Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1135: Thứ này là cái quái gì vậy

An Lâm rất có lòng tin.

Hắn điều khiển gạch đi một mạch về phía trước, vượt qua Vạn Trọng Sơn.

"Grào!"

Một con phi xà mắt vàng mọc cánh rồng trên lưng gào thét một tiếng, cắn về phía An Lâm đang ở trên bầu trời.

An Lâm khép hai ngón tay lại, vẽ một đường về phía con phi xà trong hư không kia.

Kiếm khí mạnh mẽ xé rách hư không, mang theo một tiếng rít chói tai, lập tức rơi xuống thân phi xà, gọn gàng linh hoạt chém nó thành hai đoạn.

Giết chết trong nháy mắt!

An Lâm lắc đầu: "Còn chưa gặp được sinh linh Long tộc có trí tuệ cao, trái lại đã gặp không ít dị thú có được huyết thống Long tộc, Phi Long Xà này, Long Vĩ Xuyên Sơn Giáp này, Long Trảo Hổ nữa..."

Đôi bên đều tò mò đánh giá đối phương, gương mặt lộ vẻ kỳ quái.

"Cái quái gì vậy?"

Lông tơ của An Lâm lập tức dựng đứng, nhìn về một hướng khác trên mặt đất.

Đôi bên im lặng mấy giây.

Ầm ầm!

Chàng trai Long tộc: "..."

"Thật không biết tổ tiên Long tộc đã làm ra chuyện kỳ quái gì đối với sinh linh của mảnh đất lớn này mới xuất hiện nhiều giống loài kỳ quái có được huyết thống Long tộc giống như vậy..."

An Lâm và chàng trai Long tộc có tướng mạo kỳ quái đều đồng thanh mở miệng nói.

Hắn đột nhiên bị một luồng thần thức mạnh mẽ quét qua.

An Lâm vừa nghĩ tới mấy chuyện linh tinh, vừa mờ mịt đi về phía trước.

Vị khách không mời mà đến kia có sừng rồng đen kịt, nhưng hai cái đồng tử lại là màu đỏ thẫm, sau lưng còn có cặp cánh giống như cánh dơi vậy, trong tay nắm chặt một thanh trường xoa màu đỏ.

"Ha ha ha... Giống lai? Tôi đây mới chính là Long tộc có huyết thống thuần chủng nhất, đồ tạp chủng!" Chàng trai Long tộc càn rỡ cười lớn, nhưng trên mặt lại có vẻ dữ tợn.

Một bóng đen luồn lên từ mặt đất, vọt tới trước mặt An Lâm.

"Nói ai là tạp chủng hả?" Ánh mắt An Lâm trầm xuống, tức giận.

An Lâm: "..."

"Anh mà cũng biết nói chuyện ư? Giống lai mới của Long tộc ư?" An Lâm giật mình nói.

Ầm ầm! Ngọn lửa dưới chân An Lâm đột nhiên nổ tung, hình thành sóng lửa trùng kích, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

"Cái gì gọi là lớn lên giống con người, ông đây chính là một con người hàng thật giá thật!" Làn da An Lâm đột nhiên biến thành màu vàng ròng, khí thế nổ bung ầm ầm.

Đó là lực lượng giống như bom nổ tung!

Khí thế rất dọa người.

Hắn đang muốn thừa thắng xông lên, tiếp tục giả vờ làm màu.

"Nói anh đấy, con lai thì khí phách nhở? Còn không có nổi điểm đặc thù của Long tộc nữa, lớn lên lại còn giống như con người, anh mới là đồ tạp chủng!" Chàng trai Long tộc lộ vẻ mặt khinh thường, đồng thời khí tức toàn thân tăng vọt ầm ầm, cuốn động nguyên khí trong phạm vi mười dặm.

An Lâm nhìn chàng trai Long tộc đã bỏ chạy ra xa mấy chục dặm, cuối cùng cũng từ bỏ truy kích, mà dù có muốn đuổi theo thì hắn cũng không đuổi kịp...

Chàng trai Long tộc chạy trốn hết sức quyết đoán, không có một chút do dự nào, sau khi bị nện bay, lập tức quay người chạy trốn, còn dùng thêm bí pháp phi hành.

Sau đó, phát hiện đối phương không hề quay đầu mà lại chạy trốn mất...

Nhưng đối với An Lâm mà nói, loại khí thế này chỉ là một loại "múa rìu qua mắt thợ" thôi.

Một tiếng xé rách, nắm đấm chấn vỡ trường xoa ngang trời, nện lõm ngực của chàng trai.

"Khục...!" Chàng trai Long tộc hộc máu bay ngược về sau mấy nghìn thước, suýt chút nữa là bị một quyền này nện ngất đi.

Toàn thân An Lâm được thần hỏa thánh hỏa bao bọc, giống như hỏa tôn sư, vẻ mặt bễ nghễ mà nhìn qua chàng trai Long tộc ở nơi xa: "Hừ, chỉ là gã gà mờ Phản Hư trung kỳ, cũng dám kêu gào ở trước mặt tôi."

"Cái gì?!" Chàng trai Long tộc cảm nhận được khí thế kinh khủng kia, sắc mặt thay đổi kịch liệt.

Chàng trai Long tộc vừa mới đưa trường xoa màu đỏ che ở trước người, lực lượng kinh khủng đã xông đến như 'dời núi lấp biển'.

Thật nhanh!

Chàng trai Long tộc còn chưa kịp phản ứng, An Lâm liền mượn nhờ lực đẩy kinh khủng, vọt tới trước mặt của hắn, sau đó đánh một quyền xuống!

"Ài, nếu như mình có bước nhảy không gian của Tiểu Na thì tốt rồi." An Lâm có chút buồn phiền.

Bây giờ suy nghĩ lại, bước nhảy không gian cự ly ngắn, đúng là thần kỹ tránh né nguy cơ, giết địch đoạt bảo.

An Lâm ăn một viên Khí Huyết đan, tiếp tục điều khiển gạch phi hành.

"Tên vừa rồi nói mình là Long tộc thuần huyết, rồng phương Tây, rồng phương Đông đều không phải là dạng kia, chẳng lẽ hắn chính là cường giả của cổ vực Thái Sơ nhất mạch Tà Long?"

"Sừng rông mắt đỏ cánh dơi, còn cầm cái dĩa ăn... Dáng vẻ thật kém sang, giống như nhân vật phản diện vậy, nếu mà không có Long giác, suýt nữa mình còn tưởng là người của Chân Ma tộc đến.

"

An Lâm không nhịn được chế nhạo bề ngoài của chủng tộc này một phen, tiếp tục phi hành về phía trước.

Tại địa vực nơi núi cao rừng rậm sắc bén.

"Ám Dạ Xoa đại nhân, cuối cùng ngài đã đi săn về!"

Chàng trai Long tộc này, đúng là cường giả số một Long tộc mà bên ngoài công nhận, Ngao Tình Ngọc!

"Nếu như không cam lòng bị ăn sạch, vậy cũng chỉ có thể vượt lên trước nuốt sống kẻ khác, ăn và bị ăn, đây chính là phép tắc của thế giới này. Loại tồn tại nhỏ yếu giống như mấy người, chỉ có thể dùng máu thịt hiến tế cho tôi, trở thành chất dinh dưỡng giúp tôi trở nên mạnh mẽ..."

Chàng trai Long tộc cười ngạo nghễ, hai mắt tràn đầy lạnh lùng:

"Đây là tiếng kêu rên của kẻ yếu ư, thật là bi ai mà..."

Cặp đồng tử màu vàng của chàng trai Long tộc càng tinh khiết hơn, hơi thở cũng trở nên càng thêm mạnh mẽ.

Tích Dịch Long kêu thảm, giãy giụa, nhưng sự sống lại không ngừng bị tước đoạt.

Vẻ mặt hai tùy tùng tràn đầy khiếp sợ, rõ ràng không tin.

"Hắn không cần phải gạt ta chuyện này làm gì, được rồi, mặc kệ hắn, hệ thống vệ tinh của chúng ta điều tra như thế nào rồi?" Ám Dạ Xoa mở miệng hỏi.

Hai tên tùy tùng nghe vậy lập tức đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội Cổ Long, trầm bồng du dương đáp: "Báo cáo lão đại, đã bố trí hoàn tất!"

Ám Dạ Xoa nhếch miệng lên, cười tàn nhẫn nói: "Rất tốt, như vậy bắt đầu săn bắn!"

Vực Thái Sơ Cổ Long giống với ngoại vực Tinh Hư của cổ vực Thái Sơ, đều không có ban ngày, không có mặt trời, nơi này là đêm tối và trời sao sáng chói vĩnh hằng.

Tại một chỗ khác.

Hồ nước ở nơi đây tản ra ánh sáng màu trắng, tựa như một vòng ánh trăng trên mặt đất.

Từng nét kiếm quang sáng chói phá vỡ bầu trời, kèm theo tiếng gào to thê thảm.

Chàng trai Long tộc đâm mũi kiếm vào trái tim của một con Tích Dịch Long khổng lồ chồng chất vết thương.

"Sao con người có thể tới được nơi đây?"

"Hả...! Ngài nói cái gì?"

Chàng trai Long tộc kia, chính là đại năng Phản Hư mà An Lâm dùng một quyền đánh bay.

Chàng trai che ngực lõm, lặng lẽ ăn một viên linh đan, sắc mặt nghiêm trọng, trả lời: "Ta gặp phải một con người có thực lực vô cùng biến thái..."

Hai chàng trai sừng rồng mắt đỏ nhìn thấy đại nhân trở về, nghẹn ngào hô hào.

"Ôi! Ám Dạ Xoa đại nhân, sao ngài lại bị thương?"

Tích Dịch long khổng lồ đã bị cắt đứt sự sống.

Ngao Tình Ngọc nhắm hai mắt, chân mày hơi nhíu lại.

"Quá yếu... Mình cần kẻ địch mạnh hơn nữa, mình cũng cần chất dinh dưỡng của cường giả!"

Hải vực Đông Hải Nam Xà.

Vũ bão tích luỹ càng thêm nặng nề.

Thần thú Phách Hạ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một chàng trai Long tộc dáng người khôi ngô, bên trên cơ bắp cường tráng chi chít vết sẹo vượt biển bay đến, đi tới trước mặt Phách Hạ, cung kính hành lễ nói: "Phách Hạ tiền bối, tôi tới chậm, còn có thể vào không?"

Phách Hạ híp hai mắt, hơi hơi mở ra: "A, thời hạn tế tổ chưa tới, vẫn có thể đi vào, hồi lâu không gặp, tiến bộ của cậu rất lớn đấy."

Chàng trai Long tộc thu lại hơi thở sát phạt, mỉm cười nói: "Nhẫn nhịn một vạn năm, hiện tại cuối cùng cũng có thể chiến đấu nhẹ nhàng thoải mái, đương nhiên sẽ phải có phần tiến bộ."

"Từ khi Thần Âm và Ngao Quan Ngọc sa sút, Ngao Tiểu Vũ rụt đầu không tiến, Long tộc có rất ít hậu bối có thể lọt vào mắt tôi, thằng nhóc cậu không tệ." Phách Hạ thản nhiên bình luận.

Chàng trai Long tộc không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành lễ thêm lần nữa: "Cảm ơn tiền bối coi trọng, thời gian không nhiều lắm, vãn bối xin cáo từ, tiến vào vực Thái Sơ Cổ Long!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận