Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 461: Phiền não tình cảm của Mạc Hải

Lại là một đêm tuyệt đẹp, hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan xem pháo hoa cả một buổi tối, cuối cùng thì ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, An Lâm tỉnh dậy chưa được bao lâu thì một chàng thanh niên với đôi mắt đỏ, thoạt nhìn có phần anh tuấn đến tìm hắn.

"Này, An Lâm, tối qua thế nào, vui chứ?" Mạc Hải lấm la lấm lét hỏi.

"Ừm, vui lắm, pháo hoa rất đẹp..." An Lâm mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc.

Mạc Hải ghé sát tai An Lâm hỏi khẽ: "Thành rồi à?"

An Lâm nghi ngờ hỏi: "Thành cái gì?"

"Khụ... Nhất định phải bắt tôi nói toẹt ra sao?" Mạc Hải vẻ mặt gian xảo nhìn An Lâm.

"Hôm qua pháo hoa rực rỡ khắp trời, việc đó... cậu và Hứa Tiểu Lan có đốt pháo hoa không?"

An Lâm: "..."

An Lâm bĩu môi mói: "Tốt xấu gì anh cũng được xưng tụng là người yêu nghiệt nhất thế hệ trẻ tuổi của Chu Tước Tông, muốn tìm một đối tượng khó lắm sao?"

Lúc đó Đại Bạch cũng xuất hiện: "Đúng đấy, anh An trong sáng nhé, chẳng qua chỉ là cầm tay một chút, hôn môi một cái thôi, đến pháo hoa cũng không dám đốt, gọi là đàn ông cái gì chứ?!"

"Thật ngưỡng mộ cậu đấy, có thể ôm tiểu sư muội đẹp nhất của tông môn chúng ta vào lòng. Không giống như tôi, vẫn cô đơn lẻ loi một mình" Mạc Hải chuyển chủ đề, bắt đầu ra vẻ phiền muộn cảm thán nói.

Mẹ kiếp!

Đại Bạch nhịn không được chen vào nói: "Việc này cũng không khó đâu, anh là người thích bị ngược đãi, tìm một người thích ngược đãi không phải là được rồi sao? Tôi tin vẫn sẽ có cô gái thích chơi nhỏ nến, chơi hơ lửa với anh. Gâu!"

Rực rỡ khắp trời?

" y da, còn không phải là vì thói quen thích cảm ngộ viêm đạo chân ý từ trong lửa của tôi làm hại sao. Mỗi ngày tôi đều thích để đối thủ thiêu đốt mình, khiến bao nhiêu nữ đệ tử xinh đẹp đều nghĩ tôi biến thái." Mạc Hải dường như không có gì dấu diếm với An Lâm, nói ra nỗi muộn phiền trong lòng của mình.

Khóe miệng An Lâm co giật, hắn dường như đã ra hiểu ý của Mạc Hải, không nhịn được trừng mắt: "Cút! Tôi và Hứa Tiểu Lan là mối quan hệ bạn bè trong sáng, anh suy nghĩ cái gì vậy?!"

Đốt pháo hoa?

An Lâm nhìn ra được nỗi oán hận và bất đắc dĩ từ trên mặt Đại Bạch, hai biểu cảm này tạo nên cảm xúc vô cùng mâu thuẫn.

Mạc Hải kinh ngạc nhìn Đại Bạch, há mồm, sau cùng nhẹ nhàng hỏi: "Thật sự là có cô gái như vậy sao? Tôi luôn rất tự ti... Bởi vì thói quen này, tôi cứ nghĩ mình sẽ cô độc cả đời..."

Nó cầm miếng cơm nắm màu vàng bỏ vào trong miệng, vừa nhét vào vừa nói móc.

"Nhất định sẽ có, kiểu người thích bị ngược đãi như anh vốn tự ti như thế, vậy chẳng lẽ những cô gái thích ngược đãi kia lại không tư ti sao? Họ cũng sẽ chọn cách ẩn giấu đi thuộc tính đó. Còn anh chỉ cần kích thích thuộc tính này của họ, cho họ tự tin, như vậy là có thể gặp nhau rồi. Gâu!" Đại Bạch cả khuôn mặt biểu cảm phong phú, nói một cách rõ ràng mạch lạc.

An Lâm sững người lại, không ngờ trên phương diện này Mạc Hải lại có hiểu biết như vậy, hắn còn tưởng Mạc Hải không biết gì chứ!

An Lâm: "..."

Lâm An nghe xong sững sờ, sau đó khẽ chau mày: "Băng đạo thiên phú của Thượng Quan Nghệ sư tỷ cực kỳ đáng sợ, Tuyết Nữ có lẽ cũng nhắm vào tài năng thiên phú này của chị ấy, nếu không chẳng có lý gì phải bắt chị ấy đi."

"Sao vậy?" An Lâm quan sát được có điều bất ổn, mở miệng hỏi.

An Lâm nghe vậy cũng nhịn không được thở dài.

" y da, nói đến thích ngược đãi, Thượng Quan sư tỷ chẳng phải là một đối tượng rất tốt sao, thỉnh thoảng lại mang đến cho anh sự bất ngờ, tuyệt đối là người có thể mang lại cho anh cảm giác kích thích không thôi." An Lâm mỉm cười nói.

"Đi, Mạc sư huynh, chúng ta đi ăn cơm" An Lâm vẫy tay.

Hai mắt Mạc Hải sáng rực, dường như Đại Bạch đã mở ra một chân trời mới cho hắn vậy.

An Lâm vô cùng hứng thú, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Bạch Khung Các là cấm địa của Chu Tước tông, nghe nói ở đó có món bảo vật quý báu nhất của tông môn.

Mạc Hải lắc lắc đầu: "Tôi vừa mới ăn rồi. Đúng rồi, ăn cơm xong cậu và Hứa Tiểu Lan tới Bạch Khung Các nhé, Chu trưởng lão ở đó đợi các cậu."

"Thượng Quan sư tỷ à..." Nét mặt Mạc Hải đột nhiên có chút bi thương.

Một cô gái trải qua bao thăng trầm, khó khăn lắm mới có được sự thừa nhận của Chu Tước Thánh Hoả, nhưng Tuyết Nữ lại đến.

Đi bắt Tuyết Nữ, lại bị Tuyết Nữ bắt đi...

"An công tử, bữa sáng đã chuẩn bị xong" Tiểu Xuân của phòng bếp đột nhiên lên tiếng.

"Cô ấy đã mất tích trong trận đại chiến truy bắt Chu Tước Thánh Hỏa. Theo suy đoán của các trưởng lão, rất có khả năng cô ấy bị Tuyết Nữ bắt tới Thánh Thành Băng Hàn rồi..." Mạc Hải nhẹ giọng nói

Mạc Hải hướng mắt về phía bắc, lẩm bẩm: "Thuật tẩy não của Tuyết Nữ rất lợi hại, mong rằng lần sau khi gặp lại Thượng Quan sư tỷ, chúng ra sẽ không trở thành đối thủ."

"Tông chủ nghe được tin tức, miễn cưỡng từ Ma Viêm Tử Vực trở về. Trong một cơn phẫn nộ, ông ấy một mình đẩy lùi chiến tuyến Thánh Địa Băng Hàn ba ngàn dặm, chém giết hơn trăm Tuyết Nữ, nhưng vẫn không có cách nào vãn hồi nguyên khí bị tổn thương của Chu Tước, may mà các cậu đoạt được Hoả Thánh, nếu không Chu Tước tông chúng ta khó mà nguôi ngoai."

" y da, chuyện hợp tan vô thường thật. Trận chiến đó đối với Chu Tước tông chúng ta thật sự là một sự đả kích rất lớn, trực tiếp đánh động đến căn cơ của tông môn" Mạc Hải nhè nhẹ lắc đầu: "Cậu đừng thấy bộ dạng Thái Thượng trưởng lão ung dung như vậy, tôi nghe nói, ông ấy bị thương rất nặng, sẽ bế quan sớm thôi."

"Chuyện tốt, chuyện cực tốt, tôi đi trước đây." Mạc Hải cười cười rời đi.

Tạm biệt Mạc Hải, An Lâm hào hứng kể chuyện này với Hứa Tiểu Lan.

Tiểu Lan lại rất lạnh nhạt, cho rằng báu vật của mình đủ dùng rồi, không có biểu cảm mong đợi cho lắm.

Ăn cơm xong, An Lâm liền hưng phấn kéo Hứa Tiểu Lan bay đến Bạch Khung Các.

Bạch Khung Các là một toà lầu các lơ lửng giữa không trung, bên dưới mịt mù mây trắng.

Các đệ tử bình thường, nếu không được cho phép mà tự ý bay đến Bạch Khung Các, họ sẽ phát hiện dù có bay như thế nào cũng không thể đến gần nơi này, như một lâu toà bập bềnh trong mây mờ, chỉ có thể nhìn không thể chạm đến.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan thì không như vậy, họ không gặp bấ kỳ trở ngại gì, tiến thẳng đến cổng lớn của Bạch Khung Các.

Tại đó, Chu Viễn Châu đang híp mắt cười nhìn hai người.

Chu Viễn Châu là cậu cả của Hứa Tiểu Lan. Lúc này An Lâm nhìn thấy ông ấy, nói thật lòng vẫn còn chút lo lắng.

Dù sao tối qua, trước mặt toàn tông môn hắn đã diễn một màn ân ái, không biết cậu cả sẽ có cảm nghĩ gì...

Chu trưởng lão cả khuôn mặt tràn ngập nụ cười nhìn An Lâm: "Khà khà, An Lâm, phần thưởng của cậu có chút hậu hĩnh đấy. Hay là cất Hứa Tiểu Lan vào trong nạp giới là được rồi, được vợ rồi đấy..."

An Lâm vừa nghe xong liền sững người, còn chưa kịp mở miệng thì Hứa Tiểu Lan đã phẫn nộ: "Chu trưởng lão! Mong cậu nghiêm túc một chút! Thời khắc quan trọng trang nghiêm như thế này, đừng trêu An Lâm nữa, cậu ấy là anh hùng của Chu Tước tông chúng ta đấy!"

Chu trưởng lão bất đắc dĩ nhìn cô cháu gái, trong lòng thầm than vãn con bé này đủ lông đủ cánh rồi.

"An Lâm, tôi chỉ có một câu hỏi, năm cung chủ của Thánh Cung kia có phải là cậu giải quyết không?" Chu trưởng lão đột nhiên mở lời

"Không cần từ chối, cậu xứng đáng có được nó. Đoạt lại Chu Tước Thánh Hỏa, đã vượt quá tưởng tượng của cậu, cậu chính là người có công lao lớn nhất với tông môn." Trưởng lão nhìn thật sâu vào đôi mắt An Lâm, cười nói: "Nào, bây giờ theo tôi đi chọn báu vật!"

Sự việc này không cần che giấu. Về phương diện thực lực của hắn vẫn luôn là một bí ẩn, không ai hiểu rõ.

Việc hắn tàn sát Chân Vương của Hắc Vũ tộc, cả thiên đình đều biết, trưởng lão Chu Tước tông nhất định cũng biết, vì vậy giết mấy tên cung chủ Thánh Cung cũng chẳng có gì bất ngờ.

Quả nhiên, Chu trưởng lão nghe xong chỉ nhẹ gật đầu, chẳng có chút biểu cảm bất ngờ gì, dường như sớm đã có chuẩn bị.

"Vậy thì từ bây giờ, cậu chính là trưởng lão vinh danh của Chu Tước tông. Đây là lệnh bài trưởng lão, cậu mau nhận lấy đi." Chu trưởng lão cười cười nói.

An Lâm nhận lấy lệnh bài, cả người lập tức ngơ ngẩn ra.

Hắn biết uy lực của trưởng lão vinh danh lớn đến thế nào. Điều này có nghĩa là hắn có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp trưởng lão của tông môn, và tất cả cấm địa của tông môn, chỉ cần phù hợp điều kiện, hắn đều có thể ra vào, còn không cần xử lý mấy sự việc của tông môn.

Đơn giản mà nói, đây chính là miếng bánh ngọn siêu cấp chỉ cần hưởng thụ quyền lợi và lợi ích, không cần thực thi nghĩa vụ gì.

"Cái này..." An Lâm cảm thấy lệnh bài này có chút phỏng tay.

Đừng nói đến đệ tử của tông môn, ngay cả trưởng lão tông môn cũng vô cùng hy vọng có được chức vị này!

An Lâm trầm mặc một lúc mới gật đầu: "Là cháu giết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận