Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 404: Một con gà xoá sạch ân oán tình thù

Lại là một ngày mới đến, từ sáng sớm An Lâm đã bắt đầu chạy đi lựa chọn nguyên liệu dùng để nấu ăn.

Thịt gà là Hoả Cầm Kê bắt trong vườn trường ở núi Đông Linh, gừng và thông thì nhổ từ linh điền là linh thực chất lượng tốt nhất, kể cả dầu muối tương dấm các loại gia vị ướp khác cũng là do thần bếp của Thiên Đình đặc biệt cung cấp!

Cộng thêm một chai coca năm 82!

Không sai, hôm nay hắn phải làm món gà coca ngon nhất thiên hạ này!

Lần thứ hai An Lâm xài cái chảo đế bằng hỗn đỗn, lấyThần Hỏa Đại Nhật Viêm làm nguồn lửa, bắt đầu chiên sơ, rồi lại om bằng lửa to, mặt mày cực kì chuyên chú, như đang làm một việc gì đó cực kì thần thánh.

Mùi vị này chỉ ngửi thôi đã làm người ta bụng đói cồn cào, nhanh chóng thu hút sự chú ý của ba con thú sủng, con nào con nấy hai mắt sáng rực chạy vào nhà bếp, lại bị hắn thằng thừng đá bay đi.

"Cút đi! Đây là món tôi nấu cho Tiểu Lan ăn!" An Lâm tức giận nói.

"Oa... Anh An, trong lòng anh, Tiểu Lan còn quan trọng hơn cả tôi à? Gâu!" Đại Bạch kêu khóc.

Cả thân chó của Đại Bạch đều run lên, nó biết mình đã lỡ mất cơ hội, nhưng ngẫm nghĩ một lát, hai mắt nó sáng trưng, toát ra ánh sáng đủ màu: "Anh An, Hứa Tiểu Lan ăn thịt gà xong, không phải sẽ bỏ lại xương à, đừng có vứt mớ xương ấy đi, để lại cho tôi ăn nhé! Gâu!"

An Lâm thật cẩn thận lấy nắp đậy che kín đĩa đồ ăn lại, đi tới ngôi nhà nằm sát bên cạnh nhà mình.

"Anh An, tôi muốn đặt trước đồ ăn ngày mai!" Hai mắt Tiểu Sửu sáng như đuốc, chiếm trước cơ hội.

Nửa tiếng sau.

"Chủ nhân, anh làm thế này là đang ép tôi phải tuyệt thực đấy." Tiểu Hồng buồn rười rượi, dáng vẻ khổ sở của cô nhóc cực kì đáng thương, làm người ta vừa thấy đã sinh lòng tiếc thương.

Một cô gái xinh đẹp bước ra mở cửa, nhìn thấy người thanh niên đang cầm đĩa đồ ăn trong tay, gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ ngạc nhiên.

"Đúng vậy!" An Lâm nói chắc như đinh đóng cột.

Hắn sắp tặng một bất ngờ lớn cho Hứa Tiểu Lan để xoá tan ngăn cách giữa hai người họ

An Lâm không thèm quay ra nhìn ba con thú sủng lấy một lần, chỉ chuyên tâm tiếp tục xử lý những món ăn trong tay mình: "Dù nhóc có tuyệt thực cũng không thành vấn đề gì cả, nhóc chỉ cần quang hợp thôi cũng đủ dinh dưỡng để sống rồi."

Đại Bạch: "..."

An Lâm: "..."

"Ăn rồi."

"Nếu ngày mai Tiểu Lan không bảo tôi nấu cho cô ấy ăn nữa, tôi sẽ suy xét đề nghị này của anh." An Lâm gật đầu nói.

"..."

"Cốc cốc cốc..."

"Xin chào, Lan Lan tiên nữ, cô ăn cơm chưa?"

"Phải, cô yên tâm đi, tôi hứa nó sẽ cực kì ngon miệng cho xem." An Lâm gật đầu nói.

"Không thì... Ăn thêm một bữa nữa nhé?" An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan, mặt vô cùng đáng thương nói.

"Lan Lan tiên nữ, không phải tôi khoe khoang, nhưng gần đây tài nghệ nấu nướng của tôi đã tăng lên rất nhiều. Nhìn khắp Cửu Châu này, không ai có thể nấu ngon được như tôi đâu, giờ ngày nào ba con thú sủng trước nay luôn kiêu ngạo của tôi cũng vung tay đánh nhau để giành đồ ăn tôi làm đấy." An Lâm vừa vào cửa, đã không nhịn được tính tình của mình, bắt đầu khoác lác khoe khoang.

Giờ còn chưa tới giờ cơm bình thường mà nhỉ?

An Lâm thấy thế cũng không tức giận, chỉ nghiêm túc nói: "Cô không tin à? Vậy chi bằng chúng ta cá một ván đi."

An Lâm lau mồ hôi, mẹ nó, kịch bản này đâu có đúng...

Hứa Tiểu Lan hiếu kì hỏi lại: "Vậy điều kiện là gì đây?"

"Cá rằng sau khi cô gắp thử một đũa, cô sẽ không ngừng đũa được mà ăn sạch con gà này luôn. Nếu cô bỏ đũa xuống, vậy coi như tôi thua, nếu cô ăn sạch cả con gà, vậy thì tính là tôi thắng!" An Lâm nghiêm túc nói.

Hứa Tiểu Lan nhướng mày hỏi: "Cậu muốn cá cái gì?"

Niềm vui bất ngờ của tôi biết tính sao đây, gà nấu coca của tôi biết phải làm sao đây!

Khoé miệng Hứa Tiểu Lan hơi co rút: "Tài nấu ăn giỏi nhất cả Cửu Châu? Danh hiệu thế này cũng dám lấy, còn bảo cậu không khoác lác? Cậu còn không biết xấu hổ thế này, tôi sẽ mời cậu đi ra ngoài đấy."

"Đừng đừng, cô nếm thử cái là biết ngay mà, tôi chắc là cô sẽ ăn tới ngon lành, không cách nào nhịn nổi luôn cho coi!" An Lâm đã ngồi xuống được, thì không định sẽ đứng dậy đi về, hắn đặt đĩa thức ăn lên giữa bàn, đắc ý mở miệng khoe khoang.

Hứa Tiểu Lan cười lạnh: "Ha hả."

Hứa Tiểu Lan nhìn đĩa đồ ăn An Lâm đang cầm trong tay, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, hỏi: "Cậu tự mình làm à?"

Cuối cùng An Lâm cũng bước vào lại được nhà của Hứa Tiểu Lan, tức là đã bước ra được một bước khá xa!

"Được rồi!"

Sắc mặt Hứa Tiểu Lan trông khá hơn nhiều, cô né qua một bên, mở miệng nói: "Vậy cậu vào nhà đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp."

"Nếu tôi thua, thôi sẽ đồng ý bất kì điều kiện gì của cô. Nếu tôi thắng vậy cô tha thứ cho chuyện tôi đã làm trong cuộc chiến tự do, được không?" An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan, hỏi.

Hứa Tiểu Lan thầm nghĩ, dù sao cô cũng không thể thua được, cô đâu phải dạng người thích ăn uống gì cho cam, vì thế cô gật đầu đồng ý, nói: "Được thôi, cứ quyết định như vậy!"

An Lâm cười đặt tay lên nắp đậy: "Tiếp theo đây, là khoảnh khắc chúng ta nhìn thấy kì tích!"

Nắp đậy được mở ra, ánh sáng chói mắt xuất hiện.

Chỉ nghe một tiếng hót thánh thót vang lên trong phòng, có một bóng phượng hoàng xuất hiện trên bàn ăn rồi bay thẳng lên cao.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nhìn cảnh này đều ngẩn ra.

Mẹ nó, cái tình huống kinh dị này là thế nào đây?

Trời giáng hiện tượng lạ, Hỏa Cầm Kê dục hỏa trùng sinh hoà thành phượng hoàng à?

Rõ ràng hắn đâu có cài thêm hiệu ứng gì, có cần làm quá thế không!

An Lâm nghe Hứa Tiểu Lan nói vậy, trong lòng mừng thầm, nãy giờ ngửi cái mùi thơm ngào ngạt đầy hấp dẫn này hắn đã thèm lắm rồi, không ngờ Hứa Tiểu Lan lại săn sóc như vậy, lập tức cầm đũa lên.

Sau đó, cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn An Lâm, ngẫm nghĩ lát, đẩy cái đĩa gà về phía An Lâm, nói: "Chúng ta cùng nhau ăn đi."

Hứa Tiểu Lan cười mỉa, tiếp tục ăn thịt gà.

An Lâm trợn trắng mắt: "Cô gặp qua con phượng hoàng nào nhỏ như vậy chưa?"

Lần đầu tiên Hứa Tiểu Lan ăn uống không màng tới hình tượng thế này, cô ăn tới miệng mồm dính đầy dầu, hai gò mà trắng nõn căng phồng, không ngừng cử động, đôi mắt trong như hồ thu nhìn An Lâm, ngạc nhiên hỏi thử: " Chắc không phải cậu bắt một con phượng hoàng tới nấu cho tôi ăn đó chứ, gà nấu coca làm sao có thể ngon như thế này được!"

Hương thơm lan toả khắp phòng, mùi coca cực kì hấp dẫn, nếu không phải hắn muốn dùng con gà này để đổi lấy sự tha thứ của Hứa Tiểu Lan, thì hắn đã nhào tới chén một bữa no đủ.

Ngay khi vừa nhai thử một cái, mùi vị cực kì thơm ngon của miếng thịt gà đã lan tràn trong miệng cô, khiến cô nghĩ rằng mình đã lạc vào tiên cảnh, toàn thân cực kì sung sướng.

Ngon quá!

Đây là cảm giác đầu tiên của Hứa Tiểu Lan.

Giống như bị bản năng chi phối, cô lại vươn đũa gắp miếng thịt gà thứ hai bỏ vào trong miệng.

Mẹ ơi ngon quá!

Đây là cảm giác tiếp theo của Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan vô cùng kinh ngạc, vừa ăn vừa kinh ngạc không thôi.

Trời ạ! Trên thế giới này sao có thể có một món ăn ngon tới nhường này chứ!

An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan không ngừng gắp ăn, bật cười vừa lòng.

Hứa Tiểu Lan gật đầu, cầm đôi đũa lên, gắp một miếng thịt gà màu sắc tươi ngon bỏ vào trong miệng.

Hai tay An Lâm hai đặt lên bàn, mặt đầy chờ mong nói với Hứa Tiểu Lan.

"Nào, mau ăn thử đi, tôi đảm bảo cô ăn thử một đũa rồi là không cách nào dừng lại được đâu."

Hứa Tiểu Lan lấy lại tinh thần, nhìn món gà nấu coca trước mặt, lại nhin An Lâm đang bình tĩnh nhìn mình, trong lòng lại dâng lên cảm giác An Lâm đang xoè đuôi công, nhưng cái đuôi này đúng là cực kì đẹp.

An Lâm là người phản ứng lại trước, hắn cố giữ bình tĩnh, cười nói với Hứa Tiểu Lan: "Ha hả, quan trọng là mùi vị cơ, mấy trò màu mè này làm cô chê cười rồi."

Cùng lúc đó, một mùi hương cực kì hấp dẫn nháy mắt lan toả khắp cả căn phòng, một con gà nấu coca màu sắc ngon lành xuất hiện trước mặt hai người, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta bụng đói cồn cào.

Bỗng nhiên, tay hắn khựng lại giữa không trung, nguy hiểm quá đi mất!

"Hừ, may mà tôi thông minh, thiếu chút nữa là bị cô lừa rồi!" An Lâm liếc xéo Hứa Tiểu Lan cái, đắc ý khoe khoang, "Lúc nãy chúng ta cá là một mình cô ăn hết món này, nếu tôi ăn chung, vậy tức là cô chưa ăn hết món này, thế khác nào tôi thua chứ... muốn lừa tôi mắc mưu à, cô còn non lắm!"

Hứa Tiểu Lan dùng sắc mặt một lời khó nói hết nhìn An Lâm, cuối cùng vẫn nhịn không được bật cười ra tiếng: "Hì hì".

"Hờ, cậu có cần nghiêm túc tới vậy không, tôi bảo cậu ăn chung, thì cứ ngồi xuống ăn chung đi." Hứa Tiểu Lan cười tới mức mặt mày cong cong, trong như hoa đào nở rộ ngày xuân, lại như ánh dương ấm áp ngày đông, làm người ta cảm thấy vừa ấm áp, vừa thích thú.

An Lâm chớp chớp mắt: "Vậy chuyện cá cược..."

"Cậu bị ngáo à... Tôi đã gọi cậu ăn chung, tức là đã tha thứ cho cậu rồi còn gì, không thì tôi làm sao nỡ chia sẻ món gà phượng hoàng ngon như vậy với cậu chứ?"

"Hờ! Tôi biết Lan Lan tiên nữ tốt nhất trên đời mà! Cô đặt tên cho món này nghe hay ghê ta, gà phượng hoàng nghe hay hơn cái tên gà nấu coca nhiều!"

"Đừng nói nữa! Mau ăn đi, không thì tôi sẽ ăn hết đó."

"Được rồi, vậy tôi không khách khí nhé!"

Cứ như vậy, hai người vì một con gà, cuối cùng cũng xua tan hết mọi ngăn cách, làm lành với nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận