Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 642: Giả vờ ngầu lòi mà chẳng hiệu quả

An Lâm cảm giác rằng mình đoán không sai, chính là Minh Độc Tử quá yếu! Yếu đến mức ngay cả máu của hắn tinh lọc lực lượng cũng không chịu nổi, thế nên mới chết.

Chẳng qua, chênh lệch giữa Phản Hư sơ kỳ và Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong thật sự lớn đến mức đấy sao?

An Lâm xoa cằm trầm tư, thời điểm Mạch Luân và Khả Khả Tư Đế đều là Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong, thì đã dùng thánh huyết của hắn. Khi đó mặc dù thực lực của bọn họ mạnh hơn Minh Độc Tử, nhưng mà cũng không mạnh hơn quá nhiều...

Đột nhiên hắn lại nghĩ đến một khả năng khác, trái tim chợt nhảy lên, thất thanh nói: "Chẳng lẽ là... Là vì mình quá mạnh?"

Đại Bạch bị An Lâm đột nhiên lớn giọng cảm thán làm cho sợ hết hồn, sau đó nó đảo cặp mắt trắng dã nói: "Phải, đúng là anh An mạnh thật! Lại nói, anh cũng không cần phải tự nói ra đâu, rơi hết cả uy nghiêm rồi, gâu!"

Khóe miệng An Lâm nhẹ nhàng co rút, hắn cụp mắt thân thể của mình, mở miệng nói: "Trước đó chẳng qua chỉ là hình thức ban đầu của thân thể Chiến Thần, thế nên đám Tiểu Mạch Tiểu Khả có thể hấp thu máu của tôi. Nhưng hôm nay, thân thể Chiến Thần của tôi đã có chút thành tựu, lực lượng ẩn chứa trong máu đã mạnh hơn nhiều, thế nên ngay cả đại năng cảnh giới Phản Hư cũng không chịu nổi..."

Hắn cảm thấy cái khả năng này cũng rất cao, suy cho cùng thân thể của hắn biến hóa mới là nguyên nhân chủ chốt khiến cho máu của hắn phát sinh biến hóa.

Tình huống cụ thể như thế nào, hắn cảm thấy còn phải tìm mấy đại năng Huyết tộc thử thêm một lần!

Minh Độc Tử chính là một trong số những tên tay sai có năng lực của Lạp Đăng, hôm nay đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hắn không thể không quản.

Thế nên chỉ có Thiên Đình hoặc là thế lực bốn đại tông môn mới có thể làm ra chuyện này.

"Răng rắc... " Đúng lúc này, một tấm lệnh bài trên chính điện của hắn chợt vỡ vụn.

Có thể giết chết hắn ở đại lục Hắc Trạch, chắc chắn là đối phương phải chuẩn bị trước đội quân rất mạnh, xuất động nhiều vị đại năng Phản Hư, hoặc là có đại năng Phản Hư hậu kỳ đỉnh cấp áp trận, thì mới có thể làm được.

Không được Huyết Tổ công nhận, không được chọn làm Thánh tử, đây quả thực là một nỗi đả kích rất lớn đối với hắn.

Trên một tòa thành đơn độc, những đám mây đen kịt bao phủ toàn bộ tòa thành thị này, sấm sét giáng xuống như mưa, không ngừng đánh xuống mặt đất.

An Lâm không nghĩ nhiều nữa, lấy nhẫn không gian của Minh Độc Tử, sau khi giải quyết xong tòa thành Vạn Kiếm, hắn bắt đầu cưỡi gạch dẫn các sinh viên bay tới tòa thành kế tiếp.

"Minh Độc Tử, tôi nhất định sẽ báo thù cho cậu!" Lạp Đăng nheo hai mắt lại, khuôn mặt âm trầm như nước.

Chẳng qua đạo tâm của hắn rất bền bỉ, lúc này hóa bi phẫn thành động lực, cố gắng bế quan tu luyện, tranh thủ đột phá tới cảnh giới Hợp Đạo ở trong thời gian một ngàn năm!

Trên một tòa Thiên cung ở khu vực quan trọng tại đại lục Hắc Trạch, Lạp Đăng đang tĩnh tâm tu luyện.

Minh Độc Tử là cường giả cảnh giới Phản Hư của Huyết tộc, sức sống cực mạnh, cho dù là đánh không lại, thì chạy trốn cũng không thành vấn đề.

Trên tầng mây đen, một con Hắc Long toàn thân bao phủ lớp vảy kim loại sáng bóng dài đến ngàn trượng chợt ló đầu ra, uy áp kinh khủng thổi quét qua toàn bộ tòa thành, tựa như Thần Long giáng trần.

Lạp Đăng mở hai tròng mắt ra, lóe lên tia sáng, trên mặt hiện vẻ hoảng hốt: "Minh Độc Tử chết rồi ư? Chết ở lãnh thổ Minh Độc gần giới Cửu Châu sao? Là bốn đại tông môn của giới Cửu Châu làm hay là Thiên Đình làm?"

Con Hắc Long đánh một cái ngáp: "Chả có tên nào biết đánh cả, đây đã là tòa thành thứ ba rồi đấy."

Tâm trạng của hắn vốn đã không tốt, xem ra chỉ có thể tiếp tục hấp thu máu tươi cường giả thì hắn mới có thể thực hiện được ý định trong đầu mình...

Cả không gian như hóa thành địa ngục sấm sét, mấy vạn tên Huyết tộc bị sấm sét đuổi giết, không một tên nào có thể trốn thoát.

Cậu làm nhân viên chạy máy, chỉ cần nơi nào có khó khăn, cậu có thể vượt qua không gian, lấy tốc độ nhanh nhất để đuổi tới. Cho dù các sinh viên gặp phải cường giả cảnh giới Phản Hư, cậu cũng có thể đuổi tới trợ giúp bọn họ chỉ trong khoảnh khắc.

Không phải là gặp phải phiền toái gì đấy chứ?

"Sư phụ!" Tiêu Trạch cười hì hì nghênh đón, "Không chỉ là tòa thành này, hai tòa thành phía sau cũng đã bị con giải quyết xong rồi!"

Năm tiểu đội, mười ba tòa thành.

Cái dáng vẻ đương nhiên thế này là sao đây?

"Còn có, sao tốc độ của bọn họ lại chậm như vậy chứ? Mặt khác không nói, sư phụ mạnh như vậy, sao mãi mà vẫn chưa đánh sụp tòa thành thứ hai?"

Bây giờ nhìn lại, chút chiến tích này hoàn toàn không đạt tới hiệu quả khiến cho đồ đệ của hắn khiếp sợ!

Làm sư phụ của Tiêu Trạch, nói cho cùng thì An Lâm vẫn có chút chột dạ. Thế nên hắn muốn thông qua một chút chiến tích để chứng minh chính mình, để cho đồ đệ càng sùng bái hắn hơn, để hắn có thể duy trì sự uy nghiêm của một vị sư phụ.

Con bày ra cái điệu bộ này, vi sư biết phải làm thế nào, thì mới có thể giả vờ ngầu lòi ở trước mặt con được nữa đây?!

Tiêu Trạch đã tiêu diệt xong tòa thành thứ ba rồi, mà vẫn chưa thấy được bóng dáng của các tiểu đội còn lại, có thể hiểu là bọn họ vẫn chưa tiến công chiếm đóng được tòa thành thứ hai.

An Lâm vui mừng gật gật đầu, sau đó bày ra cái vẻ gió nhẹ mây trôi nói: "Vậy thì cực cho con quá rồi, vi sư mới vừa giết chết một tên đại năng Phản Hư của Huyết tộc, thế nên hơi chậm trễ một chút."

"Ha ha, không có chuyện gì, sư phụ, con hiểu mà." Tiêu Trạch cũng rất lạnh nhạt gật đầu đáp.

Gương mặt An Lâm thoáng co rút, thầm nghĩ, đồ đệ, vẻ mặt khiếp sợ của con biến đi đâu mất rồi?

Đầu tiên Tiêu Trạch rất sửng sốt, sau đó lại tự lắc đầu: "Không thể nào, không có ai liên lạc đến bùa truyền âm của mình, có lẽ là để các sinh viên có cơ hội được rèn luyện, thế nên mới hơi chậm một chút đi."

"Ây, Tiểu Tiêu, con xử lý xong nơi này rồi à? " An Lâm ngạc nhiên hỏi.

Không bao lâu, cậu lập tức thấy được An Lâm cưỡi gạch bay tới.

"Quên đi, cứ chờ bọn họ thêm một lúc nữa xem sao..." Tiêu Trạch hóa thành một thiếu niên đáng yêu, đứng yên ở trên hư không, bắt đầu đả tọa hồi khí.

Không bao lâu sau, Hứa Tiểu Lan cũng đến. Cô dùng thuật pháp mây mù nâng lên một đám sinh viên ở phía sau, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc còn sót lại cảm xúc hưng phấn, hiển nhiên là trận chiến đấu mới vừa đã làm cho cô cảm giác rất đã nghiền.

"Tiểu Lan, anh vừa mới giết chết một tên đại năng Phản Hư của Huyết tộc đấy!" Hai tròng mắt của An Lâm sáng ngời, có phần dương dương tự đắc mở miệng nói.

Đôi mắt đẹp của Hứa Tiểu Lan dừng ở trên người An Lâm, âm thanh dễ nghe êm tai: "Anh có bị thương ở đâu không?"

"Không có, không có, chỉ là Huyết tộc cảnh giới Phản Hư, không làm gì được anh." An Lâm ưỡn ngực, mặt đầy tự mãn. Vết thương mà hắn tự rạch đã khép lại sau khi được công pháp Thanh Mộc Trường Sinh chữa khỏi.

"Ừm..." Hứa Tiểu Lan nghe vậy thì gật đầu, sau đó bắt đầu kiểm kê lại nhẫn không gian mà mình đoạt được.

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan giơ bàn tay nhỏ xinh lên, hình như chú ý tới cái vẻ mặt "mau tới khen anh đi" của An Lâm, cặp chân mày màu mực khẽ cong lên, cô bật cười nói: "An Lâm, anh giỏi thật đáy! Ngay cả Huyết tộc Kỳ Phản Hư mà cũng đánh thắng được!"

An Lâm: "... Đâu có, đâu có, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc đến..."

Chẳng biết tại sao, hắn rất muốn được Tiểu Lan khen ngợi, nhưng mà vì sao sau khi được khen, hắn lại chẳng vui vẻ một chút nào...

Rất nhanh, hắn liền hiểu ra, nhất định là vì trên mặt Hứa Tiểu Lan không có cái vẻ khiếp sợ!

Không bao lâu sau, đội ngũ mà Lăng Tiêu Kiếm Tiên và Tiểu Sửu dẫn dắt cũng đã trở lại, tinh thần của bọn hắn đều rất tốt, mặc dù vẫn có sinh viên bị thương, nhưng mà không có ai gặp nạn, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Không bao lâu sau, đội ngũ mà Hiên Viên Thành và Tô Thiển Vân dẫn dắt cũng bắt đầu trở về.

Sau khi An Lâm trông thấy đội ngũ của bọn họ, hai mắt lập tức trừng trừng, không khỏi hít đầy một miệng khí lạnh!

Vẻ mặt khiếp sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận