Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 213: Không chơi được

Sau khi Áo Cách Tư tỉnh dậy thì lập tức gặp được Cốt Long Thương Dực, cho nên hắn được dịp toàn lực thi triển thân thủ, sau đó trở thành người đoạt được chén thánh đầu tiên cho cả đội trong trận đấu lần này như mong muốn.

Ba người đang muốn rời đi, lại vừa vặn gặp phải bọn người Thanh Tri bay tới, nhất thời không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

"Các người đã đến chậm." Tuyết Lỵ Nhĩ híp mắt cười một tiếng, sắc mặt nom rất là tốt.

Yên lặng hồi lâu, vì Áo Cách Tư đã tỉnh, hiển nhiên là lực lượng của vườn Địa Đàng bọn hắn sẽ tăng lên rất nhiều, mọi người bắt đầu phấn khởi tiến về phía trước.

"Bây giờ điện Sáng Thế đã không còn hi vọng rồi, chỉ có Thiên Đình và Phật Quốc là còn đủ sức lực để giành giật với chúng ta, bây giờ đại diện của thế lực Phật Quốc chủ động đưa tới cửa, cũng thuận tiện cho chúng ta." Áo Cách Tư thản nhiên mở miệng.

Hai tên Hồng Đấu và Đông Yến nghe Áo Cách Tư nói vậy thì rất bực mình, cả hai đang muốn chửi ầm lên thì phát hiện Thanh Tri và Thanh Tâm đã bỏ chạy thật nhanh...

"Mẹ nó, các người còn biết xấu hổ hay không, chạy nhanh như vậy làm gì!" Hồng Đấu thấy thế thì đau buồn hô to.

"Thật có lỗi, chén thánh đã bị đoạt, vườn Địa Đàng có ý đồ ra tay với tiểu tăng, chúng tôi phải tiến hành chiến lược rút lui!"

Trong suốt quá trình, thậm chí ba người của vườn Địa Đàng cũng không thèm liếc nhìn bọn chúng dù chỉ một lần, thái độ miệt thị khinh thường như thế khiến cho Hồng Đấu sắp tức điên lên rồi.

Nhưng nó vẫn không phục, tỏ vẻ nếu ông trời dám chèn ép nó, nó cũng không bao giờ phục tùng, giận dữ mở miệng: "Hừ, đã như vậy, chúng ta hãy mau chóng đoạt lấy tất cả chén thánh còn lại!"

Hồng Đấu và Đông Yến rơi vào im lặng nhìn bóng dáng đám người đang chạy xa dần.

Hồng Đấu nghe vậy thì khóe miệng co giật, nó chỉ cảm thấy tương lai hết sức gian nan, đó là nhiệm vụ mà bọn nó gần như không thể hoàn thành, cũng khó trách trước đó Áo Cách Tư nói bọn nó đã không còn hi vọng.

"Đừng chạy!"

Đông Yến: "..."

Thanh Tri vừa chạy vừa nói, không thèm để ý hình tượng một chút nào.

Câu này là Hồng Đấu nói với Đông Yến, nhưng thực ra chính là tự động viên mình.

Ba người Áo Cách Tư, Tuyết Lỵ Nhĩ và Á Sắt vỗ đôi cánh, thân hình hóa thành tia sáng màu trắng, phấn khởi đuổi theo!

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu còn bận tâm hình tượng nói nhiều thêm vài câu, bọn hắn sẽ chạy không thoát.

Ngược lại, Đông Yến không có biểu hiện phẫn nộ, mà là u buồn bi thương phun ra khí lạnh, chậm rãi nói: "Tôi tính rồi, bây giờ tổng điểm của chúng ta là 70.2 điểm, mà tổng điểm của thế lực Thiên Đình là cao nhất, 76.7 điểm. Trước mắt, trong dãy núi Chung Long vẫn còn hai chén thánh bằng sắt và một chén thánh bằng vàng. Nói cách khác... Chúng ta phải tranh thủ đoạt hết tất cả chén thánh thì mới có thể xếp hạng nhất..."

"Chúng ta không có cách nào tiếp tục trận đấu này..."...

Hồng Đấu bốc lên lửa giận ngập trời: "Mẹ kiếp, chúng ta thật sự bị làm lơ rồi! Đừng có mà xem thường người khác!"

Một nơi trong sơn động.

"Chúc mừng, thế lực Thiên Đình đạt được một điểm." Trên bầu trời lần nữa truyền đến tiếng thông báo.

Hồng Đấu há to miệng, lúc này hai mắt đỏ tươi khát máu đã đờ đẫn đến tột cùng.

"Chén thánh bằng sắt đã không có ích lợi gì rồi, chúng ta tập trung điều tra tung tích của chén thánh bằng vàng đi." Áo Cách Tư lạnh lùng nói.

Trên bầu trời, sau khi Áo Cách Tư, Á Sắt và Tuyết Lỵ Nhĩ nghe được Thiên Đình lại có thêm một điểm thì thay nhau thở dài một hơi.

Đừng nhìn Hồng Đấu bình thường tính tình nóng nảy, làm việc lỗ mãng, nhưng lúc đi đến tình cảnh sơn cùng thủy tận, cái tính liều mạng không chịu thua không nhụt chí của nó lại rất có tác dụng trong việc khích lệ người khác.

Hai tên hòa thượng đang ngồi dưới đất, kịch liệt thở hổn hển.

"Chúc mừng, thế lực Thiên Đình giành được thêm một điểm."

Nơi này được bố trí trận pháp che giấu khí tức.

Thân thể Hồng Đấu có chút run rẩy, ngọn lửa trước ngực yếu ớt muốn tắt, một câu cũng nói không nên lời.

Đông Yến: "..."

Hồng Đấu: "..."

Thanh Tâm lau mồ hôi trên trán, trên môi nở ra nụ cười khổ sở, trước đó bọn hắn còn lo lắng rằng nếu bị Cốt Long truy kích lần nữa thì không biết mình có chạy nổi hay không, hiện tại thì tốt rồi, Cốt Long không truy tìm bọn hắn, ngược lại phải chật vật chạy trốn khỏi ba tên người chim...

Rõ ràng là Đông Yến đã bị thuyết phục, liên tục gật đầu nói: "Được! Mặc dù chúng ta không thể đoạt hạng nhất, nhưng cũng phải biểu hiện tốt một chút, phơi bày ra phong thái của điện Sáng Thế chúng ta!"

Cứ như vậy, Hồng Đấu và Đông Yến đi ra khỏi thung lũng, tập hợp lại, tiếp tục bắt đầu tìm kiếm chén thánh.

Nhưng mà cũng không lâu sau, trên bầu trời lại truyền đến tiếng vang:

Bây giờ điểm số của vườn Địa Đàng bọn hắn là 74.2 điểm, Phật Quốc là 74.1 điểm, Thiên Đình là 77.7 điểm, trong dãy núi Chung Long chỉ còn lại một chén thánh bằng sắt, một chén thánh bằng vàng. Nếu muốn tranh hạng nhất, dù là ai đạt được chén thánh bằng sắt kia cũng không quan trọng nữa, bởi vì thế lực nào đoạt được chén thánh bằng vàng, thì thế lực đó sẽ có tổng điểm cao nhất.

"Đông Yến, tôi cảm thấy mặc dù chúng ta không có cách nào đoạt lấy hạng nhất, nhưng cũng không thể kết thúc tranh tài với điểm không như thế này được, khả năng thực lực của chúng ta không đủ để tranh đoạt chén thánh bằng vàng, nhưng tranh một cái chén thánh bằng sắt, cứu vãn thành tích để nó nhìn được một chút thì vẫn còn cơ hội."

Cùng lúc đó, Hồng Đấu và Đông Yến của điện Sáng Thế cũng đối thoại một phen.

Tuyết Lỵ Nhĩ lại có ý kiến khác: "Tôi lại cảm thấy chúng ta vẫn nên tranh đoạt chén thánh bằng sắt trước, tốt xấu gì cũng phải ngồi thật vững ở vị trí thứ hai đã!"

Đông Yến vất vả lắm mới nhấc tinh thần lên được cũng bị câu nói này đánh cho uể oải không chịu nổi, hắn lo lắng nhìn bầu trời, xúc động nói: "Cái đám người Thiên Đình này đúng là không cho người ta đường sống mà..."

Bên cạnh một chỗ lửa cháy bừng bừng trong dãy núi Chung Long, một yêu câu cao gần ba mươi mét ngã trên mặt đất, không còn hơi thở.

Liễu Thiên Huyễn cười hì hì bày đống chén thánh trên mặt đất, vừa đắc ý vừa hưng phấn, cứ như là cô đang khoe khoang đồ chơi yêu thích cho những người khác nhìn vậy.

Bốn cái chén thánh bằng sắt, một cái chén thánh bằng bạc...

"Ha ha, bây giờ ít nhất chúng ta cũng có chắc hạng hai rồi, nói không chừng chúng ta chỉ cần nằm bất động ở chỗ này là cũng có thể chiếm được hạng nhất." Vẻ mặt An Lâm nhẹ nhàng thoải mái, cảm giác dường như tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống.

Hiện tại chỉ còn một chén thánh bằng vàng, mà độ khó của việc đoạt được chén thánh bằng vàng và chén thánh bằng bạc tuyệt đối không giống nhau, nói không chừng lúc thế lực khác tranh đoạt chén thánh bằng vàng sẽ trực tiếp bị Chiến Ma khủng bố đá ra ngoài, xác suất phát sinh chuyện này là không hề thấp.

Cho nên trong bốn thế lực lớn, trước mắt thì áp lực của Thiên Đình là nhỏ nhất.

Đương nhiên, từ một phương diện khác mà nói, áp lực của điện Sáng Thế cũng rất nhỏ, dù sao bọn nó đã không còn hi vọng gì nữa rồi...

"Bạn An Lâm chớ có kiêu ngạo, chúng ta nên tình thế thừa dịp này đoạt lấy chén thánh bằng vàng kia luôn, như thế mới có thể hiển lộ ra uy phong của Thiên Đình chúng ta!" Vương Huyền Chiến sục sôi ý chí chiến đấu, nói.

An Lâm nghe vậy thì khẽ gật đầu, thật ra hắn cũng rất muốn lãnh giáo một chút xem rốt cuộc tranh đoạt chén thánh bằng vàng là cảnh tượng gì, dù sao nếu có được nó thì sẽ đạt được năm điểm, điểm số kia đã bằng tất cả chén thánh bằng sắt cộng lại rồi.

Hắn thầm nghĩ, nếu tụ tập Chiến Ma của năm cái chén thánh bằng sắt vào cùng một chỗ, như vậy thực lực của hắn ta hoàn toàn có thể tùy ý nghiền ép một phe thế lực, cho dù là bốn thế lực lớn liên thủ cũng khó mà đỡ nổi.

Như vậy... chén thánh bằng vàng có giá trị năm điểm, đến cùng thì độ khó của nó biến thái tới cỡ nào, chuyện này rất đáng để người ta mong đợi.

Khác với thái độ mong chờ của An Lâm, đại diện của vườn Địa Đàng và Phật Quốc lại tỏ vẻ vô cùng gấp gáp, áp lực nặng như núi, cướp lấy chén thánh bằng vàng là lựa chọn duy nhất của bọn hắn. Lúc này, bọn hắn không thể không lòng như lửa đốt mà tìm kiếm manh mối khắp nơi.

Liễu Thiên Huyễn đang nghiên cứu chén thánh lại hít sâu một hơi, bỗng nhiên cầm lấy nhánh cây trên mặt đất bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

An Lâm khó hiểu hỏi: "Chị đang vẽ cái gì vậy?"

Liễu Thiên Huyễn thờ ơ nói: "Tôi vẽ một cái trận pháp triệu hoán."

"Triệu hoán cái gì?"

"Chén thánh bằng vàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận