Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 184: Luận trình độ riêng của một thần tượng

"Có cốt khí đấy! Để tao xem mày còn có thể ngông cuồng được bao lâu!"

Người đá hét lớn một tiếng, cơ thể mang theo uy thế vô biên đánh về phía An Lâm.

Nó vốn nổi tiếng nóng nảy ở điện Sáng Thế, bây giờ có người dám khiêu khích nó như vậy, chắc chắn nó phải làm cho đối phương biết cái gì gọi là đau khổ.

Liễu Thiên Huyễn cũng bay đến trên bầu trời, sau khi nhìn thấy người đá thì đôi mắt xinh đẹp sáng ngời lên: "Oa! Trở lại nguyên hình rồi à! Malphite, là cậu sao?"

Cô đã không kìm nén được giáng cho người đá một chiêu liên tiếp, nhưng vì sợ quấy rầy An Lâm thể hiện nên đành phải nhẫn nhịn cơn xúc động này.

Tảng đá kia tuy rằng nóng nảy dễ giận, làm việc không cân nhắc hậu quả, nhưng lại là Dục Linh hậu kỳ. Lúc này nó bổ nhào về phía trước, tạo cho An Lâm một áp lực rất lớn.

An Lâm không dám khinh địch, ngay từ đầu đã dùng tới thuật Thần Giám cùng với Phong Linh.

Trọng Quyền Nham Thạch của người đá mang theo uy lực vô cùng dũng mãnh tấn công tới tấp.

Nó hoàn toàn không thể tin được, một tên sinh viên Dục Linh sơ kỳ, vậy mà lại có thể sử dụng kiếm pháp đáng sợ như thế.

Các sinh viên vây quanh bốn phía cũng cao giọng hoan hô.

Nham thạch màu đỏ nóng hổi chảy ra từ chỗ rạn nứt trên cánh tay.

Chứng kiến An Lâm một chiêu chém người đá bị thương, ánh mắt của Diêu Minh Hi và Diêu Tú trở nên nóng rực, chỉ cảm thấy trong lòng thỏa mãn vô bờ, kích động không thôi.

Ầm ầm! Cánh tay nham thạch tưởng chừng như không thể phá vỡ va chạm với kiếm Thắng Tà, năng lượng hóa thành cơn sóng chấn động khắp bốn phía, khiến các sinh viên vây xem bốn phía như gặp phải đòn tấn công mạnh mẽ, liên tiếp lui về phía sau.

"Nếu có đánh lại ván nữa, dùng toàn lực ngay từ đầu thì không ai đánh lại nổi An thần..."

Hai chân An Lâm quấn quanh bởi một luồng gió nhẹ nhàng đạp trên mặt đất, cơ thể nhanh chóng nghiêng qua một bên, Trọng Quyền Nham Thạch sượt qua mặt.

"Đại biểu của điện Sáng Thế gì chứ, còn không đỡ được một kiếm của An thần cơ."

Ngay sau đó, cánh tay nham thạch bắt đầu rạn nứt, vỡ nát!

Cũng trong khoảnh khắc này, bên ngoài kiếm Thắng Tà bao trùm luồng gió màu trắng, kiếm xuất ra nhanh như sấm chớp, giống như vầng trăng trắng thuần khiết bỗng nhiên chém về phía cánh tay của người đá.

An Lâm có chút thất vọng vẩy vẩy kiếm, người đá này da thịt dày béo có chút ngoài dự liệu ban đầu của hắn, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn, ít nhất vẫn làm nó bị thương.

"Tiếp tục!" Người đá hét lớn một tiếng, lại phóng về phía An Lâm.

Người đá quát to một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, mặt mũi tràn đầy sự sợ hãi nói: "Mày... mày lại có thể gây tổn thương cho tao sao!"

Lúc này đây, toàn thân nó bộc phát ra ngọn lửa màu đỏ bao phủ bốn phía, tốc độ di chuyển lại tăng nhanh bất ngờ, ngay cả khí thế cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước.

"An thần vẫn còn kiềm chế thực lực, bằng không thì một ngón tay cũng có thể giải quyết nó triệt để!"

Nghe lời bình luận từ bốn phía, vẻ mặt An Lâm điềm đạm, còn người đá thì vừa sợ hãi vừa tức giận.

Quả nhiên, một chàng trai mặc áo xanh từ trên trời bay xuống, sau đó giơ ngay một tấm lệnh bài ra cho mọi người xem, nghiêm nghị mở miệng nói: "Tôi là thành viên của đội Chấp Pháp trường học, ẩu đả trong sân trường là hành vi vô cùng sai trái, thành phần tham gia ẩu đả chính là hai người các cậu sao?"

Nhìn thấy cảnh tượng giống như đã từng gặp qua này, An Lâm nheo mắt.

"Chuyện không liên quan tới An Lâm học trưởng, lần ẩu đả này là do tôi gây chiến, An Lâm học trưởng chỉ là vì bảo vệ tôi mới ra mặt chiến đấu thôi!" Diêu Minh Hi thấy thế liền lo lắng kêu lên.

"Dừng tay!" Trên bầu trời vang lên một tiếng hét lớn.

"Dương Tân đại học năm tư lớp một, tôi nhận ra cậu, nếu cậu dám bắt An thần, cậu cũng đừng nghĩ tới việc theo đuổi chị Tần Văn nữa!" Một cô gái dung mạo xinh đẹp cao giọng hô lên.

An Lâm khẽ nhíu mày, không ngờ sau khi người đá kia ăn phải quả đắng vẫn không có ý định dừng tay.

Ôi... Nếu như An Lâm vẫn còn là cái tên quan hệ hộ mạnh nhất như lúc trước thì thật là quá tốt...

Khi hắn nhìn thấy An Lâm liền biết rằng chắc chắn sẽ xảy ra tình cảnh này.

Chàng trai mặc áo xanh tên là Dương Tân kia chứng kiến tình cảnh quần chúng nổi giận, cảm thấy đau đầu, áp lực nặng như núi.

Chỉ thấy một thanh phi kiếm màu trắng từ trên trời giáng xuống, cắm ở trên mặt đất, sức gió mạnh mẽ phóng ra khỏi kiếm, khiến người đá đang hung hãn nhào về phía trước cũng phải dừng lại.

Hắn quyết không thể để thần tượng bởi vì mình mà bị lôi kéo vào chuyện này.

"An thần không thể bị bắt! Rõ ràng là tảng đá kia buông lời chửi bới trước!"

"Đúng, loại sinh vật giống như nó nên được giáo huấn một lần!"

Hắn chợt nhớ tới tình cảnh đối chiến với Lưu Đại Bảo khi mới nhập học chưa bao lâu.

Mẹ kiếp, sao lần nào cũng là hắn!

Khi hắn nhìn thấy người đá, mặt biến sắc, còn sau khi nhìn thấy An Lâm thì khóe miệng lại càng giật mạnh.

Nói xong, chàng trai mặt áo xanh đưa mắt nhìn sang An Lâm và người đá.

Trong lòng Dương Tân xót xa không thôi, một bên là nhân tình, một bên là chức trách. Hắn thân là thành viên của đội Chấp Pháp trường học, phải biết giữ vững chức trách của mình.

Dù sao sự thật là cả hai đều đã ẩu đả, về phần nguyên do, có thể bắt vào rồi mới tiếp tục điều tra.

Dương Tân đưa mắt nhìn sang An Lâm, giống như đang xem hắn còn có lời gì muốn nói không.

An Lâm cười nhạt một tiếng, mở miệng nói với Dương Tân: "Lần ẩu đả này là người đá buông lời chửi bới tôi trước, sau đó tôi thấy nó không vừa mắt, lúc này mới đánh nhau với nó, không liên quan đến những người khác."

Dương Tân nghe xong gật đầu, cất cao giọng nói: "Dựa theo quy định liên quan của đại học Liên Hiệp Tu Tiên, bây giờ bắt giữ hai người các cậu, đưa vào phòng giam của trường, giam giữ ba ngày!"

"Dựa vào gì mà bắt An Lâm học trưởng, muốn bắt thì phải bắt tôi chứ, tôi mới là người ra tay trước!" Hốc mắt Diêu Minh Hi đỏ bừng, lớn tiếng nói với Dương Tân.

Dương Tân lúc này nhắm mắt bịt tai, chỉ yên lặng đeo còng tay cho An Lâm.

Hắn biết rõ dù có bắt Diêu Minh Hi lại, An Lâm cũng sẽ không được tha, chi bằng giả câm giả điếc, bắt ít một người lại.

An Lâm cũng hiểu rõ đạo lý này, cùng lúc bắt hắn và Diêu Minh Hi cũng không bằng để hắn một mình gánh chịu sai lầm này, dù sao cũng chỉ là giam cầm ba ngày mà thôi.

"Phi! Cái tên Hồng Đấu ngu xuẩn này, đúng là đi đến đâu cũng gây chuyện!"

Cùng lúc đó, trên một thân cây cách họ không xa, một con cú mèo mắt vàng nhổ một ngụm nước miếng xuống.

Quá tuyệt vời!

Hắn có cơ hội không cần tham gia đại hội trao đổi chó má kia!

Đại hội luận đạo trao đổi cử hành vào hai ngày sau, mà giam giữ sẽ mất ba ngày, nói cách khác...

An Lâm lại đắc ý nhún vai, hắn cảm thấy rất vui vẻ, không chỉ là bởi vì hắn vừa mới đàn áp người đá trên mọi phương diện, càng là bởi vì được giam cầm ba ngày.

Dương Tân đang áp giải người đá và An Lâm rời khỏi, nghe vậy liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Rất nhanh sau đó, tiếng nói này liền bị nhiều tiếng ủng hộ khác áp đảo.

"An Lâm không hổ là thần tượng của tôi, rất đáng để dựa dẫm."

"An thần, chúng tôi đều ủng hộ cậu!"

"Cố gắng lên, sau khi ra ngoài sẽ lại là một trang hảo hán...!"

Trong khoảng thời gian ngắn, nhiều sinh viên đều vỗ tay rất to.

Tiếng vỗ tay rền vang, truyền đến tai An Lâm đang rời khỏi.

An Lâm quay đầu cười chế giễu người đá đi bên cạnh: "Nhìn thấy rồi chứ, cái gì gọi là vừa thua tỷ thí lại vừa thua lòng người."

"Gào!" Người đá nghe vậy hét lớn một tiếng, trợn mắt nhìn An Lâm, ngọn lửa trước ngực càng rực rỡ thêm vài phần.

"Dương Tân, cậu đợi đấy, tôi đây sẽ nói chuyện này cho chị Tần Văn, cậu xong đời rồi!"

Các sinh viên vây quanh chứng kiến bóng lưng An Lâm bị dẫn đi, tuy nói vô cùng oán giận nhưng cũng hiểu rõ sự lựa chọn của hắn.

Lúc này, hắn chỉ có thể nắm chặt hai tay, ghi nhớ sự hối hận và cảm kích này vào sâu trong lòng.

Hắn lại không biết nguyên nhân thực sự khiến An Lâm làm ra hành động lần này.

Toàn thân Diêu Minh Hi run rẩy, ngơ ngác nhìn bóng hình An Lâm rời khỏi.

"Hu hu... Anh à, không ngờ An Lâm học trưởng lại vì anh mà lâm vào tình cảnh này." Diêu Tú cảm động đến rơi nước mắt, cô hoàn toàn bị hành động "thần tượng xả thân gánh chịu" này làm xúc động vô cùng.

"Việc này cũng đừng tạo động tĩnh quá lớn... Phải tranh thủ thời gian bẩm báo cho Sư Vương đại nhân mới được."

Con cú mèo nhìn qua người đi càng chạy càng xa, vừa không có cách nào vừa tức giận, trước đây thực sự không nên thả nó ra tản bộ một mình, vừa mới không để ý tới đã ngồi xổm ở trong phòng giam rồi, thế là thế nào hả!

Nghĩ đến đó con cú mèo lại thở dài một hơi, dang cánh ra bay lên không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận