại không thấy ai thế, đã nói tập hợp ở đây mà..."

Đúng vậy, bọn họ cũng rất tỉnh táo.

Bản thể canh đại môn, phân thân thu quái nhỏ đã thành trạng thái chiến đấu bình thường của Đấu Chiến Thắng Phật trong những ngày qua.

Đấu Chiến Thắng Phật phô bày lực lượng vô địch, nhưng bọn họ vẫn không nỡ bỏ đi, di tích trước mắt nhìn là biết cực kỳ hiếm thấy, nếu bỏ qua cũng sẽ không có cơ hội nào nữa. Bọn họ cũng ở đây, chờ các siêu cấp đại năng Hợp Đạo đỉnh phong của Hư Linh tộc tới, sau đó sẽ liên thủ đấu với Đấu Chiến Thắng Phật.

Bởi vì những kẻ không bình tĩnh đã nhào qua đều chết hết rồi.

"Đừng chạy, đứng lại cho Lão Tôn!"

Ngay lúc Ngộ Không đang không biết làm gì, đột nhiên có một hơi thở cường hãn từ xa tới gần.

Nghĩ như vậy, Ngộ Không lại rút ra một đống lông khỉ trên người, hóa thành vô số phân thân hơi thở cường đại nhào tới chỗ của Hư Linh tộc phía xa.

Đối phương đặc biệt nổi bật, bởi vì là một cái tinh cầu vô cùng lớn.

"Phừ... Buồn chán, thật là buồn chán..." Đấu Chiến Thắng Phật tựa người vào gậy Kim Cô, chán đến chết, giết thời gian bằng việc móc lỗ tai và cào cào lông khỉ.

Đấu Chiến Thắng Phật rất buồn rầu, hắn muốn rời khỏi nơi này, chủ động đi tìm đồng đội, nhưng mà di tích ở đây, hắn cũng không thể không cần di tích được. Một khi hắn rời đi, Hư Linh tộc sẽ thừa lúc hắn vắng mà vào đó, thứ tốt không thể để cho mấy kẻ điên này chiếm được!

Sương Hàn Quỷ Tinh đi tới nơi cường giả Hư Linh tộc đang tụ tập, nghe được tiếng hoan hô, không khỏi bi ai: "Xin lỗi, lão Thiết..."

Các cường giả Hư Linh tộc rối rít bàn luận, trên mặt xuất hiện vẻ mặt kích động và điên cuồng, hiển nhiên đã nhìn thấy hi vọng lật lại bàn cờ.

Sương Hàn Quỷ Tinh thành công đáp xuống, cùng lúc đập chết hơn hai mươi Hóa Thần cùng với một cái Phản Hư.

"Quá tốt, Sương Hàn Ngụy Tinh đại nhân đến rồi!!"

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Liễu Thiên Huyễn, Liễu Minh Hiên, Bạch Linh Xà, Hắc Linh Xà, từng người hóa thân thành sát thần đỉnh cấp nhào vào trong trận chiến với Hư Linh tộc như hồ vào bầy dê.

"Là Sương Hàn Ngụy Tinh đại nhân!"

Cái trò phối hợp này, mấy ngày nay bọn họ chơi rất vui vẻ.

Đầu tiên bọn họ che giấu hơi thở, thông qua hơi thở Hư Linh tộc của Sương Hàn Ngụy Tinh ngụy trang thành quân bạn, đến gần kẻ địch, sau đó sẽ đột nhiên tập kích!

Phe địch liên tục kêu rên, ngập tràn tuyệt vọng.

"Sương Hàn Ngụy Tinh còn có cả Hồn Liên Đại Đế đại nhân, cho dù là Đấu Chiến Thắng Phật thì cũng có thể đánh một trận!"

Cái cường giả Hư Linh tộc rối rít chạy trốn khắp bốn phía, tức giận mắng to.

Đấu Chiến Thắng Phật ở phía xa lại đang bối rối.

Ngay sau đó, từng bóng người cường hãn bay ra từ trên đỉnh của hành tinhkia.

Đấu Chiến Thắng Phật cũng nhao nhao muốn thử, một tay nắm chặt gậy Kim Cô, trên mặt xuất hiện nụ cười hưng phấn: "Cuối cùng cũng có thể chiến đấu thoải mái, đến tốt lắm!"

Đất rung núi chuyển, mặt đất bị thân thể của nó làm cho rạn nứt lõm xuống.

Ầm!!

Nó bắt đầu hạ xuống.

Căn bản không có người nào có thể thoát khỏi cái kịch bản này.

Sáu cường giả cấp cao nhất đồng thời bộc phát khí thế, làm cho các cường giả của Hư Linh tộc ngay cả hít thở cũng là một vấn đề chứ đừng nói là chạy trốn, nhanh chóng bị chém như thái rau, trực tiếp mang đi.

Hồn Liên Đại Đế, vị siêu cấp đại năng Hợp Đạo duy nhất ở đây, bị dọa sợ đến trực tiếp tế hiến Thần Khí bản mệnh của mình, phóng ra Liên Thiên Độn để trốn chạy nên mới không bị đám người An Lâm đám vây giết.

Chưa đến nửa giây đồng hồ mà toàn bộ cường giả Hư Linh tộc vây ngoài di tích đã bỏ mình vẫn lạc, ngoại trừ Hồn Liên Đại Đế, hơn một ngàn cường giả Hư Linh tộc toàn bộ đều bị giết chết.

"Phù... Giải quyết xong! Lần này lại được không ít bảo vật đây." An Lâm cầm một cái nhẫn không gian, cười tủm tỉm nói.

"Giàu, lần này tôi giàu to rồi!" Liễu Thiên Huyễn, đi theo sau lưng đại lão uống canh, cười rõ là rạng rỡ.

Liễu Minh Hiên lạnh lùng, thân là một người kiêu ngạo, ông cực kỳ khinh thường loại chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này.

Cho nên khi xuống tay với cường giả đại năng Phản Hư...

Hiện giờ cũng thu được hai cái nhẫn không gian cấp Phản Hư, trên mặt mang theo hồi hộp.

Mọi người lượm bảo vật rồi sau đó vui mừng đi tới trước mặt Đấu Chiến Thắng Phật.

Đấu Chiến Thắng Phật vẫn đang trợn mắt há mồm vì chưa lấy lại tinh thần với hiện tượng kỳ quái vừa nãy.

Vốn đang giằng co, tự nhiên lại có một cái đồ vật hình cầu từ trên trời giáng xuống, sau đó mấy người mạnh đến nỗi vô lý nhảy ra, sau đó không nói phải trái diệt toàn bộ quân địch, loại cảm giác làm cho hắn có cảm giác mình đang nằm mơ.

Đây là chuyện mà người làm ra được à, quá trâu bò luôn rồi!!

"Vui quá! Tôn lão ca, cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi!" An Lâm đi nhanh tới, ôm chặt lấy Tôn Ngộ Không, kích động nói, "Hóa ra anh ở đây, khiến chúng tôi tìm dễ quá đấy!"

Mặt mọi người đều đỏ bừng.

Lúc này, Đấu Chiến Thắng Phật lấy lại tinh thần, lẩm bẩm nói: "An Lâm lão đệ... Haiz, hóa ra mọi người đã tập hợp rồi à, chỉ còn mình tôi chưa tập hợp với mọi người... Không chỉ có như thế, còn tìm được những người bạn mới, mà tôi vẫn còn chưa tập hợp với mọi người..."

Vừa nói, Ngộ Không lại cảm thấy hơi mất mát.

Bọn họ ở bên ngoài hô mưa gọi gió mà hắn lại ở đây ngây ngốc chờ đợi.

"Khụ khụ... Đừng để ý những chi tiết này làm gì... Tôn lão ca, tôi giới thiệu với anh, vị này kiếm tiên xinh đẹp này, là Liễu Thiên Huyễn, các chủ Kiếm các của Tứ Cửu tiên tông, cái hành tinh màu xanh kia là tiểu Tinh Tinh, còn người đàn ông này tên là Liễu Minh Hiên."

Gân xanh trên trán Liễu Minh Hiên nổi lên, đúng là một lời giới thiệu qua loa có lệ!

Tôn Ngộ Không chào hỏi từng người, hắn vốn là người rất nhiệt tình nên rất dễ dàng trở nên thân thiết.

"Lại nói, Tôn lão ca đứng trấn giữ ở đây làm gì vậy?" An Lâm tò mò nói.

Nói tới chuyện này, trên mặt Tôn Ngộ Không có thêm mấy phần thần thái, nói: "Di tích đằng sau là thứ tốt đấy, tôi chờ mọi người để cùng vào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận