Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 672: Nghe nói mày muốn độ kiếp

"Trời ạ, máu của Thánh chủ cũng không thể hoàn toàn giết được gã kìa..."

"Không chỉ vậy thôi, còn biến khéo thành vụng, giúp gã có thể đột phá cảnh giới nữa chứ?!"

Ai nấy đều vô cùng khiếp sợ nhìn thằng bé đứng trong hố, không dám tin tưởng vào sự thật này!

"Đừng sợ, chúng ta vẫn có thể nhân lúc gã chưa đột phá thành công, trực tiếp giết chết gã!" Tiêu Trạch dùng tốc độ nhanh nhất lấy lại tinh thần, sau đó nhắc nhở mọi người.

Đám người Khả Khả Tư Đế đang sững sờ chưa kịp lấy lại tinh thần, nghe vậy đều bừng tỉnh, hai mắt sáng ngời, đúng vậy, người đang độ kiếp không được phép thay đổi vị trí, nếu không sẽ bị lôi kiếp cắn ngược lại. Cũng tức là nói, Lạp Đăng phải đứng đây chờ cho sét đánh xong, trong khoảng thời gian đó, gã sẽ là một cái bia sống, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một mà!

Tiêu Trạch đã muốn trả thù chuyện ở thành Hoàng Tuyền từ lâu rồi, vừa báo cho mọi người xong, hắn đã lập tức ra tay.

Cái đuôi rồng khổng lồ quất ngang một phát, đập vào người Lạp Đăng, sức mạnh khủng khiếp tới mức khiến cả không gian cũng vặn vẹo xuất hiện vết rạn.

Nhưng vào lúc này, Lạp Đăng mở miệng phun ra một cái, một viên cầu bán trong suốt màu trắng ngà xuất hiện bao bọc lấy cơ thể gã.

Họ chưa chịu buông tay, mỗi người đều ra sức sử dụng đủ loại thuật pháp khác nhau, định bụng thử phá vỡ kết giới của Bạch Giới Thạch.

"Ha ha, mày cho là mày là đại năng kì Phản Hư, thì bọn tao không đánh thắng mày được à?" Tiêu Trạch cười lạnh chế nhạo.

Khoé miệng Lạp Đăng hơi nhếch lên, mặt đầy vẻ bễ nghễ nhìn bốn phía chung quanh: "Trong khoản thời gian tao đang độ kiếp, tao sẽ ở trong trạng thái vô địch! Tốt nhất bọn mày nên bỏ trốn trước khi tao độ kiếp xong."

"Buông tay đi, bây giờ bọn mày chạy trốn thì vẫn còn kịp đấy." Lạp Đăng vui như mở cờ nói.

Quả cầu vẫn không chút sứt mẻ, như thể nó đã hoà mình vào đất trời chung quanh, lớp vỏ lấp lánh ánh sáng trong suốt, không một tì vết, như thể một viên ngọc hoàn mỹ đẹp đẽ, nhưng cũng chính thứ đẹp đẽ đó đã vừa cản được một đòn dồn hết toàn bộ sức mạnh của Tiêu Trạch.

Ngày xưa gã còn ở kì Phản Hư điên phong, đám người này làm sao dám ở trước mặt gã nhảy nhót như đám hề thế này cơ chứ?

Ầm ầm!

"Bọn tao vẫn sẽ đánh cho mày kêu cha gọi mẹ!" Tháp Bá chạm hai nắm đấm vào nhau, sắc mặt lạnh căm.

"Ha ha ha... Đây là Bạch Giới Thạch cha tao đưa cho tao, chỉ có lôi kiếp mới có thể xuyên qua được lớp kết giới của nó. Trừ phi trong số các người có ai đã đạt tới kì Phản Hư điên phong, không thì đừng mơ có thể làm hư hao lớp kết giới của Bạch Giới Thạch!"

Đuôi rồng va vào lớp vỏ quả cầu, bị sức mạnh của phản lực chấn bay.

Nhưng tiếc là, không một thuật pháp nào có thể thành công.

Đất trời nổ tung, một ngọn sấm cực kì chói mắt giáng từ trên trời xuống, như mặt trời chói chang, chiếu cho vạn vật chung quanh đều phủ lên màu vàng.

Đám người An Lâm hoàn toàn không ngờ, Lạp Đăng bị một quyền của Tháp Bá đánh tới mức không còn cái quần lót che thân, vậy mà lại có thể nhả một hạt châu bảo vệ từ trong bụng ra, hạt châu này lại còn có sức phòng ngự mạnh tới biến thái như vậy.

Ngọn sấm xuyên qua Bạch Giới Thạch, mang theo uy áp đáng đánh lên người Lạp Đăng.

Lạp Đăng xanh cả mặt mà nhìn đám người trước mặt, gã thấy cái câu hổ lạc bình dương bị khuyển khi, là đang miêu tả tình trạng của hiện giờ của hắn.

Ầm ầm!

Sấm đánh càng nhiều, hơi thở trên người Lạp Đăng lại càng mạnh hơn.

Những người còn lại nghe vậy đều gật đầu, họ đang định làm gì đó, đã phát hiện An Lâm cưỡi lên cục gạch đen bay lên không trung.

Ngọn sấm xé ngang bầu trời, một lần nữa giáng xuống người Lạp Đăng.

Hai hàng lông mày tuyệt đẹp của Khả Khả Tư Đế khẽ chau lại, cô nói với giọng đầy nặng nề: "Ngọn sấm này có uy lực rất lớn, chắc là vì tư chất của Lạp Đăng rất tốt, nên thiên lôi mới có thể mạnh tới vầy. Một khi gã đột phá được tới kì Phản Hư, vậy thực lực của gã chắc chắn sẽ tăng lên không ít, nếu gã muốn chạy trốn, chúng ta không ai cản gã được đâu."

Sấm sét của lôi kiếp là có mục tiêu cố định, trong quá trình đánh xuống mà bị cản lại, uy thế của nó sẽ dần dần tăng lên, đánh tan hết thảy trở ngại trên đường của mình.

"Á..." Lạp Đăng bị ngọn sét đánh cho toàn thân run rẩy, thân thể vốn trắng nõn lập tức đen thùi.

Kim Hư lôi mạnh hơn giáng xuống, đánh lên lớp phòng ngự vẫn bền vững như cũ của cục gạch đen.

Ầm ầm!

Kim Hư lôi ở kì Phản Hư có uy lực rất lớn, nhưng lớn mấy cũng không vượt qua được lớp phòng ngự của cục gạch đen làm từ hợp kiêm hỗn độn, đúng không?

"Ba mươi sáu lôi kiếp nhỏ, dù uy lực có mạnh mấy cũng sẽ không đánh chết được gã, chúng ta tốt nhất là nên bố trí sẵn trận pháp vây khốn gã thì hơn." Tháp Bá cũng lộ ra vẻ mặt không biết nên làm gì, chỉ có thể liều mạng tới cuối cùng.

Những đường gân toả ra từ ngọn sấm chính, nhuộm không trung thành màu vàng. Đúng lúc ngày, cục gạch đen xuất hiện, đón lấy ngọn sấm!

Lạp Đăng nhìn thấy cục gạch đen đang che trên đỉnh đầu mình, miệng mở ra thật to, chẳng hiểu ra sao.

Những người còn lại thì tỏ ra vui mừng, họ đã hiểu An Lâm muốn làm gì, hắn muốn ngăn cản sấm sét!

Ầm ầm! Lại thêm một ngọn sấm đữa giáng xuống, đánh lên người Lạp Đăng.

Ầm ầm!

"Chẳng lẽ là..." Tháp Bá mở to hai mắt, chợt hai mắt hắn sáng ngời, như vừa tìm được một vùng đất mới.

"Thánh chủ, cậu muốn làm gì vậy?" Khả Khả Tư Đế thấy thế hô to.

Ngược lại, An Lâm đang nâng cục gạch đen, lại bị uy thế đáng sợ của ngọn sấm đó đánh cho lùi ra sau một khoảng.

"Tiểu Tiêu! Da con dày nhất, sức lực cũng thuộc hàng mạnh nhất, con lại đỡ cục gạch đen này đi!" An Lâm la lớn.

Lúc này Tiêu Trạch mới lấy lại tinh thần, vội vàng bay về phía An Lâm, tích cực mở miệng nói: "Được rồi, sư phụ thầy lùi ra sau nghỉ ngơi đi, chuyện cực nhọc này cứ để đồ nhi làm cho!"

Mấy chuyện hãm hại Lạp Đăng này, Tiêu Trạch làm cực kì vui vẻ!

To lên to lên to lên to lên nữa...

An Lâm dùng ý niệm biến cục gạch đen nhỏ thành một cục gạch đen cao cả tră thước, rồi để Tiêu Trạch cõng cục gạch đen trên lưng, sau đó hắn nhảy sang bên xem cuộc vui.

Bản thân Tiêu Trạch vốn là hắc long có phòng ngự vô địch, lại còn cõng một cục gạch đen cứng như mai rùa, tổ hợp long quy này, khiến Lạp Đăng cảm nhận được tuyệt vọng.

"Thánh chủ, cậu quá lợi hại rồi!" Khả Khả Tư Đế bật cười, nụ cười của cô đẹp tới mức đủ để mê hoặc chúng sinh, từ tận đáy lòng cô rất khâm phục An Lâm.

"Người khổng lồ An Lâm, lúc nào thì tôi mới giỏi được như anh đây?" Đề Na mặt đầy ao ước nói.

"Tao... tao hận... Bọn mày đúng là không phải người mà..."

"Phụt..." Lạp Đăng nhìn ánh sét khiến người ta tuyệt vọng kia, rốt cuộc nhịn hết nổi, ói ra một ngụm máu tươi.

Tiêu - thiên kiếp cứ để tôi lo - Trạch, nhếch miệng, thở hổn hển, có hơi đau đó, nhưng cậu vẫn thấy rất vui.

"Thằng quỷ Lạp Đăng, xem xem ông đây vì mày đã cố gắng nhiều thế nào đây này, mày có thấy cảm động không hả?"

"Ôi á,... Cứu tôi với, tôi không vác nổi cục gạch này nữa..."

Khi ngọn Kim Hư lôi kiếp thứ sáu mươi bốn giáng xuống, thân thể khổng lồ của Tiêu Trạch đã kề sát vào lớp kết giới của Bạch Giới Thạch, mặt lộ vẻ đau đớn.

Nếu những ngọn sét đáng sợ này, đánh lên người Lạp Đăng thì sẽ thế nào đây?

"An Lâm... tao, tao.. con mẹ mày!"

Lạp Đăng tức tới khó thở, mở miệng chửi ầm lên.

"Cứ mắng đi, dù gì mày có mắng tới rách cổ cũng sẽ có ai tới cứu mày đâu." An Lâm cười lạnh, kẻ địch tức tới khó thở mắng chửi hắn, đó không phải là đang biến cách khen ngợi và khẳng định thực lực của hắn à? Bởi vì không biết nên làm thế nào để phản kháng, cho nên chỉ có thể mắng cho đã miệng.

Hơi thở của Lạp Đăng ngày càng nặng nhọc, gã nhìn thiên kiếp ngày càng đáng sợ đang giáng xuống, lại không thể làm được gì để ngăn cản.

Kiếp uy của Kim Hư Lôi cực kì đáng sợ, bình thường thì những đại năng kì Phản Hư sẽ kiệt lực tránh việc cứng đối cứng với nó, để tránh bị lôi kiếp của thiên đạo cắn trả.

Nhưng mà Tiêu Trạch đâu có giống, không chỉ bản thân hắn có sức phòng ngự cực cao, mà cậu còn đang vác trên lưng cái mai rùa hợp kim hỗn độn, lại thêm Nhật Lôi tôn giả An Lâm đứng bảo vệ bên cạnh, nếu muốn lừa lôi kiếp để đào hố chôn Lạp Đăng, đúng là dễ như trở bàn tay!

Bất tri bất giác, Kim Hư lôi kiếp đã giáng xuống hơn ba mươi sáu ngọn, nhưng lôi kiếp vẫn không ngừng giáng xuống, vả lại uy lực còn ngày càng tăng mạnh, như quyết tâm không đánh trúng Lạp Đăng sẽ không chịu bỏ qua!

Từ sau ngọn Kim Hư lôi kiếp thứ bốn mươi chín, mỗi một ngọn lôi kiếp giáng xuống đều khiến người Tiêu Trạch run lên, cậu đã không còn giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa.

Lôi kiếp càng ngày mạnh hơn, cứ như thể lôi kiếp quyết tâm phải đánh vỡ được cục gạch làm từ hợp kim hỗn hợp này, không đánh được thề không bỏ qua.

Hình ảnh thì đúng là rất đẹp đó, nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt Lạp Đặng, thì không phải đẹp, mà là đáng sợ...

Từng ngọn Kim Hư Lôi xé rách bầu trời, giáng xuống cục gạch đen trên lưng Tiêu Trạch, như những đoá pháp hoa yên lặng nở rộ, nhuộm đẫm không trung, biến nó thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Lôi kiếp vẫn không ngừng giáng xuống.

Ầm ầm ầm...

"Bình thường thôi, chuyện dễ như ăn cháo ấy mà, đừng có ngạc nhiên như vậy." An Lâm tỏ ra khá bình tĩnh trước những lời khen ngợi hết lời của mọi người.

Lạp Đăng đau đớn hô to, gã không cam lòng, gã rất tức giận, nhưng gã lại không biết nên làm gì mới phải.

Ngọn lôi kiếp thứ tám mươi giáng xuống, ánh sét đáng sợ khiến mọi thứ trong phạm vi cả dặm hoá thành bụi, hư không thoát tạo thành một vực sâu, tượng trưng cho sự đáng sợ của thiên uy.

Tiêu Trạch cũng là dư chấn đánh trúng, da dẻ hơn nứt ra.

An Lâm thấy tình hình không ổn, vội la lên: "Tiểu Têu, lùi lại đi, sức mạnh này đã đủ rồi!"

Tiêu Trạch không chút do dự bỏ chạy thật xa.

Lôi kiếp thứ chín mươi tam đang tích tụ, mây đen biến thành màu vàng, đó là màu của sấm xét, uy thế đáng sợ khuếch tán ra chung quanh, như muốn đè bẹp cả bầu trời.

Thiên uy, đã bị chọc giận!!

Lạp Đăng cảm nhận được uy thế đáng sợ nọ, hai chân mễm nhũn ra, trực tiếp té ngồi xuống đất.

Mặt gã lộ ra vẻ tuyệt vọng, thì thào mở miệng: "Xong, xong rồi, lôi kiếp thế này... cho dù là mình ngày xưa cũng không cách nào vượt qua được..."

Giờ khắc này, hắn rất nhớ cha của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận