Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2290: Kiếp bổn nguyên

Thần Linh Sáng Thế cực khó giết chết, kỹ năng khôi phục và sống lại nhiều đến mức đếm không xuể, cho dù kẻ địch mạnh hơn Thần Linh Sáng Thế một đoạn, Thần Linh Sáng Thế cũng có đến một vạn loại phương thức có thể tự vệ.

Cách dễ nhất để giết chết Thần Linh Sáng Thế, chính là tiến sâu vào thế giới bổn nguyên của Thần Linh Sáng Thế, sau đó hủy diệt thế giới bổn nguyên của Thần Linh Sáng Thế, ngay tiếp theo đó, hủy diệt luôn cả Thiên Đạo, như vậy Thần Linh Sáng Thế cũng sẽ bị cắn trả nặng nề, dẫn đến thân tử đạo tiêu.

La nhìn Lưu Kim, suy nghĩ về cái phương thức vô cùng khả thi này.

Lúc này, ở phía Đông đại lục Thái Sơ.

Trên di tích Tử Tinh.

Một cô gái áo trắng xuất hiện ở trong vết rách trên bầu trời, chậm rãi bay xuống.

Váy trắng tung bay theo gió, giống như là đóa bạch liên thánh khiết nở rộ giữa thiên địa diệt thế.

Ánh mắt của cô rất trong suốt, trong ánh mắt cô tràn đầy từ ái.

Cô gái lộ vẻ mặt bi thương, âm thanh sâu kín, giống như xuyên thấu năm tháng muôn đời: "Từng. . . Có một cô gái, một mình cô đứng giữa hư vô và hỗn độn, vì có được có một căn nhà, cô sáng tạo ra vô số hài tử, hơn nữa còn che chở bọn họ, để sống trong một thế giới hạnh phúc."

Cô gái nhìn Trần Trần, không có tức giận, chẳng qua là tràn đầy khó hiểu và đau thương.

" Vì sao các ngươi lại làm như vậy? " cô gái nhìn Trần Trần với vẻ mặt bi thương.

"Nhưng mà, sau khi bọn nhỏ trưởng thành, gặp phải gông cùm xiềng xích, bọn họ lại bắt đầu đâm dao găm vào thân thể mẫu thân, muốn hy sinh mẫu thân, để đổi lấy cơ hội bước xa hơn của chính mình. Các ngươi cảm thấy, hài tử này làm rất đúng sao?"

Thanh âm của cô rất nhẹ nhàng, không mang theo bất kỳ tạp chất, khiến cho đám cao tầng của bang Phá Thiên trước còn tràn ngập ý chí chiến đấu, vào giờ khắc này trong lòng lại mềm nhũn ra.

Bi thương và khó hiểu lan tràn, từng câu nói của cô gái, giống như đều đâm vào nội tâm của thành viên bang Phá Thiên, đâm thật sâu vào nội tâm của bọn hắn.

"Các hài tử của ta. . ."

Trần Trần trầm mặc, không nói gì.

Thậm chí bọn họ thậm chí còn cảm giác sở hữu và phụ thuộc đầy kỳ lạ ở trên người của cô gái.

Cô gái áo trắng nhẹ giọng lên tiếng.

"Bọn họ từng có một đoạn thời gian hạnh phúc tốt đẹp, hài tử khỏe mạnh trưởng thành , bọn nhỏ rất vui vẻ, cũng mang đến cho mẫu thân rất nhiều vui vẻ."

Một số thành viên cảnh giới Phản Hư của bang Phá Thiên, nghe thấy mấy lời nói này thì đều run lên, đã tuôn ra vô tận hối hận và chất vấn bản thân.

Vẻ mặt Trần Trần bình tĩnh, cất giọng nói: "Vì giết ngươi, sau đó một lần nữa sáng tạo ra ngươi. Nếu như không giết ngươi, chúng ta cũng sẽ từng bước đi về phía hủy diệt, ai cũng không thể may mắn thoát khỏi."

Đúng vậy a, vì sao bọn họ phải làm như vậy?

"Mẫu thân trừng phạt một phần hài tử, nhưng mà những hài tử khác thấy mẫu thân đang từng bước đi về phía tử vong, lo lắng chình mình sẽ dính líu rồi cũng chết, thế nên lựa chọn giết chết mẫu thân của mình, các ngươi cảm thấy. . . Những hài tử này làm rất đúng sao?"

Cô gái đang lên án tra hỏi nội tâm của mỗi một sinh linh tham gia phá thiên.

Một đám thành viên của liên quân Phá Thiên, đều quỳ rạp xuống đất, nước mắt hối hận và thống khổ vô thức tuôn ra từ khóe mắt. Bọn họ vào giờ khắc này đều ý thức được suy nghĩ khắc sâu trong giọng nói của cô gái, nội tâm bắt đầu bị hành hạ nặng nề.

"Nhưng mà, các ngươi vì bảo mệnh, lại nghĩ muốn giết hại người mẫu thân đã cho các ngươi mọi thứ. . . Các ngươi thật muốn làm sao như vậy?"

Các thành viên Bang Phá Thiên đều không chịu nổi cổ áp lực này, quỳ rạp xuống đất.

Đây là hành động mà chỉ có ma quỷ mới có thể làm đi? !

Tâm cảnh của hắn, xuất hiện một tia dao động.

Làm một người hài tử, đối đãi như thế với mẫu thân, thật sự là đúng đắn sao?

Nếu như không thể vượt qua được.

Chuyện này rất đáng sợ.

Những lời cô gái nói, thạt sự rất trần trụi, rất tàn khốc, hơn nữa mỗi một câu nói, đều không thể bới móc ra điều gì.

"Khi các ngươi muốn hủy diệt ta, đừng quên, nếu như không có ta, căn bản là sẽ không có sự hiện hữu của các ngươi, ta là ngọn nguồn của mọi thứ, là ta cho là các ngươi sinh mệnh, cho là các ngươi hết thảy, cho các ngươi biến thành dáng vẻ hôm nay. . ."

Ngay cả Tuyết Nhan, Cổ Long Đế, cũng run rẩy, lâm vào trong vô tận giãy giụa.

Bởi vì thiếu lực lượng gia tăng, sắc mặt Tây Lý Nhĩ trở nên tái nhợt, nhưng vẫn nắm chặt trường mâu hắc bạch, hắn chính là cái hài tử tay cầm hung khí, nhưng hắn không thể lui!

Trong mắt Trần Trần xuất hiện chút dao động.

Giọng của cô gái chậm rãi phiêu đãng lọt vào tai.

Thật ra thì bọn họ chính là đám hài tử mang tội ác tày trời trong miệng cô gái. . .

Nhưng mà, đây cũng không phải là công kích tinh thần, mà là lời tra hỏi đối với con đường vấn đạo của bọn họ.

Đây là công kích tinh thần không gì sánh kịp.

Như vậy, hành động phá thiên của bọn họ, tuyệt đối sẽ thất bại ở chỗ này!

"Vì sinh tồn mà sát hại thiên địa đã sinh ra ta ư? " Trần Trần đột nhiên mở miệng.

Hắn đi từng bước về phía cô gái, nhìn cô gái với ánh mắt bình tĩnh.

Cô gái rưng rưng nước mắt nhìn Trần Trần: "Chẳng lẽ không đúng ư?"

Trần Trần lắc đầu: "Không, ngươi sai lầm rồi. Mặc dù ta ở làm chuyện gì cũng có lí do, nhưng lí do đó không phải là vì sinh tồn. . ."

"Có lẽ các sinh linh khác là vì sinh tồn, nhưng ta thì không phải. . ."

Trần Trần vươn ra bàn tay nhỏ gầy, nắm cổ cô gái, trong mắt có vẻ kiên quyết trước nay chưa từng thấy: "Ta không muốn trở thành thiên đạo, cũng không phải là vì tính mạng của mình, mà muốn hủy diệt sự tồn tại của ngươi. . . Ta làm như vậy là vị vô vàn sinh linh trên thế gian này. . ."

"Vẫn là câu nói kia, đây là tội lớn ngập trời, không thể tha thứ. Thế nên, hãy để kẻ mang nghiệp chướng nặng nề là ta đây gánh chịu tất cả đi."

"Ngươi. . . Ngươi cũng là hài tử của ta a. . . " cô gái lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, ngơ ngác nhìn Trần Trần, nhưng Trần Trần chỉ đáp trả cô bằng một ánh mắt lạnh nhạt.

"Rất xin lỗi. . . " Trần Trần cất giọng nói.

Vô trần màu trắng đất bắt đầu khuếch tán, bao vây thân thể cô gái.

Thân thể cô gái nhanh chóng mai một bên trong vô trần, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Trần Trần chậm rãi mở ra hai tròng mắt, hai tròng mắt kia thuần túy lại không có tình cảm, hướng lên bầu trời, thản nhiên nói: "Tới, kiếp thứ tư của Thiên Đạo Cửu Kiếp. . ."

Tuyết Nhan ngẩng đầu, nhìn cái thiếu niên côi cút độc lập kia, hốc mắt không tự chủ đỏ lên: "Trần Trần. . . Tại sao anh lại phải thừa nhận những điều này. . . Tại sao. . ."

Nhưng bất kể là như thế nào, trận " kiếp bổn nguyên " này, cuối cùng cũng đã trôi qua.

Trên bầu trời, dị tượng nào đó cũng bắt đầu rút đi.

Một đám thành viên bang Phá Thiên kìm nén vô vàn cảm xúc, quỳ xuống đất khóc gào lên, sự xúc động kỳ lạ này biến mất, hai tròng mắt dần dần khôi phục tỉnh táo. Bọn họ ngẩng đầu, thấy cái thiếu niên mặc áo gai kia, như cũ kiên định đứng giữa bầu trời. . .

"Trần Trần thiên tử đã gánh cho chúng ta rồi?"

"Trần Trần thiên tử. . ."

"Chúng ta thật có lỗi với bang Phá Thiên, chúng ta làm cho ngài mất thể diện. . ."

Một đám thành viên bang Phá Thiên lộ vẻ mặt áy náy, nhưng thật ra thì cho tới bây giờ, cái cảm xúc dày xéo trong lòng vẫn không hề giảm bớt, bởi vì hết thảy những lời cô gái kia nói, đều là lời nói thật, cũng mang đến cho bọn họ cảm xúc xao động khó tưởng.

Tác dụng của cô gái, chỉ là hoàn toàn vạch trần bản chất của sự kiện phá thiên, bày ra hiện thực máu chảy đầm đìa trên đạo của bọn hắn, gieo xuống một hạt giống.

Trần Trần thắng sao?

Có thể nói là thắng, nhưng cũng có thể nói là không thắng.

Thân thể cô gái hoàn toàn biến mất.

Trần Trần lại nhắm hai mắt.

Cô chảy nước mắt, không tiếng động mà nhìn Trần Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận