Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1174: Cường giả tập hợp, cùng nhau vùng lên

"Sư phụ, con thấy thầy bình tĩnh như đã nắm chắc phần thắng, có phải thầy đã tìm ra được cách giúp chúng ta thoát khỏi tình trạng này rồi không?" Tiêu Trạch nhìn thấy sắc mặt An Lâm vẫn lạnh lùng bình tĩnh, thế là trong lòng dâng lên hy vọng, hỏi thử.

An Lâm lắc đầu: "Tôi chưa có nghĩ ra được cách gì hết đó, chẳng qua là trong lòng đã nhìn thấu chuyện sống chết mà thôi."

Tiêu Trạch: "..."

Rốt cuộc thì sư phụ nhà cậu đã trải qua những chuyện gì vậy?

Sau khi bao vây được bọn Tiêu Trạch.

Ba con Tà Long không chần chừ gì nữa, bắt đầu luân phiên tấn công lớp lá chắn phòng ngự màu đen của cậu.

Tiêu Trạch thì dốc hết sức chuyên chú vận chuyện sức mạnh thần đạo để chống lại những đòn tấn công của bọn Tà Long.

An Lâm thì đứng kế bên lấy Khí Huyết đan ra đút cho Tiêu Trạch an, một người phụ trách đút thuốc, một người phụ trách chống cự, cả hai phối hợp vô cùng hoàn mỹ, cảnh tượng cực kì hoà hợp.

"Sư phụ, nếu còn tiếp tục thế này nữa, không phải là cách hay đâu, sớm muộn gì lớp phòng ngự này của con cũng bị bọn chúng phá vỡ thôi." Mặt Tiêu Trạch hiện lên vẻ sốt ruột, cậu lo lắng nói.

Tiêu Trạch không hiểu cho lắm, hỏi lại: "Tại sao vậy?"

Cảnh này, làm ba con Tà Long tức giận vô cùng, bọn này ở đây điên cuồng tấn công các người, các người ở trong đó trình diễn cảnh tượng sư phụ đút đồ đệ uống thuốc cực kì dịu dàng cho bọn này xem à?

"Không sao đâu, chúng ta cứ đứng đây cù cưa với họ đi." An Lâm mỉm cười nói.

"Không sao hết, ăn nhiều chút tích lại trong bụng, xem như là nguồn sinh lực dự trữ cũng được."

"Ý thầy là, chúng ta chờ tới lúc những đại năng đó ra tay à?" Tiêu Trạch hỏi lại.

"Nào, đồ nhi ngoan, lại ăn thêm một viên Khí Huyết đan cao cấp nữa đi."

An Lâm liếc mắt nhìn lên không trung xa xăm, nơi đó kẽ nứt trên trời cao đã kéo dài lan toả ra hơn ngàn dặm, tốc độ khuếch trương càng lúc càng nhanh...

"..."

"Sư phụ, con mới vừa ăn một viên rồi."

Đúng là đạo thuật phòng ngự của cậu cực kì mạnh mẽ, nhưng cứ liên tục sử dụng sức mạnh thần đạo để giữ lớp phòng ngự cũng tiêu hao rất nhiều sức mạnh, sớm muộn gì cũng có lúc cậu sẽ mệt tới mức không giữ nỗi lớp phòng ngự này nữa.

"Chúng ta còn cả những đồng đội... bị buộc phải đứng chung một chiến tuyến, hợp sức với chúng ta để chống lại bọn Tà Long này!" An Lâm mỉm cười nói: "Chờ tới lúc họ ra tay, thì cũng là cơ hội tốt nhất để chúng ta đánh trả!"

Càng nghĩ càng tức, đám Tà Long càng tấn công mãnh liệt hơn!

Trong một không gian điều tra tối đen.

"Thế giới hay sắp bị huỷ diệt rồi, toàn bộ Đế Tọa Thất Chiến Long của Tà Long đã được phái ra ngoài, thế nhưng một vài đại năng của Long Đình Đông Hải và Long Lâm phương Tây vẫn còn chưa xuất hiện đủ, tôi không tin là khi thế giới này sắp huỷ diệt họ còn ngồi yên nhìn được đâu..."

"Đúng vậy, trận chiến này, vốn dĩ không phải chỉ có mình chúng ta đang chiến đấu."

Nhưng Long Lâm phương Tây, theo tình báo thì có khoản chừng sáu vị đại năng Phản Hư hậu kì đã đi vào Cổ Long vực!

Trên chiến trường Phản Hư hậu kỳ cao nhất, Đế Tọa Thất Chiến Long đã chết mất hai người, phía Long Lâm phương Tây thì chết một và một thì chạy trốn, phía Long Đình Đông Hải thì một kẻ chết hai kẻ chạy thoát được, những kẻ chạy thoát được đó cũng đã bị thương rất nặng,... cục diện nhìn qua là hai bên đang giằng co, nhưng thực thế, Ám Dạ Xoa cảm thấy, phía Tà Long tộc của họ đang ở trong hoàn cảnh xấu.

"Đám người An Lâm xem như đã là cá trong chậu, sớm hay muộn gì cũng sẽ giết được họ, trước mắt phải để Tà Long Độc Bạo và Tà Long Vô Tư trở về trấn giữ trong đại trận..."

Trong chiến trường cảnh giới Hóa Thần, Tà Long bộ tộc lấy được toàn thắng.

"Cố lên... cố lên thêm một chút nữa thôi... chỉ cần cố lên thêm một chút nữa thôi, sư phụ..."

Ám Dạ Xoa đang tiếp tục điều phối chiến lực trên chiến trường.

Ba đại năng Tà Long đều đang sử dụng những thuật pháp kinh thiên động địa, giã lên lớp lá chắn màu đen bán trong suốt đó, như những cơn sóng đáng sợ bốc lên từ đại dương, đồng loạt trút xuống, nhưng lớp lá chắn vẫn y nguyên như cũ.

Từng luồng ánh sáng thần quang bùng nổ, sức mạnh thần đạo đáng sợ không ngừng toả ra huỷ diệt tất cả mọi thứ chung quanh.

Ám Dạ Xoa nhìn nhìn cô gái trong màn hình, trong vô thức hắn siết chặt hai nắm tay mình lại.

Trong chiến trường dưới cảnh giới Phản Hư hậu kỳ, phía Phản Hư trung kì, Tà Long bộ tộc giành được chiến thắng toàn vẹn...

Ám Dạ Xoa tuy rất muốn nhanh chóng giải quyết chuyện bên phía sư phụ mình, nhưng hắn cũng biết ba Đế Tọa Thất Chiến Long cộng thêm một Cổ Long Đế, sớm hay muộn gì cũng có thể giết chết đám người An Lâm, lúc này hắn phải lấy đại cục làm trọng, không thể chỉ nhìn cái trước mắt.

Họ không cần thiết phải tiêu diệt toàn bộ đại năng xuất hiện, họ chỉ cần tập trung mũi dùi tiêu diệt chiến lực chủ cốt và làm hai Long tộc lớn phải nhục nhã, kể từ đó cho dù hai bên có liên hợp, cũng sẽ không còn đủ sức để phá hỏng con đường nối liền hai thế giới này.

Mà một khi con đường nối liền giữa hai giới bị mở ra, như vậy Tà Long tộc họ chính là người thẳng cuối cùng!

Theo những gì tình báo truyền về, Long Đình có tổng cộng ba đại năng Phản Hư hậu kỳ xuất chiến, họ đã xuất hiện đầy đủ, thậm chí một trong số đó đã bị Cổ Long Đế giết chết, cho nên không còn đáng lo nữa.

Hắn vốn định phái hai vị Chiến Long đã đánh chạy đám người của Long Đình Đông Hải qua phụ Cổ Long Đế, nhưng nghĩ tới bốn quả bom ngầm kia, hắn lại ép mình phải vứt cái suy nghĩ đó đi.

Bốn trái bom ngầm này, làm trong lòng Ám Dạ Xoa cứ thấy lo lắng không thôi.

Nhưng mà bây giờ chỉ mới có hai người xuất hiện...

Cổ Long Đế nhìn lớp lá chắn màu đen vẫn luôn sừng sững không ngã, tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Cô ta đang đợi, đang đợi tới cái giây phút lớp lá chắn màu đen bán trong suốt đó bị phá vỡ, cô ta sẽ lập tức thi triển một đòn tấn công trí mệnh lên đám người An Lâm.

Sắp rồi, chờ thêm chút nữa thôi, những kẻ này sắp không chống đỡ nổi nữa rồi...

Khoảng một khắc đồng hồ sau.

Ở một nơi gần sát đại trận chín mươi chín cột ánh sáng, đột nhiên lan ra một luồng dao động năng lượng cực kì mạnh mẽ!

Dao động năng lượng màu ám đen cắn nuốt trời đất, bao phủ không trung.

Một vùng biển rộng lớn mênh mông đột nhiên xuất hiện, bốc lên những cơn sóng cao mấy trăm mét, tiếng sóng vỗ gào thét rung trời.

Ánh sáng thần thánh màu vang như ánh mặt trời đầu tiên của mùa đông, đang bốc lên ở phía bên kia của mặt biển.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Ba con Tà Long đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Ngao Mông nhìn con trai của mình, mở miệng ra, nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Ngao Tinh Ngọc nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.

"Vậy thì chúng ta liều mạng đánh lại chúng. Chúng dám đốt cháy sinh mạng, vậy chúng ta cũng đốt cháy sinh mệnh mình, chúng dám hiến tế huyết mạch, chúng ta cũng hiến tế huyết mạch. Nếu không liều mạng, thì làm sao có thể giữ nỗi mạng sống chứ?!"

Ngao Mông chợt nhớ lại trận đấu vừa này, lại thấy rùng mình, nghĩ lại mà sợ.

"Chuyện này cha hiểu chứ, nhưng chúng ta phải làm gì đây? Thực lực đám Tà Long đó con cũng biết rồi đấy, chúng không chỉ có thực lực mạnh mẽ, lại còn chiến đấu không tiếc mạng..."

"Phụ vương, bây giờ không phải lúc để chúng ta đau lòng mất mát. Bây giờ chúng ta cần phải mau chóng nghĩ ra cách đánh vỡ trận pháp của đám Tà Long đó, thế giới này sắp bị chúng phá thành mảnh nhỏ rồi kìa, một khi thời khắc cuối cùng đó tới, cả mạng của mình chúng ta cũng không bảo vệ được đâu." Ngao Tinh Ngọc ghim kiếm xuống đất, đỡ kiếm đứng, trên người hắn vết thương chồng vết thương, nhưng chiến ý lại lan tràn mãnh liệt, hắn mở miệng khuyên nhủ phụ vương mình.

Sư phụ nói quả nhiên không sai, họ không phải đang chiến đấu một mình, mà còn rất nhiều rất nhiều những đồng đội cực kì mạnh mẽ đứng chung chiến tuyến, sẽ sát cánh chiến đấu với họ!

Trận chiến này vẫn còn rất lâu rất lâu nữa mới có thể kết thúc!

Ở một nơi cách trận pháp khoản mấy chục ngàn mét.

Toàn thân Ngao Mông ướt đẫm máu, ông nằm trên một tảng đá khổng lồ, không ngừng thở hổn hển.

Trên gương mặt uy nghiêm kiên nghị của ông, hiện lên vẻ đau đớn khó nói thành lời.

"Con của cha... Sao con có thể chết đi như vậy chứ?"

Vị Long Vương này đã thông qua miếng ngọc bài sự sống vỡ vụn, biết chuyện Ngao Tiên Ngọc đã chết trận.

Cái chết của Ngao Tiên Ngọc tạo thành đả kích còn lớn hơn cái chết của Ngao Thư Ngọc với Long Vương nhiều lắm.

Ngao Tiên Ngọc là đại năng đứng đầu đã lĩnh ngộ được sức mạnh thần đạo, là chiến thần, là trụ cột của Long Đình, cái chết của hắn có thể nói là đã làm tổn hại tới căn cơ của cả Long Đình Đông Phương.

Đám người Tiêu Trạch nghe được cuộc nói chuyện của đám Tà Long, không hề tỏ ra ủ rũ, mà ngược lại càng thấy dũng cảm hơn.

Sắc mặt Cổ Long Đế vẫn bình tĩnh như xưa, cô ta lạnh lùng căn dặn: "Mọi người cứ chuyên tâm tấn công kẻ địch trước mặt mình đi, chúng ta đã có Tà Long Độc Bạo và Tà Long Vô Tư đang canh chừng ở đó rồi."

Càng phân tích, ba con Tà Long lại càng thấy nguy hiểm.

"Sức mạnh thần dạo của Hades, có thể thoát khỏi sự tuần tra của vệ tinh trinh sát, chính vì thế hắn đã dẫn theo hai đại năng Long tộc còn lại lén lút lẻn vào trong đại trận, định phá hỏng trận pháp của chúng ta." Tà Long Huyễn Mộng phân tích.

"Không chỉ có vậy đâu..." Tà Long Mân Côi nhìn sóng năng lượng đột nhiên bùng nổ chính giữa đại trận, sắc mặt cực kì khó coi, nói: "Thần biển cả Poseidon và nữ thần trí tuệ cùng chiến tranh Athena của Long Lâm phương Tây cũng đã xuất hiện ở đó..."

"Dao động năng lượng màu ám đen đó, hẳn là của Hades, tức thật, hắn ta còn dám vòng lại đây nữa à!" Tà Long Luân Ngục tức giận thét to.

"Nói hay lắm."

Một giọng nói có hơi lười nhác nhưng cực kì êm áo vang lên.

Ngao Mông và Ngao Tinh Ngọc ngoài đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, hốc mắt cả hai lập tức đỏ ửng lên.

"Con gái ngoan của cha..."

"Chị cả..."

"Rốt cuộc chị cũng tới rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận