Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 574: Chạy ra khỏi miệng cá voi

Mọi người đưa mắt nhìn sang hình chiếu cá voi khổng lồ, lòng đầy căng thẳng, sợ nó có đổi ý.

Cá voi khổng lồ im lặng không nói gì, đôi đồng tử màu vàng khẽ chớp, Ly Hỏa Kim Diễm bắt đầu tiêu tán khỏi cái thế giới này.

Hư không với phạm vi trên trăm dặm đã vặn vẹo tan tành, lại càng không biết là mặt đất đã bị đun tới bao nhiêu độ, để rồi giờ đây đã biến mất.

Vẻ mặt của con cá voi kia vô cùng đau lòng, lần nữa đưa mắt nhìn sang An Lâm.

"Loài người, cậu tên là gì?" Cá voi mở miệng hỏi.

An Lâm cười nhạt một tiếng: "Muốn trả thù tôi ư? Nói cho cậu biết cũng không sao, tôi tên là An Nhật Thiên!"

Khả Khả Tư Đế: "..."

Vẻ mặt của Tuyết Trảm Thiên tràn đầy phấn khởi.

"Ha ha ha... Rốt cuộc cũng thoát ra được rồi!" Khả Khả Tư Đế và Mạch Luân khua tay múa chân.

Tuyết Trảm Thiên lạnh run núp ở trong ngực An Lâm, Tiêu Trạch thì tiếp tục ôm chặt cánh tay An Lâm.

Điểm duy nhất khiến cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên chính là, hình như nơi này đã xảy ra một trận chiến đấu khiến đất trời rung chuyển, khắp nơi đều là khung cảnh hoàng tàn, tựa như là cảnh tượng thế giới sau khi bị hủy diệt.

Đề Na ngồi ở trên vai An Lâm, hai tay ôm mặt: "Tại sao tôi lại có thể tồi tệ như thế chứ... Thật sự là ngay cả nhím biển cũng không bằng..."

Khoảng tầm mười lăm phút sau, một loại lực lượng có thể khiến vật đổi sao dời bắt đầu xâm nhập thiên địa, đổi thành hai giới, vật đổi sao dời.

"An Lâm đạo hữu, lần này chúng ta có thể tìm được đường sống trong chỗ chết đều nhờ có cậu ra tay, tôi thật lòng cám ơn cậu." Hà Tiên Cô hành lễ nói lời tạ ơn với đám người An Lâm, làn váy bay múa, tựa như một đóa hoa sen thanh lệ tuyệt diễm.

"Hay, là một cái tên đầy khí phách đầy bất khuất, không trách được lại có thể khiêu chiến với tôi, tôi sẽ nhớ kỹ cậu... An Nhật Thiên!" Cá voi đắc chí nói, sau đó bắt đầu từ từ tiêu tán.

An Lâm lắc đầu khẽ than thở, trở lại cái thế giới này, xem ra cảm xúc nổ tung đáng sợ kia đã trở lại.

Trong lúc tròng mắt mọi người vừa mở khép lại, thân thể liền xuất hiện ở một vùng đất khác, bầu trời ngập tràn ánh sao! Hết thảy đều vô cùng quen thuộc...

Khóe miệng đám người Hà Tiên Cô thoáng co rút, không biết nên phỉ nhổ từ chỗ nào.

"Lộ Ti, không ngờ là vẫn còn có thể thấy tôi đúng không..." Tháp Bá ngẩng đầu nhìn trời, không khỏi lệ rơi đầy mặt.

An Lâm liên tục khoát tay, tỏ vẻ không cần khách khí.

Cá voi khổng lồ có phần u oán mà liếc mắt nhìn mọi người một cái, sau khi dừng lại vài giây ở trên người An Lâm, nó mới dời ánh mắt đi, tiếp tục làm việc lớn của nó.

"Sư phụ, bây giờ con cá voi khổng lồ kia đã chặn lại cánh cửa ra vào đại địa Vô Hối, vậy chúng ta..." Tiêu Trạch nhìn con cá voi khổng lồ đến mức không thể thấy rõ lắm giới hạn ở phía trước kia, có phần thấp thỏm mở miệng nói.

Bốn người Hà Tiên Cô, Dạ Du Thần, Thường Hòa và Thường Tàng đều mang vẻ mặt khác nhau, hiển nhiên cũng bị nỗi ưu tư nào đó chi phối, chỉ có điều là hai người Thường Tàng và Thường Hòa đang thấp giọng ngâm tụng kinh Phật, hình như là cũng mang tới hiệu quả khống chế ưu tư, biểu hiện của hai người họ cung không quá kịch liệt.

Ba người Dạ Du Thần, Thường Hòa và Thường Tàng cũng là lao nhao biểu đạt lòng cảm kích.

Sắc mặt hắn không thay đổi, hai tròng mắt hiện lên hào quang kim sắc, thuật Thần Uy đã phát động ở khoảnh khắc ấy, một loại uy thế từ trên cao nhìn xuống khuếch tán, tựa như Chiến Thần ngạo thị cửu thiên, duy ngã độc tôn.

Hư Không thú lại hướng ánh mắt về phía An Lâm, cặp mắt màu vàng phóng ra vô số tia sáng và sức nóng, mang theo một loại ánh mắt miệt thị muôn dân nhìn xuống từ trên cao.

Hư Không thú nhìn chàng trai đang cười híp mắt kia, mặc dù hai mắt của nó rất lớn, nhưng khi nhìn đến người nọ híp mắt cười tỏ vẻ vô hại, không hiểu sao nó lại dâng lên cảm xúc lạnh lẽo nào đó, đó là nỗi khủng khiếp khi Hư Không hồn bị cắn nuốt, đó là chức năng sinh dục biến mất một cách khó hiểu, đó là nỗi sợ hãi đi đôi mắt bị cướp mất...

An Lâm ôn hòa cười một tiếng, xoa đầu Tiêu Trạch, dịu dàng nói: "Yên tâm, nhìn vi sư."

"Hô... Rốt cuộc cũng ra được!" Trên mặt Tiêu Trạch hiện vẻ vui sướng khi có thể sống sót sau kiếp nạn.

Bây giờ Tiêu Trạch giống như là một đứa trẻ hoàn toàn không có cảm giác an toàn, ôm chặt lấy cánh tay An Lâm.

"Cũng không biết là nó cứ chặn đường ở đây làm cái gì?!" Đề Na chu cái miệng nhỏ nhắn, tức giận nói.

Cá voi từ từ nhích người, lần nữa gục xuống, ngăn chặn toàn bộ phạm vi vạch đen tại đại địa Vô Hối.

"Suýt nữa thì thua bởi con Hư Không thú này rồi..." Trong lòng Hà Tiên Cô vẫn còn đầy nỗi sợ hãi, cô thoáng nhìn về phía sau một cái.

Dứt lời, hắn bắt đầu cưỡi gạch dẫn mọi người bay về phía Hư Không thú, khi đã tới gần, hắn mới điều động nguyên khí của mình, hắng giọng mở miệng nói: "Cá voi đạo hữu, nếu đã thả chúng tôi ra rồi, sao không chịu nhường đường, để chúng tôi đi qua chứ?"

"Grao...!" Hư Không thú mạnh mẽ gián đoạn kế hoạch lớn của nó, yên lặng nhích người, giống như một khối lục địa di chuyển sang bên, nhường ra rồi một cái lối nhỏ.

Đám người An Lâm thấy thế thì vô cùng vui mừng, lập tức bay về phía con đường nhỏ kia.

Khi hai chân bọn hắn bước ra khỏi vạch đen kia, nỗi ưu tư nào đó từ từ tiêu tán, cả người cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít.

Trong khoảnh khắc đấy, An Lâm cảm giác như mình đang bị hai vàng mặt trời dõi mắt ngắm nhìn, luồng uy áp đáng sợ thổi quét tới.

"Cá voi đạo hữu, nhanh lên một chút..." An Lâm cười híp mắt mở miệng nói.

Trong lòng Hư Không thú vô cùng buồn bực, vốn dĩ nó đã rất khó chịu với đám người An Lâm, bây giờ đường đường là vua của hư không, lại bị loài người gọi là cá voi? Vô cùng nhục nhã!

Đúng, so khí thế hẳn là An Lâm càng cao hơn một bậc.

Cô đã thoát khỏi trạng thái "trừ xinh đẹp và mạnh mẽ ra, thì chẳng có gì khác", nhìn Hư Không thú ở phía sau với vẻ mặt ai oán.

Tháp Bá lại càng không nói một lời, đối với hắn mà nói, ngắm sao rơi lệ gọi "Lộ Ti" chính là lịch sử đen của hắn.

"Hư Không thú thích nhất loại địa phương có quy tắc thiên địa đặc biệt như thế này, hầu hết những nơi như thế này có thể rèn luyện thân thể hư không của nó, nói cách khác, một nửa thân thể ở bên ngoài quy tắc, một nửa thân thể ở bên trong quy tắc, hơn nữa càng có thể cảm ngộ được quy tắc huyền bí kia." Tiêu Trạch chỉ vào cái đuôi của Hư Không thú, cười nói.

Mọi người nhìn về kia cái đuôi lộ ra ở ngoài vạch đen, lập tức hiểu ra.

Thì ra là con Hư Không thú này muốn luyện công ở chỗ này!

"Hừ! Hừ! Hừ..."

Đang lúc này, thân thể của cái con cá voi khổng lồ kia đột nhiên rung lên, hình như là đang nghẹn cái gì.

Đám người An Lâm đang muốn rời đi, giờ phút này thấy thân thể khổng lồ kia khẽ lay động, không khỏi lại bừng lên hứng thú.

Bọn họ và cá voi đã từng đã là kẻ thù sống chết, giờ phút này thấy kẻ địch xảy ra biểu hiện khác thường, lưu lại quan sát cũng là chuyện bản năng.

Mặc dù biên độ lay động của cá voi không lớn, nhưng mà thân thể của nó lớn như một khối lục địa, mức độ ảnh hưởng mà trận lay động mang đến cực kỳ đáng sợ, ít nhất là sẽ không tránh khỏi một trận long trời lở đất.

"Người khổng lồ An Lâm, tôi thấy tiếng kêu của nó trông có vẻ rất khổ sở!" Đề Na nhỏ giọng nói.

Hai mắt Tuyết Trảm Thiên sáng ngời, vỗ đôi cánh nho nhỏ, đứng đắn phân tích: "Nhìn nó kìa, khóc như mưa, đến nỗi khàn cả giọng... Trông nó vừa ưu tư vừa đau đớn, chẳng lẽ là con Hư Không thú này đang sinh con?"

"Phụt..."

Tất cả mọi người đều bị những lời này của Tuyết Trảm Thiên làm cho phì cười.

Sau đó, mọi người cười chưa được bao lâu, liền không cười được nữa.

Cá voi siêu cấp khổng lồ đột nhiên vung cái đuôi lên, nhấc lên cơn lốc trăm dặm, sau đó bên ngoài thân mở ra mọt cái khe, máu tươi tràn ra, theo đó, còn có một sinh vật đen thui chui ra.

Mọi người nhìn cái sinh vật kia, khuôn mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ, đồng loại hít vào một ngụm khí lạnh.

Tuyết Trảm Thiên trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng mở miệng nói: "Thấy chưa thấy chưa... Tôi đoán đúng rồi kìa, nó thật sự đang sinh con!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận