Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1666: Phản ứng của các đại năng

Tông chủ An Lâm dẫn người phá hủy Nam Thiên Môn trước, sau đó phá Bắc Thiên Môn, hành động vĩ đại lần này đã làm chấn động khắp đại lục.

Tinh thần của binh lính liên quân giới Cửu Châu chấn động lớn.

Vô số người đều tôn An Lâm là đệ nhất chiến thần của Nhân tộc!

An Lâm đi đến đâu oán hận đến đó, hơn nữa chiến tích kinh khủng về việc đánh đâu thắng đó, đủ để xác nhận hắn xứng danh với danh xưng chiến thần số một của Nhân tộc này, hầu như không ai có dị nghị gì.

Trên Thiên Đình.

Bảy tiên nữ vây quanh Thiên Đế hỏi này hỏi nọ, vô cùng tò mò về sự tích anh dũng trong lần hắn đi tấn công Bắc Thiên Môn. Thiên Đế lại không muốn nói ra, bởi vì ngoại việc ông thúc đẩy Thanh Đồng Môn thì không làm chuyện gì khác. Đây quả thực là không có mặt mũi nào để nói cả!

Làm sao bảy tiên nữ lại dễ dàng bỏ qua, tiên nữ Thiên Vũ là người có tri thức hiểu lễ nghĩa nhất, lại cứ luôn ở trước mặt Thiên Đế hỏi An Lâm đã làm những gì. Thiên Đế tức giận đến mức nói thẳng, nếu tiên nữ muốn biết như thế thì đi hỏi trực tiếp hắn đi!

Tiên nữ Thiên Vũ nghĩ lại, hình như cũng đúng, không phải hỏi An Lâm là được rồi sao? Sau đó cô bay thẳng đến Tứ Cửu Tiên Tông, để lại Thiên Đế ngổn ngang trong gió...

"Tôi rất muốn biết..." Bàn tay nhỏ nhắn của Lam Tiểu Nghê nâng một ly rượu mạnh lên, uống "ừng ực" một hơi hết sạch, mắt đỏ ngầu, có chút tức giận vì không ai dám nói: "Tin An Lâm thật sự khó như vậy sao? Mọi người vẫn muốn bị vả vào mặt vài lần mới chịu tin hắn ư?"

Sinh Mệnh Thần cung.

"Lần trước tôi nói An Lâm không chết, không ai tin, đợi hơn trăm năm mới vả được vào mặt mọi người. Lần này tôi nói An Lâm không chết, nếu mọi người tin hắn, chắc chắn có ngày sẽ làm mất mặt mọi người..."

Vùng đất trung tâm của vùng đất Hắc Trạch.

Thiếu nữ mỹ nhân ngư uống đến mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng, giơ cao ly rượu, cười suồng sã với các đại năng trên bàn tiệc: "Xem mọi người kìa, hôm qua tôi đã nói rồi, An Lâm không chết, An Lâm không chết, mọi người lại không tin, thậm chí còn nói muốn rút quân, muốn đầu hàng, bây giờ thì sao? Bị mất mặt rồi chứ?"

Những người này lan truyền tin tức đều có thể không có trách nhiệm như vậy được sao? Ngay cả Thiên Nhân tộc cũng có thể lan truyền tin tức giả ư?

Liên minh Tây Hải.

Phục Thiên Đại Đế ở bên cạnh yên lặng phe phẩy chiếc quạt, vẻ mặt rất khó coi.

Các đại năng ở dưới bàn tiệc mặt nóng bừng bừng, thật muốn tìm một kẽ hở chui vào.

Lam Tiểu Nghê mở tiệc mời các đại năng Đại Tây Hải uống thỏa thích, chúc mừng Bắc Thiên Môn bị phá.

Lời nói của Lam minh chủ vang vọng trên đại điện, vùng biển xung quanh trong phút chốc có sóng to gió lớn cuộn trào, sóng dữ nghìn dặm, giống như Thiên Thần nổi giận!

Hôm qua vẫn còn uống rượu an ủi con trai ở trên trời có linh, cái chết của An Lâm là một chuyện đại hỉ với bọn họ. Lẽ nào bây giờ phải nói với con trai là An Lâm đã sống lại ư?

Tây Hải Trung là người có địa vị được kính trọng nhất, ngồi trên ngai vàng say bí tỉ nói, giống như kẻ nát rượu, nhưng không một đại năng nào dám nói chen vào.

Cũng không phải là ông chưa từng làm chuyện này, trước đây đã từng làm một lần.

Sao lại sống rồi chứ? Sao An Lâm lại sống rồi chứ?

Người bị đả kích nhất vẫn là Y Đăng Đại Đế, bây giờ vẻ mặt ông vẫn hoảng hốt.

"Ha ha ha... Chỗ này có lẽ chính là nơi An Lâm từng chiến đấu!" Vẻ mặt Hắc Vũ Đế Vương tươi cươi, nhìn mấy nghìn dặm chu vi ở phía trước đã hóa thành phế tích, vui vẻ nói: "Chúng ta tìm kĩ một chút, nói không chừng còn có thể phát hiện ra thi thể của An Lâm."

Linh ác ngục thú.

Điều này cũng khiến Hắc Vũ Đế Vương càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ trong lòng.

Đừng nói con trai ông sẽ phát điên, bây giờ ông cũng sắp bị những tin tức này làm cho điên rồi!

Nhưng lần này là lần Hắc Vũ tộc bọn họ ở gần với kiếm Thắng Tà nhất.

Nhưng lần này... chỉ trong vòng một ngày... đã phải nói với con trai tin tức An Lâm chết là giả, nếu con trai ông trên trời có linh, nói không chừng sẽ phát điên lên...

"Chuyện gì mà hoảng hốt ngạc nhiên? Chú ý hình tượng của mình đi!" Hắc Vũ Đế Vương không vui trong lòng.

Hắc Vũ Đế Vương đã hạ quyết tâm, ngay lúc sắp hạ lệnh xuất chinh đến giới Cửu Châu, lúc này Tinh Dạ Chân Vương đang nhàn rỗi và nhàm chán lướt thông tin của đại lục Thái Sơ, vẻ mặt bỗng biến sắc: "Tích tích... Đế Vương! Đại sự không xong rồi!"

Cho dù là cướp bóc cũng phải đoạt lại kiếm Thắng Tà!

Mẹ nhà nó, đây là chuyện quái quỷ gì vậy?

Đầu nhọn của chiếc lông chim rất nhanh chóng bắt đầu chỉ về một hướng.

"Kỳ lạ, hướng nó chỉ tại sao lại là hướng Đông Nam? Hướng của giới Cửu Châu? Hơn nữa khí cơ kéo ở khoảng cách rất xa, ở trong cảnh giới Cửu Châu?" Trong đầu Hắc Vũ Đế Vương hiện lên dự cảm chẳng lành: "Lẽ nào Thiên Nhân tộc đường Bắc đã lấy kiếm Thắng Tà làm chiến lợi phẩm rồi ư?"

Cũng không phải là không có khả năng này.

Một nhóm những kẻ mạnh nhất của Hắc Vũ tộc xé toạc không gian mà đến.

Chiếc lông chim của ông quả nhiên đang hấp thụ một luồng sức mạnh, xem ra chỗ này quả thực là nơi An Lâm từng chiến đấu.

Chiếc lông chim này có thể hấp thụ năng lượng còn sót lại mà kiếm Thắng Tà phóng ra trên chiến trường, sau đó lấy năng lượng còn sót lại đó làm chỉ dẫn, trực tiếp tìm được phương hướng của kiếm Thắng Tà.

Ông lấy ra một chiếc lông chim màu đen thẫm.

Hắc Vũ tộc bị đánh tự mình bế quan nhiều năm... Không đúng, là ẩn lánh nhiều năm, bây giờ khó khăn lắm mới xuất hiện lại trên thế gian, đường đường là Chân Vương của Hắc Vũ tộc lại thất lễ như vậy, khiến Hắc Vũ Đế Vương vô cùng thất vọng.

"Vừa mới xem được một tin nóng, An Lâm không chết! Hắn không những không chết, còn dẫn theo đám người Thiên Tước Thần Nữ đánh phá Bắc Thiên Môn của liên quân Thiên Nhân tộc!" Tinh Dạ Chân Vương tỏ mặt hoảng sợ nói.

"Nói láo!" Hắc Vũ Đế Vương như bị sét đánh, cả người ngây ra.

"Là giả... là giả phải không?" Đế Vương từng tự cao tự đại, bây giờ lại mở miệng một cách khó khăn.

"Đây là sự thật!" Thiên Dạ Chân Vương cũng xem tin tức một chút, sau đó hoảng sợ nói: "Tứ Cửu Tiên Tông cũng bắt đầu mở tiệc chúc mừng rồi, hơn nữa theo như tin đồn, có rất nhiều Thiên Nhân tộc của liên minh Thiên Nhân tộc tuyến Bắc đã tự sát rồi, ngay cả Trọng Thanh nguyên soái cũng điên rồi!"

Xì...

Các Chân Vương của Hắc Vũ tộc cùng hít một hơi lạnh.

Cái gì gọi là đại lão chân chính.

Không ra tay đã có thể bức ép khiến một nhóm Thiên Nhân tộc điên chết.

Đây mới là đại lão chân chính!

Bọn họ đều là đệ tử nội môn của Tứ Cửu Tiên Tông, lúc này ánh mắt nồng cháy đều nhìn vị nam tử áo trắng với cử chỉ nhanh nhẹn, không nỡ rời mắt đi một giây nào.

Trên đàn tràng, tiếng vỗ tay nhiệt liệt của hàng trăm đệ tử tông môn vang lên không ngớt.

"Rào rào rào rào!"

Bạch Lăng cười híp mắt nói.

"Tiếp theo xin mời Tông chủ của chúng ta có bài phát biểu ngắn gọn cho buổi lễ!"

Đêm trăng tĩnh mịch.

Trên Tứ Cửu Tiên Tông giăng đèn kết hoa.

Từng bông pháo hoa rực rỡ nổ trên bầu trời đêm, làm màn đêm trở nên tuyệt đẹp.

Bức hoành lớn ở trên đạo tràng được kéo ra, phía trên viết mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa.

"Chúc mừng Tứ Cửu Tiên Tông phá đường phân đội nhỏ, liên phá hai đường, chân giẫm Thiên Nhân, tay rung Thiên Môn, thiên hạ vô song, chiến phá trời xanh!"

Mấy chữ lớn này vô cùng hào hùng, chứa đựng chân ý Phá Thiên cực kỳ kinh khủng, để người ta nhìn thấy đều tự nhiên cảm thấy muôn vàn hào khí, muốn xông lên làm trái đạo trời.

Những chữ có sức cảm hóa như vậy chính là xuất phát từ bàn tay của trưởng lão tông môn Tuyết Trảm Thiên.

Nó nghe được An Lâm phá liên tiếp hai đại Thiên Môn, quả thực là vô cùng sùng bái với vị chủ nhân này của mình. Vừa nhìn thấy An Lâm quay trở về, nó liền bám lấy hắn như phát cuồng, không muốn rời hắn nửa bước.

An Lâm cũng không biết làm thế nào với kẻ sùng bái cuồng nhiệt như Tuyết Trảm Thiên này, chỉ có thể để mặc nó bám chặt vào ngực mình như thế. Nhìn từ đằng xa giống như vị Tông chủ phong độ thanh thoát, trước ngực có thêm một vật quỷ quái màu trắng, phong cách vẽ xem chừng cũng cực giỏi.

Chúng Chân Vương của Hắc Vũ tộc đồng thanh hô lớn: "Đại Vương anh minh!"

"An Lâm không lừa được chúng ta, chuyện cướp lấy kiếm Thắng Tà, chúng ta suy nghĩ kĩ rồi lại bàn sau!" Hắc Vũ Đế Vương cuối cùng đã ra quyết định!

Nghe cách nói vang vọng có lực này của Hắc Vũ Đế Vương, các Chân Vương của Hắc Vũ tộc không khỏi ưỡn ngực.

"Làm thế nào?" Vẻ mặt Hắc Vũ Đế Vương hơi co lại, toàn thân bỗng tỏa ra hơi thở của vương gia, nghiêm nghị nói: "Còn có thể làm thế nào! Đây chính là âm mưu của An Lâm, là ván cờ lớn mà hắn đánh, lẽ nào chúng ta phải tự chui đầu vào lưới sao? Chỉ với mánh khóe quèn này của hắn, tộc cơ trí dũng cảm như chúng ta lẽ nào sẽ mắc câu sao?"

"Vậy Đế Vương, chúng ta nên làm thế nào?" Vẻ mặt Tinh Dạ Chân Vương kích động nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận