Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1579: Đạt được quyền năng hệ Thổ

Thời Gian Ngừng Lại là thuật pháp hệ Thời Gian duy nhất mà An Lâm sử dụng được. Mặc dù hắn chỉ biết mỗi loại thuật pháp này, thời gian ngừng lại cũng chỉ là tương đối nhưng uy lực của nó thì không thể xem thường, ngay cả Sơn Thiên Thần có quyền lực mạnh như thế cũng không thể động đậy được. Nói đi thì cũng phải nói lại, nó mạnh đến đâu thì An Lâm cũng khó mà tượng tượng ra.

Đáng tiếc là năng lực hiện giờ của An Lâm chỉ có thể duy trì trạng thái bất động này trong một giây. Một giây tuy không phải là dài nhưng cũng đủ để quyết định rất nhiều việc. Chẳng hạn như Sơn Thiên Thần, cuối cùng cũng bị An Lâm dùng kiếm tiêu diệt hoàn toàn.

Khi thời gian trở lại vòng quay của nó, trên mặt Sơn Thiên Thần vẫn còn vẻ hung dữ phẫn nộ chất chứa thù hận sâu sắc. Sau đó hắn nhìn thấy cơ thể đang dung nhập bay về trời của mình bị chém thành từng mảnh thì ngạc nhiên trợn tròn mắt không nói nên lời.

"Chuyện... Chuyện này..."

Trời ơi ta là ai? Đây là đâu? Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra vậy?

Sơn Thiên Thần nhìn thấy cảnh tượng trước mặt trong lòng vô cùng kinh sợ.

Rắc! Rắc!

Lúc này vòng thần trên đầu hắn đột nhiên rạn nứt, cuối cùng vỡ tan.

"Ngươi có cả sức mạnh của Thiên Thần Thời Gian ư?"

Sơn Thiên Thần câm lặng, không nói được gì.

"Thời Gian Ngừng Lại!"

"Ta biết một chút."

"Ngươi rốt cuộc đã làm gì thế hả?"

Oành!

"Không... Sao có thể như thế này chứ? Ta đã dùng Tán Đạo Quy Thiên rồi cơ mà?"

Lúc này khiêm tốn như thế làm khỉ gì, sao không nói mạnh mồm thêm chút nữa đi? Dùng thuật pháp chỉ mới biết một chút mà đã đánh bại được ông đây, thật mất mặt mà.

An Lâm chậm rãi thu kiếm, lạnh nhạt nói:

Sơn Thiên Thần vẫn vô cùng kinh sợ nhìn về phía An Lâm bằng ánh mắt không hiểu chuyện gì xảy ra, nói tiếp:

An Lâm khiêm tốn nói:

Cơ thể Sơn Thiên Thần đột nhiên phát nổ, đất đá dung nham bắn tung tóe ra xung quanh, ngay cả thể xác cũng không thể giữ hoàn chỉnh, kết cục thật bi thảm. Cuối cùng Sơn Thiên Thần cũng chết thật sự rồi!

Sơn Thiên Thần nghe xong cả người như bị sét đánh trúng, cơ thể to lớn dương như đã biến thành một cục đá bất động, ngẩn ngơ nhìn An Lâm:

Hiên Viên Thành cùng với những người khác thấy thế vô cùng vui mừng, không ngừng hoan hô. Mặc dù họ không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng kết quả rõ ràng vô cùng đáng mừng.

Trong lòng Sơn Thiên Thần vẫn không ngừng điên cuồng phỉ nhổ, cơ thể hắn lúc này cũng dần tiêu tan, hơi thở cũng tắt dần. Một khi "Đạo" bị hủy diệt thì một cơ thể sống cũng không cần thiết tồn tại nữa.

Một tiếng nổ vang lên.

Ngược lại với vẻ kinh ngạc không thể chấp nhận được của phe địch, những người cùng phe với An Lâm đều vui mừng như xả được cơn giận.

Ánh mắt Thiên Thần Kim Chúc âm trầm:

Trần Trần cười nhẹ nói:

Thiên Thần Kiều Tư há hốc miệng, vẻ mặt mơ hồ, không tin vào chuyện xảy ra trước mắt:

"Có điều cho dù có giỏi như thế nào đi chăng nữa thì rỗi cũng ngã xuống thôi, hơn nữa bay càng cao thì ngã càng đau."

Mặt Thiên Thần Kim Chúc và Thiên Thần Kiều Tư biến sắc, cảm thấy vô cùng đau lòng, vô cùng bi ai.

Nghe vậy Thiên Thần Đại Địa không nhịn được cười thành tiếng:

"Anh cũng chỉ giỏi nói mồm thôi. Nếu anh còn không biết đường rút lui e rằng một lát nữa anh muốn chạy cũng không chạy được đâu."

Trần Trần lắc đầu nói:

"Sao có thể như thế chứ? Sao Sơn Thiên Thần có thể chết như thế chứ?"

"Thế nào? Anh vẫn cảm thấy có thể thắng ư?"

"Không ngờ rằng hắn còn có cả sức mạnh của thời gian."

Thiên Thần Đại Địa lắc đầu nói tiếp:

"Lại là An Lâm, sao lại là hắn? Trước đó giết Thiên Thần Lâm Ngọc, bây giờ ngay cả Sơn Thiên Thần hắn cũng giết được. Hừ, nhất định phải giết tên nhóc này để tránh hậu họa sau này."

Trần Trần và Thiên Thần Đại Địa vẫn đấu một cách tĩnh lặng như cũ. Thiên Thần Đại Địa liếc mắt nhìn An Lâm một cái rồi thôi.

Thiên Đế ngửa mặt lên trời cười to, như được khích lệ, tiếp tục đuổi giết Thiên Thần Kiêu Tư.

"Ha ha... Ha ha... Quả không hổ danh là Chiến thần Thiên Đình!"

"Ha ha... Ngươi đang đùa ta sao? Trên thế gian này còn chưa có nơi nào mà ta muốn đi mà không đi được cả. Dù cho có Tây Lý Nhĩ ở đây ta cũng không sợ."

Trần Trần không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn Thiên Thần Đại Địa. Thiên Thần Đại Địa nâng cằm lên, trên gương mặt thanh tú dường như phảng phất ý cười. Có lẽ cái chết của Sơn Thiên Thần cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Hai bên lại rơi vào trầm mặc một lần nữa, lẳng lặng đối chọi nhau.

Lúc này trong đầu An Lâm đột nhiên vang lên tiếng "tinh tinh". Cảngười hắn run lên, đang chuẩn bị mở hệ thống thì hàng loạt tiếng ting ting lại vang lên trong đầu.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

An Lâm giật mình hoảng hốt nhanh chóng mở hệ thống lên.

Lúc này trên thanh công pháp có hàng loạt thông báo hiện ra!

[Chúc mừng ký chủ đã giết được SơnThiênThần.]

[Địa Liên Thần Công thuộc công pháp thuộc tính Thổ tăng lên cấp hai]

[Địa Liên Thần Công tăng lên cấp ba]

May quá, lúc này không có ai nhằm vào cô và An Lâm nên có thể nghỉ ngơi một lát.

Hứa Tiểu Lan thấy vậy cũng yên tâm thở hắt ra một hơi.

Trần Trần và Thiên Thần Đại Địa vẫn yên lặng đấu với nhau như trước, vẫn chưa hề động chân động tay.

Thiên Thần Kim Chúc vẫn đang quyết đấu với Cổ Long Đế, tạm thời không biết thắng thua như nào.

Thiên Thần Kiều Tư vẫn duy trì trạng thái sử dụng Bát Thần Hoàn nhưng đang bị Thiên Đế cùng với Hắc Linh Xà và Bạch Linh Xà liên tiếp áp sát, dường như đã rơi vào tuyệt cảnh rồi.

Mặc dù Hứa Tiểu Lan vẫn không hiểu An Lâm đang nói chuyện quỷ quái gì nhưng cô vẫn tận lực bảo vệ hắn, cảnh giác nhìn về phía các thiên thần còn lại.

Hắn có chút chậm chạp nói, thực sự là không thể tìm được từ nào để miêu tả tâm trạng lúc này của hắn. Đùng một cái đã tu luyện thành công một loại công pháp, hơn nữa còn đạt được quyền năng của núi, điều này thực sự khiến An Lâm vô cùng kinh ngạc nhưng cũng rất vui vẻ. Đồng thời hắn cũng ngộ ra được một vài điều. Ví dụ như muốn nhận được một sức mạnh nào đó thì nhất định phải tự tay kết thúc sinh mệnh của một thiên thần nắm giữ sức mạnh đó.

Một lúc sau, một lượng lớn thông tin và công pháp bắt đầu dung nhập vào não của hắn khiến hắn cảm thấy hơi đau đầu vì không kịp lĩnh ngộ một lượng lớn thông tin như thế.

"A..."

An Lâm đau đớn ôm đầu kêu lên.

Hứa Tiểu Lan vội vàng bay đến bên cạnh An Lâm, ôm lấy hắn, hoảng hốt nói:

"An Lâm, anh sao thế? Đừng dọa em."

An Lâm nhe răng cười nói:

"Không sao, có lẽ là anh sắp đột phá lên một cấp mới."

"Hả???"

"Trâu quá!"

An Lâm nhìn thấy hàng loạt thông báo như thế liền ngẩn ngơ một lúc.

[Chúc mừng ký chủ, công pháp thuộc tính Thổ đã tu luyện đến cấp cao nhất, thành công đạt được quyền năng của núi.]

[Địa Liên Thần Công tăng lên cấp chín!]

[Địa Liên Thần Công tăng lên cấp năm]...

[Địa Liên Thần Công tăng lên cấp bốn]

Nghỉ ngơi một lúc, An Lâm cũng đỡ đau đầu hơn, vẻ mặt cũng hồng hào hơn nhưng cả cơ thể vẫn toát ra rất nhiều mồ hôi, hơi thở vẫn có chút mệt nhọc.

Hứa Tiểu Lan thấy vậy hai mắt sáng bừng nhẹ nhàng hỏi:

"Anh ổn rồi chứ?"

An Lâm khó khăn gật đầu:

"Ổn hơn rồi!"

Nói xong, hắn lại cọ cọ vào vòng tay ấm áp, mềm mại của Hứa Tiểu Lan, nói:

"May mà có em ôm anh, nếu không đời nào anh hồi phục nhanh như thế được."

Hứa Tiểu Lan ngại ngùng, cả khuôn mắt ửng đỏ chỉ muốn đẩy An Lâm ra nhưng nghĩ thế nào lại không nỡ chỉ đành cau mày nói nhỏ:

"Không biết xấu hổ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận