Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 671: Vòng đi vòng lại, mùa xuân vẫn tới

Lúc mọi người người cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng, bắt đầu lại gần Lạp Đăng với ý đồ đen tối.

Thì Lạp Đăng lúc này đang trong hình dạng một đứa trẻ đột nhiên mỉm cười đầy kì lạ, gã cắn chót lưỡi, lấy tốc độ cực nhanh đọc ra một đoạn ngôn ngữ kì lạ, ngay sau đó thực lực của gã đã tăng lên tới kì Phản Hư điên phong.

Hai bàn tay đang đặt trên khối không màu trắng, cũng vào lúc này bộc phát ra tia máu cực kì sắc bén, cắt vỡ lá chắn không gian.

"Vèo!" Lạp Đăng lấy tốc độ cực nhanh bỏ chạy.

Sắc mặt bốn người Khả Khả Tư Đế, Tiêu Trạch, Mạch Luân, Tháp Bá lập tức thay đổi, họ nhanh chóng đuổi theo.

"Đề Na! Cô dẫn tôi theo!" An Lâm la lên.

Đề Na nhanh chóng kéo An Lâm thực hiện bước nhảy không gian, đuổi theo Lạp Đăng.

Tốc độ chạy trốn của Lạp Đăng cực kì nhanh, mọi người gần như không thể đuổi kịp gã.

Khuôn mặt nhỏ của Đề Na trắng bệch, hiển nhiên sức mạnh của cô đã bị hao tổn không ít.

Lạp Đăng còn đang cố sức chạy trốn, lại tự nhiên nhớ tới những xui xẻo mình đã trải qua, nước mắt tuôn ra như mưa.

Lạp Đăng mặc kệ Tiêu Trạch, tiếp tục bỏ chạy, giờ không phải lúc hành động theo cảm tính.

An Lâm không nói gì, hai mắt sáng như đuốc, hung ác trừng mắt nhìn Lạp Đăng đang chạy đằng xa.

Lạp Đăng thấy Tiêu Trạch, hơi sửng sốt, ngay sau đó như nghĩ tới điều gì đó, nói: "Thì ra là thế, hoá ra là các người... ha ha, con rồng vô dụng này lần trước bị tao đè đánh một trận, giờ còn dám đứng đây la với tao à?"

"Phụt..." Lạp Đăng không nhịn nổi, lấy tay che bụng, người run lẩy bẩy.

"Hừ, hại cảnh giới của ta ngã xuống, đạo căn bị tổn hại, Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá, Mạch Luân, Bố Lai Tư... đám các người đừng mơ thoát được! Ta sẽ nhờ Y Đăng Đại Đế ra tay, khiến các người rơi xuống địa ngục, nhận lấy tra tấn tàn khốc nhất thế gian này!" Mặt đứa trẻ lộ ra vẻ tàn nhẫn đáng sợ, hiển nhiên đã cực kì căm hận những kẻ đang đuổi giết mình này.

"Oa oa..." Lạp Đăng trong hình dáng một đứa trẻ bốn năm tuổi giờ đây bỗng nhiên như một đứa trẻ bị cướp đi đồ chơi, oa oa gào khóc.

"Không thì giờ đánh lại một trận nhé? Đồ chó nhà tang!" Tiêu Trạch nhìn Lạp Đăng đầy trào phúng, xuyên qua không gian, cậu tặng cho Lạp Đăng một ngón giữa.

"Lần đầu tôi thấy có người chạy về nhà méc cha mình, mà nói năng hùng hồn hợp lý tới vậy." Tiêu Trạch cười lạnh châm chọc.

"Sư phụ, thầy tới đây làm gì, cẩn thận bị Lạp Đăng đánh đó." Tiêu Trạch thấy thế lập tức khuyên nhủ.

Gã vừa chạy vừa hoảng sợ la lên: "An Lâm, lại là mày! Tao không đội trời chung với mày!!"

Ngay lúc này, chợt có ánh sáng loé lên, một tinh linh nhỏ kéo một thanh niên xuất hiện ngay bên cạnh Tiêu Trạch.

"Nói cứ như hồi trước mày đối xử tốt với tao lắm nh." An Lâm vừa dùng hai phép thuật đặc biệt, nên không đuổi theo nữa, vì Đề Na đã kiệt sức rồi.

Ngay sau đó, một cơn đau bụng khó nói thành lời dâng lên, theo đó là một thứ gì đó nổ tung.

Sức mạnh này quen thuộc quá, đây chính là cái sức mạnh mang tới nhục nhã và nỗi hoảng sợ cho gã!

Lạp Đăng sử dụng bí pháp khiến sức mạnh của mình tăng lên tới kì Phản Hư điên phong, nên sát chiêu của Khả Khả Tư Đế bị gã dùng thân cực kì lạ thường tránh né được, kiếm Chú Tinh Huyết chỉ có thể rạch một đường trên eo gã, nhưng không hề đánh trúng yếu hại.

Lạp Đăng vội vàng tránh né, nhưng làn da trắng nõn vẫn bị mấy ngọn sét đánh cho cháy sém.

Nhưng mà, làm Lạp Đăng bất ngờ là, lúc này đám người Khả Khả Tư Đế lại không hề lo lắng gì cả, huyết kiếm không đâm trúng chỗ yếu hại của hắn, nhưng người này lại vui vẻ tới vậy, rốt cục là có chuyện gì thế này?

Nhưng đừng coi thường chút thời gian được kéo dài này, vì tốc độ chậm xuống, nên Lạp Đăng đã rơi vào phạm vi tấn công của mọi người.

Tháp Bá bật cười ha ha, vẻ mặt như thể mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Hai phép thuật đặc biệt đó của hắn, chỉ có tác dụng làm giảm tốc độ của Lạp Đăng lại, kéo dài thời gian.

Khả Khả Tư Đế gọi tới kiếm Chú Tinh Huyết, vươn cái lưỡi đỏ hồng của mình ra, liếm vết máu trên thân kiếm, cươi nói: "Đây là một thanh kiếm đã được trét đầy kịch độc..."

Nhưng mà, sắc mặt đám người Khả Khả Tư Đế không giống như đang giả vờ cho lắm.

Lạp Đăng bắt đầu thấy lo lắng, Thánh Huyết gì chứ? Rồi cả trừng phạt nữa? Gã nghe mà chẳng hiểu gì hết!

Tiêu Trạch hóa thân thành một con rồng đen dài cả nghìn trượng, gọi ra vô số sấm sét đánh thẳng về phía Lạp Đăng.

"Lạp Đăng, tao nghĩ, chắc mày còn nhảy nhót được thêm chừng ba phút nữa đấy." Khả Khả Tư Đế cười duyên tuyên bố.

"Có ý gì?" Lạp Đăng nhíu mày.

"Đây là sự trừng phạt tới từ Thánh Huyết, mày sẽ nhanh chóng biết được sự lợi hại của Thánh Huyết thôi."

Lúc Lạp Đăng đang ra sức tránh né sấm sét, một thanh huyết kiếm màu trắng xuyên qua hư không, nhân lúc sơ hở, đâm thẳng về phía tim của gã.

Đây chính là tội lớn phản bội lại dòng tộc!

Tuy rằng gã không biết tại sao các Thánh Tử lại chọn việc liên thủ với đám người An Lâm, nhưng chuyện bọn họ đám bắt tay với con người đuổi giết gã, đủ để huỷ diệt cái thân phận Thánh Tử của họ, thậm chí họ còn sẽ nhận được sự trừng phạt tàn khốc tới từ đại năng kì Hợp Đạo!

"Hừ, muốn giết tao? Đúng là nằm mơ! Sức mạnh bây giờ của tao không thua gì bọn mày, đuổi theo tiếp đi, chờ các đại đế nhận ra khác thường, thì ngày chết của bọn mày cũng tới rồi đó!" Lạp Đăng lạnh lùng cười, mặt không hề hiện lên vẻ hoảng sợ hay lo lắng gì.

Đúng vậy, Khả Khả Tư Đế đã thoa đầy máu của An Lâm lên thanh huyết kiếm đó!

Loại màu này có lực sát thương trí mạng với Huyết tộc cấp thấp, hiện giờ cảnh giới của Lạp Đăng đã ngã xuống Phản Hư sơ kì điên phong, gã không đủ sức để chống lại sự tinh lọc của Thánh Huyết, vậy cứ để gã chết dưới sự tinh lọc của Thánh Huyết.

Tây Lý Nhĩ cũng ở Phản Hư sơ kì điên phong, chính là vết xe đổ của Lạp Đăng!

Một phút đồng hồ sau.

Ha ha, phù phù, phù phù...

Nhịp tim của Lạp Đăng không hiểu sao lại tăng lên rất nhanh, ngay sau đó, một sức mạnh khổng lồ huỷ diệt thổi quét toàn thân gã.

"Á...!"

Gã đau khổ kêu gào, tay ôm lấy phần ngực ngay trái tim, người cũng ngã từ trên trời xuống đất.

Ầm à!

Lạp Đăng trần trụi ngã xuống đất, đâm ra một cái hố to hình tròn trên mặt đất.

Cũng vào lúc này Khả Khả Tư Đế, Tiêu Trạch, Tháp Bá, Mạch Luân, đã đuổi theo kịp Lạp Đăng, nhưng họ không vội ra tay, mà là tách ra đứng ở bốn phương hướng, cản hết mọi đường lui của Lạp Đăng.

Đúng vậy, Lạp Đăng hấp thụ máu của An Lâm, giờ đã đột phá bình cảnh, muốn độ kiếp!

"Ha hả... Đây chính là máu của Thánh chủ máu à? Đúng là quá tuyệt vời... tinh lọc hết thảy dơ bẩn trong cơ thể, cả sinh mệnh cũng như nhận được sự thăng hoa, hôm nay tao sẽ bước vào kì Phản Hư một lần nữa cho bọn mày xem!"

Lạp Đăng không chết, hai mắt toả ra ánh sáng rực rỡ, người gã như được thoát thai hoán cốt, khí tức cũng trở nên mạnh mẽ hơn hẳn.

"Đây là..." An Lâm không dám tin nhìn cảnh tượng đang xảy ta trước mắt mình.

Giờ đừng nói là chạy trốn, ngay cả sức để đứng lên gã cũng chẳng còn nữa là.

An Lâm và Đề Na lúc này cũng đuổi theo kịp, nhìn thằng bé nằm dưới hố, hắn thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.

"Không làm gì cả, chỉ cho mày dính phải chút máu của Thánh Chủ mà thôi, máu Thánh Chủ không phải ai cũng nhận được, giống kẻ yếu như ngươi thì chỉ có một đường chết!" Khả Khả Tư Đế đắc ý khoe khoang.

Giờ họ chỉ cần đứng đây xem cuộc vui là được, nhưng cũng nên khiến Lạp Đăng dù chết cũng biết mình chết thế nào.

Quả nhiên, trạng thái của Lạp Đăng ngày càng kém hơn, người gã bắt đầu co rút.

"Á..." Một tiếng rên rĩ đầy sảng khoái đột nhiên vang lên không hợp thời chút nào.

Ai nấy đều ngẩn ngơ, họ tập trung nhìn vào đứa trẻ dưới hố, phát hiện sắc mặt gã hiện lên vẻ ửng đỏ khác thường, hình như... đang rất hưởng thụ?

Ầm ầm rầm...

Không trung đột nhiên tối sầm lại, mây đen kéo tới, sấm chớp rung trời, thiên uy đáng sợ bao phủ thế gian.

Người Lạp Đăng run lẩy bẩy, gã đau đớn mở miệng nói.

"Bọn mày... rốt cục bọn mày đã làm gì tao..."

Lạp Đăng đã dính phải Thánh Huyết, gã chỉ có một đường chết.

Đúng vậy, họ không cần tự mình ra tay làm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận