Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 552: Đao Dạ khiếp sợ

An Lâm cảm thấy có chút thích cái cảm giác khoe của này, tinh nguyên thế giới màu vàng ngoài dùng để hấp thụ, không phải là dùng để khoe khoang sao.

Sau khi hắn khoe khoang xong, toàn thân sảng khoái, suy nghĩ thông suốt, cảm thấy thỏa mãn thu hồi tinh nguyên thế giới màu vàng lại.

Mọi người chỉ cảm thấy cảnh tượng kim quang lóe mắt dần dần biến mất, nhưng cảm giác choáng váng còn chưa qua đi, cũng không biết là đôi mắt bị kích thích, hay là đáy lòng bị kích thích đây.

Lữ Động Tân lẩm bẩm nói: "Vừa rồi tôi quên đếm, rốt cuộc là có bao nhiêu cái vậy?"

Tần Thịnh cau mày: "Hình như là bốn mươi cái."

"Mười bốn là mười bốn, bốn mươi là bốn mươi... " Lưu Sở Sở đã có chút hoang mang không rõ ràng, thì thào nói.

Người với người sao có thể chênh lệch khủng khiếp như vậy chứ?

Mễ Á cúi đầu xấu hổ, lúc trước luôn bị An Lâm ghét bỏ vì nghèo, cô có chút không phục, bây giờ thì...

Lưu Sở Sở gật đầu, dù sao nơi này cũng là Tinh Vực Ngoại Hư, dựa vào thực lực của cô thì vẫn biết sợ, đi theo lão đại mới là thích hợp, cô vẫn tự mình biết mình.

"Được, bây giờ chúng ta có thể đi lấy kho báu rồi!" Đề Na hưng phấn nói.

An Lâm cũng không giấu giếm, nói chuyện của Mễ Á cho đám người Lữ Động Tân nghe.

Ba người Lữ Động Tân, Lưu Sở Sở, Tần Thịnh lần lượt rời đi, sau đó đội của An Lâm chỉ còn lại các thành viên Tuyết Trảm Thiên, Đề Na, ba tên Đại Năng Huyết tộc, Mễ Á, lúc này có thể sáng bằng lực lượng một đội thế lực Viễn Cỗ rồi.

Lữ Động Tân gật đầu, hắn tin lời nói của An Lâm, con hàng này thật sự muốn thu thâp 100 tinh nguyên thế giới màu vàng! Haizz... Kỳ Phản Hư và Kỳ Hóa Thần có sự chênh lệch thật lớn... Hả? Hình như lời này có chỗ nào không đúng...

Kiếm quang màu lam hình thành lưỡi trăng Sương Tuyết trăm trượng, khiến đáy tháp cao lập tức bị bổ ra làm đôi.

Tâm phục khẩu phục! Tiên đan đều không phục, chỉ phục An thổ hào!

"Lấy kho báu sao?" Khả Khả Tư Đế có chút mơ hồ nhìn tinh linh nhỏ.

Hắn thở dài, nhìn về phía An Lâm: "Này đạo hữu An Lâm, sau này có kế hoạch gì không?"

"Không phải lừa các cậu, mục tiêu của tôi chính là gom được 100 tinh nguyên thế giới màu vàng. Sau này nếu các cậu tìm được tinh nguyên thế giới màu vàng còn thừa, có thể tìm tôi đổi điểm, thậm chí tôi có thể mua hết luôn." An Lâm cười nói.

Tần Thịnh nghe vậy cũng bắt đầu cáo từ, hắn còn muốn đến chỗ khác trong địa vực tìm kiếm di bảo gì đó.

Tháp cao sừng sững bao năm, vì mất đi điểm tựa mà bị một kiếm chém ngã.

Sau khi Lữ Động Tân nghe xong cũng gật đầu: "An Lâm đã muốn tìm bí cảnh tinh nguyên, chúng tôi sẽ không tham gia, vì an toàn, Lưu Sở Sở cô đi theo tôi."

Tháp cao ngã xuống đật gây nên chấn động, đá vụn bay tán loạn, tràn ngập bụi mù.

Đề Na không nói nhiều, bay về phía tháp cao màu đen, tay cầm băng kiếm Tâm Liên, chém một nhát vào đáy của cái tháp.

Ầm ầm!

"Tiểu Na, cô đúng là đại công thần của tôi!'' An Lâm nhìn đến mức hai mắt lấp lánh, vui vẻ mang toàn bộ tinh nguyên thế giới vào trong túi.

Mọi người vừa nhìn xuống đáy tháp, đã mở to hai mắt, bộ dạng kinh ngạc đến ngây người.

Chúng ta tiếp tục cố lên nào!'' An Lâm mở miệng cổ động mọi người.

Ngay sau đó, bọn họ lập tức nhìn thấy Đề Na làm cái gì đó trên mặt đất, rất nhanh đã đào được một cái hố hình tròn sâu ba trượng.

Mễ Á còn có thể làm được gì, chỉ đành gượng cười, không thể nói bản thân đang bị áp lực đè nặng như núi chứ?

Mọi người không biết Đề Na muốn làm gì, nhưng cũng lần lượt đi theo.

Sau khi xử lý xong chuyện ở thành Kỵ Lâu, đám người An Lâm bắt đầu theo lời Mễ Á mà đến nơi bí mật kia.

Bây giờ suy nghĩ lại, hình như Đề Na đã mang đi toàn bộ gia sản của hai lão giả Hồng Y! Bất luận là những khối nhỏ nhưng vẫn là tinh nguyên thế giới, dù nguyên vẹn hay thậm chí là linh hồn thì bản thân lão giả Hồng Y cũng phải thu lấy, đúng là vô cùng thẳng thắng...

Tinh nguyên đó, chắc là do hai lão đầu Hồng Y xây dựng cùng một thời điểm, muốn dùng để chứa tài nguyên. Nhưng ai có thể dự đoán được, thế giới mà bọn họ xây dựng còn chưa thành công đã bị Đề Na cứu chuộc rồi. Vì báo ân, bọn họ liền đưa tinh nguyên thế giới cho Đề Na.

Lại một luồng kiếm quang màu lam chém về phía cái hố to này, sau đó một tiếng nổ vang lên, vô số kim quang phát ra, không gian xung bỗng bị đông cứng.

Mọi người: "... "

"À... Đúng rồi Mễ Á, hy vọng nơi bí mật mà cô nói không làm tôi thất vọng." An Lâm lại nhìn mỹ nhân ngư bên cạnh, có chút chờ mong mở miệng nói.

Mễ Á: "... "

Giữa cái hố có một món đồ màu đen bị kiếm quang chém thành mảnh vụn, đồ vật bên trong là mười khối tinh nguyên thế giới màu vàng phát ra ánh sáng lộng lậy. Ngoài tinh nguyên thế giới màu vàng, còn có 30 khối tinh nguyên thế giới màu lam phát ra ánh sáng như đại dương, lộng lẫy, hòa với tinh nguyên thế giới màu vàng càng khiến sức mạnh tăng lên.

"Ha ha... Cuối cùng cũng hoàn thành được một nửa mục tiêu.

Gương mặt xinh đẹp của Mễ Á cũng đầy vẻ mơ hồ, không kìm được hỏi: "Hóa ra đào một cái hố cũng có thể lấy được nhiều tinh nguyên thế giới như vậy sao? Có phải tôi đã hiểu sai thế giới này rồi không?"

Tháp Bá vừa bắt đầu đi theo An Lâm, cả người đều có chút mơ hồ: "Sao số mệnh của Thánh chủ lại nghịch thiên thế?"

Mễ Á đi trước dẫn đường, nơi mà bọn họ tới, là Biển Đen!

Thảo nguyên Chết và Biển Đen lối liền nhau, bọn họ mất rất nhiều công sức mới chạy từ thảo nguyên Chết tới Vong Linh Vực, không ngờ bây giờ lại chạy về đó, đúng là vận mệnh trêu ngươi mà...

Trên đại dương màu đen vô tận, có một hòn đảo vô cùng lớn.

Trên hòn đảo có rất nhiều thực vật phát sáng, hồng, lục, xanh, vàng khiến toàn bộ hòn đảo xinh đẹp rực rỡ, giống như viên ngọc trên biển lớn vậy.

Ở trung tâm hòn đảo, có một hang động màu trắng, ngoài cửa động có con rồng dài toàn thân giáp sắt màu đen sáng bóng. Hai mắt nó đỏ dậm, dài hơn ngàn thước, hơi thở vô cùng khủng khiếp, chỉ cần hít một hơi, nguyên khí trời đất đã bắt đầu khởi động điên cuồng.

Thú dữ trên đảo không dám lại gần con rồng trong phạm vi mười dặm, nếu không chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị một cái hít thở của nó đánh chết.

Nhưng trong phạm vị mười dặm quanh Tích Dịch Long, lại có một bóng đen lén lút quan sát.

Hắn có một đôi cánh màu đen, làn da màu đồng, bên hông còn có một thanh đao lớn.

Không sai, lúc trước hắn chính là người bị An Lâm dọa ở Thảo Nguyên Chết, chạy trốn đến Biển Đen, Đao Dạ.

Hắn phát hiện hòn đảo nhỏ này trên biển Đen, trực giác nói cho hắn biết chắc chắn dưới đất có kho báu khổng lồ! Không nói gì khác, chỉ cần nhìn Hắc Long vô cùng cường đại chịu trách nhiệm bảo vệ bên ngoài hang động màu trắng kia, đã biết thứ bên trong không tầm thường!

Hắn tiếc mạng, đã ở ngoài âm thầm quan sát mấy ngày, cũng hiểu khá rõ về sức mạnh của Hắc Long, thế cho nên, hắn cảm thấy hắn phải đi tìm viện binh thôi...

Đáng giận, rõ ràng hắn là người phát hiện ra kho báu, lại phải chia xẻ cho người khác.

Hắn nhớ đồng đội của hắn còn một người, dựa vào phù cảm ứng vị trí, lại cẩn thận tìm xem mới có thể gặp được bọn họ...

Đúng lúc này, bầu trời cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận dao động rất nhỏ, ngay sau đó không gian nứt ra.

Đao Dạ khẩn trương trong lòng, lập tức thu lại hơi thở của mình.

Làm sao có thể chứ... Sao còn có Đại Năng Phản Hư khác biết nơi này chứ?!

Mỹ nhân ngư xinh đẹp phe phẩy cái đuôi bay ra từ khe hở, phía sau còn mang theo ba người mặc hắc bào bay tới, hơn nữa còn khẽ khom người, giống như đang nghênh đón một người vô cùng quan trọng.

Đao Dạ thấy cảnh này, kinh hãi trong lòng.

Cho dù bốn người này thu hơi thở đi, Đao Dạ vẫn nhìn ra bọn họ là Đại Năng kỳ Phản Hư.

Không còn cách khác, mấy người này rất quen mặt! Đại Năng Linh Ngư tộc, Phản Hư trung kỳ, Mễ Á. Đại Năng kỳ Phản Hư Huyết tôc, Mạch Luân, Khả Khả Tư Đế, còn có tiểu đội trưởng Huyết tộc kỳ Phản Hư cao nhất, Tháp Bá! Từ khi nào mà Tây Hải Cổ Yêu lại đi cùng với Huyết tộc vậy hả?

Còn nữa, cuối cùng là nhân vật lớn nào đáng để bọn họ khiêm tốn cung kính như vậy?

Trong sự tập trung của hắn, một thiếu niên mặc đồ trắng ôm một quả cầu lông trắng khẽ bay ra, trên mặt hiện lên ý cười, trên vai còn có một tinh linh vô cùng xinh đẹp đang ngồi.

Sau khi Đao Dạ thấy rõ ràng diện mạo của thiếu niên, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, vẻ mặt khiếp sợ.

Môi hắn mấp máy, khẽ nói ra cái tên khó tin kia: "An... An Lâm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận