Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 466: Phán quyết Nguyệt Dạ Chân Vương

Thánh địa Băng Hàn, trong điện Vô Hạn Thần có một cô gái, toàn thân bao phủ thần quang màu xanh, đang đứng phía trên bàn xoay chúng thần, nhìn xuống Tuyết Nữ bên dưới, và một cô gái mặc áo trắng quỳ trên mặt đất.

" Thượng Quan Nghệ, cô có bằng lòng lập lời tuyên thệ, bái Đại Đế Ti Mộng Chi làm sư phụ không?"

Giọng nói trong trẻo mang theo uy nghiêm vô thương lướt qua cô gái quỳ trên mặt đất.

Hơn nữa còn có một luồng ý chí nguyên thủy vô cùng xa xưa, đang không ngừng mê hoặc tinh thần cô ấy.

Thượng Quan Nghệ nhếch cánh môi hồng nhạt, vẻ mặt thà chết không chịu khuất phục, kiên định, cắn chặt răng, không nói dù chỉ một chữ.

Trong lòng cô chống lại lời của Nữ Đế, nhưng vẫn có một sự thân thiết đến từ huyết mạch, lại khiến cô không thể không thuận theo ý chí cổ xưa kia.

Bên cạnh Thượng Quan Nghệ, có hai mươi tám vị Cung chủ Thánh Cung đang đứng yên lặng ở một bên.

Sau một hồi đại chiến, ba mươi sáu Cung chủ Thánh Cung đã ngã xuống tám vị, đây là tổn thương nặng nền nhất mà vạn năm nay Thánh Đại Cực Hàn phải chịu, đã chấn động đến căn cơ của Tuyết Nữ.

Cô cảm thấy vô cùng may mắn trong lòng khi vận khí của mình không tệ, tìm được đường sống từ chỗ chết thì thôi, còn bắt được người thừa kế hoàn hảo cho Đại Tế Ti. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, qua vài ngày nữa sẽ có người ban thưởng cho...

Cơ thể mềm mại của Thượng Quan Nghệ run rẩy.

Nếu nói trong cuộc chiến thảm khốc lần này có thu hoạch gì đáng giá khiến người khác thích thú, sợ rằng chỉ có cô gái trước mặt này mà thôi.

Nữ Đế mở miệng lần nữa, bàn xoay chúng thần màu vàng bắt đầu chuyển động, vô số ký tự màu vàng bắt đầu lao vào cơ thể Thượng Quan Nghệ, đó là một loại lực vô cùng nguyên thủy, mang theo suy nghĩ, ý chí và lực bảo vệ.

Cô không ngờ là Thượng Quan Nghệ lại là Băng Tổ Hồn trời sinh đạo căn băng, đây chính là người thừa kế hoàn hảo cho Đại Tế Ti!

Giong nói lạnh lùng vang lên trong điện Vô Hạ Thần, bàn xoay bắt đầu chuyển động, mọi thứ u tối bên trong đều có biến hóa.

Cung chủ Mục Thanh của Thánh Cung Băng Ưng lúc này đang nhìn cô gái trước mặt với vẻ chờ đợi.

Trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia sáng vàng, vẻ mặt kiên cường dần dần biến mất, bắt đầu hiện ra hàn ý lạnh nhạt.

Mục Thanh không chút do dự, bắt sống Thượng Quan Nghệ, đưa đến trước mặt Nữ Đế.

Lúc trước, chính là cô đang chạy trốn thì phát hiện Thượng Quan Nghệ đang chiến đấu.

"Thương Quan Nghê, cô có đồng ý lập lời thề, bái Đại Tế Ti Mộng Chi làm sư phụ không?"

Bạch Hoa Châu.

Mục Thanh rất may mắn vì bản thân đã mất đi công hiệu của thuật Hóan Trí, nếu không nhất định sẽ theo bước năm vị Cung chủ này, bị vị cao nhân quỷ dị khó lường này trực tiếp gạt bỏ.

Trên bầu trời đầy sao lóe ra tia sáng lộng lẫy, một ngôi sao hình tròn xuyên qua màn đêm yên tĩnh, lưu lại bầu trời đêm một hình cung màu vàng xinh đẹp, rơi xuống một bình nguyên mênh mông.

"Tôi nguyện lập thệ, bái Đại Tế Ti Mộng Chi làm sư phụ!"

Mộng Chi đứng bên cạnh Nữ Đế, đôi đồng tử màu vàng lấp lánh, trên khuôn mặt tuyệt sắc hiện ý cười nhàn nhạt.

Mấy giây sau, Nguyệt Dạ Chân Vương lại nhắm hai mắt lại, lượng thông tin vô cùng lớn bắt đầu tập trung trong đầu cô.

Đúng là cô đã hóa thành một ngôi sao sáng, Nguyệt Dạ Chân Vương, ủng màu đen đạp lên không trung, một bước ba dặm, nhanh chóng tiến đến đỉnh núi cao nhất.

"Vì sao lôi kiếp độ Hóa Thần lại xuất hiện Kim Hư Lôi? Còn có thể hóa hình sinh em bé nữa ư?"

Mặt đất chấn động, năng lượng bùng nổ thổi quét vài dặm, ánh lửa ngút trời chiếu sáng trời đất.

"Không lý nào, đã nhận ra sự tồn tại của mình, còn không nhằm vào mình, đổi lại là mình, mình cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ nào mỗi ngày đều nhìn mình chằm chằm... Chẳng lẽ, hắn vốn không thèm để ý đến điều này, vốn không xem mình là mối đe dọa?

Ầm ầm!

"Đầu tiên, tổng hợp lại toàn bộ chiến đấu của hắn, lực chiến đấu của hắn tuy rất mạnh nhưng cũng không thể vượt qua cảnh giới cực hạn được."

"Không được, phải sơ lược một lần... "

Nguyệt Dạ Chân Vương dùng ngón tay tinh xảo xoa ấn đường, bỗng nhiên cô nảy ra một suy nghĩ.

Một cô gái xinh đẹp tóc đen như mực buông xõa sau lưng, cô gái kỳ ảo khẽ bước, xuất hiện từ ngọn lửa, ngọn lửa chiếu sáng hắt lên da thịt cô trông có vẻ dịu dàng động lòng người, như trăng sao giữa trời đêm, chói mắt.

"Vì sao hắn lại có thể khống chế được thiên lôi?"

Nguyệt Dạ Chân Vương mở to hai mắt, trên gương mặt hiện ra vẻ hoang mang hiếm thấy.

"Thật là kỳ lạ, không hợp lý... Lúc đó hắn ở Vạn Linh Tiên Tông nhìn mình rất lâu, còn nói những lời mình là ngôi sao giả, có phải muốn ám chỉ điều gì không? Chẳng lẽ mình biến thành ngôi sao đã bị An Lâm phát hiện, cho nên hắn mới sử dụng thuật che mắt để đùa giỡn mình!"

Đôi mắt của cô dịu dàng trong suốt như ánh trăng, đưa mắt nhìn lại, ánh mắt lại đang nhìn về phía Thiên Đình.

"Hả... Lục Bạch Thiên hoàn thành Hóa Thần trung kỳ ư? Cuối cùng đây là tốc độ gì? Là vị Toàn Năng nào đó chuyển thế trọng sinh ư?"

"Hừ... Sức chiến đấu tầm thường chỉ có Kỳ Dục Linh thôi ư? Cảnh giới Dục Linh kỳ đầu à?"

"Vô tâm với vạn vật, hóa thành tự nhiên, sáu trăm ngày thờ ơ không chuyển dời ý chí, để ta quan sát phía dưới thật tốt, cuối cùng đã có thu hoạch được tin tức thú vị... "

"Thứ hai, tuy tốc độ thăng cấp của hắn rất biến thái, nhưng cũng đi từng bước một, không xuất hiện việc một bước bỏ qua mấy giai đoạn trái với lẽ thường.''

"Thứ ba chính là lôi kiếp kỳ lạ và thủ đoạn khống chế lôi, mình có thể lý giải được hắn bị Thiên Đạo nhằm vào, nhưng còn việc hắn có cách phản chế Thiên Đạo thì sao?"

"Thứ tư là điểm quan trọng nhất, trong trận chiến với Tuyết Nữ, khi gần chết hắn đã bùng phát sức mạnh vô cùng đáng sợ... "

Nguyệt Dạ Chân Vương nhớ lại cảnh tượng đó, trong lòng cũng không kìm được sự hoảng sợ.

Cô có thể vô cùng chắc chắn, Ám Dạ Chân Vương chết, nhất định là do luồng năng lượng này giết chết!

"Sức mạnh thật khủng khiếp, chí ít phải là sức mạnh cảnh giới Hợp Đạo, thậm chí còn cao hơn nữa... "

"Nhưng mà lại không phải không có sơ hở! Sức mạnh này của hắn chắc chỉ có thể sử dụng một lần trong thời gian ngắn, dựa vào đặc tính này, sau khi Tuyết Nữ rút lui, có thể nhìn thấy gần như An Lâm đã biến thành xác chết!''

"Nhưng mà thật đáng ngưỡng mộ... Thậm chí còn có một cô gái thật lòng với hắn như thế... "

"An Lâm cũng vậy, không ngờ hắn có thể vì cô ấy mà làm đến mức này... Có lẽ đây là tình yêu chân chính... "

Đôi mắt dịu dàng như nước của Nguyệt Dạ Chân Vương chuyển động, trên khuôn mặt ngọc trắng mịn hiện vẻ cảm thán.

"Hả? Không đúng! Mình đang nghĩ gì vậy?"

Nguyệt Dạ ngẩn người ra, lúc này lắc đầu, bắt đầu phân tích lần nữa.

"Mình có thể thắng! Lợi dụng sức mạnh này tạo ra khoảng cách, có thể chiến thắng An Lâm! Sức mạnh này có thể khiến An Lâm gần chết phục sinh tràn đầy sức sống một lần nữa, nhưng sức mạnh này cũng có thời hạn, đợi khi thời gian đó kết thúc, cũng là thời khắc tốt nhất để mình ra tay!"

"Chẳng qua... Bây giờ muốn ép An Lâm đến đường cùng, đám Nguyệt Vệ kỳ Hóa Thần của mình hoàn toàn không thể sử dụng đến. Bây giờ thực lực của An Lâm quá đáng sợ, muốn đánh hắn gần chết, cần phải có một Toàn Năng kỳ Phản Hư ra tay mới có cơ hội làm được."

"Đáng giận... Sao hắn thăng cấp nhanh như vậy?"

"Mỗi một người lên kỳ Phản Hư đều không đơn giản. Một Toàn Năng kỳ Phản Hư làm vật hy sinh... Tìm đâu ra đây hả?" Nguyệt Dạ nhếch môi nhỏ, vẻ mặt buồn bực.

Nguyệt Dạ Chân Vương hít sâu một hơi, ánh mắt lại nhìn về phía Thiên Đình một lần nữa, thì thào nói:

"An Lâm... Làm sao tôi có thể giải quyết một đối thủ khó khăn như anh đây... "

"Nhưng mà tôi sẽ không bỏ cuộc... vật hy sinh kỳ Phản Hư, nhất định tôi sẽ tìm được... "

Cô hạ quyết tâm, ngẩng gương mặt lạnh lẽo lên.

Nhưng cảnh tượng kỳ lạ ở Vạn Linh Tiên Tông lại bất ngờ hiện lên trong đầu cô, khiến cô không khỏi ớn lạnh.

Ngôi sao này đặc biệt đẹp, sợ là không phải ngôi sao bình thường...

Giọng nói ấy cứ vang vọng trong đầu, Nguyệt Dạ Chân Vương cắn chặt hàm răng.

Nhất định là trùng hợp, nhất định là trùng hợp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận