Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1024: Tám lần – hệ Hắc Ám – Thánh Hỏa Lôi Quang Hám Sơn Quyền

Tám lần – hệ Hắc Ám – Thánh Hỏa Lôi Quang Hám Sơn Quyền.

Nó chính là thuật pháp được tạo ra tức thời trong khi não An Lâm hoạt động.

Một quyền này, không chỉ có được tất cả ưu điểm của Lôi Quang Hạch Bạo Quyền truyền thống, mà còn dung nhập thêm sức mạnh chi phối của Thánh Hỏa, Hắc Ám, An Kỳ Lân bắt đầu chuyển động, Thánh Hỏa Chu Tước, và cả các chế độ hack nghịch thiên như cắn thuốc.

Hắn vẫn chưa hài lòng, vẫn còn không ngừng làm mạnh thêm uy năng, tăng gấp tám lần ban đầu!

Một cái món thập cẩm như vậy, thế mà cũng được hắn chế thành công.

Nói thật chứ, An Lâm cũng không biết rốt cuộc thì uy lực của một quyền này mạnh đến mức nào...

Cho đến thời khắc nổ tung kia bắt đầu, hắn thấy hối hận rồi.

Hắn hối hận vì tại sao mình lại không chạy ra thêm chút nữa.

Đường Tây Môn đang chắp tay đứng thẳng trên đỉnh núi cũng bị một luồng năng lượng xung kích ép đến mức phải lăn xuống vách núi.

Bởi vì nguyên nhân thân hình và tính cách, Đại Bạch không được Hứa Tiểu Lan ôm liền đưa ra ý kiến phản đối.

Nhưng vào thời khắc phát sinh vụ nổ ấy vẫn không thể nào may mắn thoát khỏi, bọn họ vẫn bị sóng xung kích của vụ nổ đập vào thân thể, bị đụng bay ngược về phía xa.

"Tự nổ mà cũng có thể sinh ra được luồng năng lượng khủng bố đến như vậy? Tôi không tin! Cứ cho là một người cảnh giới Phản Hư nặng một trăm triệu cân tự nổ đi, nhưng cũng không thể nào tạo ra được thứ sức mạnh này, gâu!"

Không chỉ mỗi thế, nó còn cuốn nuốt hết tất cả đại năng có mặt ở đây, bao gồm cả An Lâm, Đề Na, Tiêu Trạch.

Đúng vậy, cảm giác loại uy lực cấp bậc kia không thể nào là sức mạnh mà một đại năng cảnh giới Phản Hư có thể phát ra được.

Năng lượng khủng khiếp nổ tung, trong nháy mắt làm tan tành cả đất trời Hắc Ám do Cửu Vĩ Thần Hồ sáng tạo ra.

Hứa Tiểu Lan thi triển Chân Long Hộ Bích, ngăn cảm dư sóng còn lại giúp mọi người.

Các cường giả của Tứ Cửu tiên tông và Hồ Tộc đều đã chạy trốn đến một khoảng cách cực xa yên lặng ăn dưa.

Nổ tung nuốt sống Cửu Vĩ Thần Hồ, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt.

"Ôi đậu, cái năng lượng hủy diệt trời đất này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ là có sinh linh nào tự nổ, muốn đồng vu quy tận sao?" Tuyết Trảm Thiên được Hứa Tiểu Lan ôm trong ngực, vỗ cùng sợ hãi thốt lên.

"Nếu như chiêu thức kia là do chủ nhân phát ra, vậy thì không cần phải lo lắng. Anh đã bao giờ nghe thấy người nào sử dụng chiêu thức của chính mình mà nổ chết luôn bản thân chưa? Sẽ không có ai ngốc đến vậy đâu." Tiểu Hồng nũng nịu mở miệng.

Trung tâm vụ nổ đã hóa thành một quả cầu trắng không gian vỡ nát, năng lượng và sóng xung kích tản ra lại lan đến khoảng không rất xa, khiến cả một vùng đất đều nổ tan tành.

"Không... Tôi đã từng nghe rồi." Hiên Viên Thành nghiêm túc nói.

Cô nhìn vào luồng năng lượng cuồng bạo dọa người ở trung tâm vụ nổ, cái miệng nhỏ khẽ hếch lên, nói khẽ: "Thuộc tính của luồng lực này khá là giống Hạch Bạo Quyền mà trước kia An Lâm sử dụng, nhưng uy lực này cũng quá không hợp lý rồi đúng không?"

"Điều tôi lo lắng nhất chính là An Lâm vẫn còn ở trong phạm vi tác động của chiêu thức này, thực sự sẽ không có chuyện gì sao?" Hiên Viên Thành có phần bận tâm nói.

Năng lượng mang tính hủy diệt kia dần dần tiêu tán.

Tiểu Hồng không còn lời nào để nói, nó cảm thấy sự hiểu biết của bản thân với chủ nhân vẫn chưa đủ sâu.

Trong một cái hầm không nhìn thấy điểm cuối, đám mây hình nấm bị một luồng lực lượng thổi tan.

"Ờm, đúng rồi, cậu ta diệt chính bản thân mình và đồng đội mình đấy."

Cũng may, trái tim hắn vẫn còn đập, đồng thời công pháp Thanh Mộc Trường Sinh cũng đang tự động vận chuyển, tu bổ thương tích trên người, nếu không thì Hứa Tiểu Lan sẽ trực tiếp sụp đổ luôn mất.

Liễu Thiên Huyễn day day mi, tiếp lời: "Tiểu Hồng, chủ nhân của nhóc chính là cái kiểu người trong miệng nhóc nhắc đến đấy. Trong đại hội giao lưu luận đạo bốn phương, hành động ví đại một quyền diệt cả đội quân cũng chính là do cậu ta làm ra."

Một giọng nói kèm theo cả tiếng khóc vang lên.

"An Lâm Cự Nhân, An Lâm Cự Nhân..."

Hứa Tiểu Lan không chút do sự lất một viên tiên đơn bên trong nhẫn không gian ra, nhét vào miệng An Lâm.

Tiểu Hồng: "..."

"An Lâm!" Hứa Tiểu Lan bỗng nhiên lao về một phương hướng khác.

Trong cái hố nhỏ, cô ôm lấy một người đàn ông thân hình cháy đen nào đó, cánh tay có hơi run rẩy, hốc mắt đỏ lên, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Bộ dạng của An Lâm thực sự quá thê thảm, y như một món ăn bị nướng chín, cơ hội sống sót yếu đến độ không thể tìm ra.

Vụ nổ dần dần lắng lại.

Đám Hứa Tiểu Lan cũng bắt đầu tiến dần về phía trung tâm vụ nổ.

Mọi người đều đưa mắt nhìn về phía trung tâm vụ nổ.

Sự sụp đổ của không gian, còn cả sự rối loạn hỗn độn vẫn đang tiếp diễn.

Chỉ thấy bên trong đôi bàn tay nắm chặt của An Lâm có một cô bé tinh linh đang vất vả lật bàn tay ra.

Tuy rằng thân thể cô cũng bị thương nhưng lại được bảo vệ rất tốt, nếu không thì đã hôn mê rồi.

Nhưng mà, sau khi cô nhìn thấy bộ dạng này của An Lâm, liền không khỏi nước mắt rơi như mưa.

"Hu hu hu... An Lâm Cự Nhân, anh làm sao lại vì tôi mà nhận lấy vết thương nặng thế này? Hu hu hu..." Đề Na khóc đến mức hoa lê ngập mưa, vừa khóc vừa điên cuồng vận chuyển năng lực trị liệu để chữa trị vết thương cho An Lâm.

"Tiểu Na, cô cũng đừng quá đau lòng, thật ra anh An cũng không phải vì cô nên mới bị thương nặng như vậy, bất luận anh ấy có bảo vệ cô hay không thì cũng đều bị nổ thành cái dạng này thôi, gâu!" Đại Bạch cất lời an ủi.

Đề Na: "..."

Tinh linh nhỏ trợn mắt giận dữ liếc Đại Bạch, không để tôi cảm động cho tốt một lát được hả?

"Sư phụ không sao đúng không?"

Tiêu Trạch khập khiễng đi tới, trên thân toàn vết máu, ánh mắt rơi xuống người An Lâm, trên mặt là thần sắc lo lắng.

Thứ này là do An Lâm dùng mạng đổi lấy, cô rất thẳng thắn mà nhận.

"Đa tạ tiền bối." Hứa Tiểu Lan cười, rất sảng khoái nhận lấy.

Ông vứt một cái nhẫn cho Hứa Tiểu Lan: "Trong hành động lần này, An Lâm tiểu hữu bỏ sức lớn nhất, chiến lợi phẩm của Trần Hạo đều thuộc về các cô cậu đi."

"Trần Hạo bị nổ đến mức chỉ còn lại mỗi cái khung xương kia kìa." Thanh Bắc Thần chậm chạp bước đến, trên khuôn mặt tuấn mỹ có cả vệt cháy đen và vết máu, nhưng nhìn vẫn thấy đẹp trai như cũ.

Chiếc quan tài kia lại có hiệu quả chữa trị cực kỳ mạnh mẽ! Phối hợp với luwjc lượng của công pháp Thanh Mộc Trường Sinh tầng thứ hai, nhục thể đang nhanh chóng được thay cũ đổi mới, khôi phục bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Chỉ một lát, bọn họ liền hiểu ra được đây là chuyện gì xảy ra.

Trên trận địa cũng có bảy đội quân cùng phe, An Lâm giết một kẻ địch mà lại phế đi cả bảy đội quân phe mình bao gồm cả hắn, giết địch một nghìn, tự tổn hại năm nghìn sáu, không sai tí nào!

"Anh An siêu quá! Gâu!" Đại Bạch kinh ngạc.

"Xưa nay chưa từng có, đúng là hành động chấn động cả cổ lẫn kim!" Tuyết Trảm Thiên phụ họa theo.

Nhưng đại năng còn lại đều không quan tâm đến đám thú sủng thoát khỏi lối thường này, mà đưa mắt nhìn về phía An Lâm.

"Hiện tại tình hình thế nào rồi?" Bạch Mộ Vũ kéo lê thân thể bị thương của mình, đi đến trước mặt An Lâm, có phần lo lắng hỏi han.

"Không sao, lực sinh mệnh còn mạnh lắm."

Hứa Tiểu Lan cười cười, lấy ra một chiếc quan tài, rồi đặt An Lâm vào bên trong chiếc quan tài đó.

Đám Bạch Mộ Vũ, Nhạc Đấu đều giật giật khóe miệng, đây chính là thứ cô nói không sao ấy hả? Đã đặt vào trong quan tài rồi kìa!

Bình tĩnh đến vậy sao? Sẽ không phải là điên luôn rồi chứ?

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.

Bạch Lăng quần áo xốc xếch đi đến, mặt không biểu cảm nói: "Tám trăm nhân với bảy là năm nghìn sáu."

Tô Thiển Vân máy máy đôi mắt màu xanh, nghiêng đầu qua, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại là đả thương kẻ địch một nghìn, tự tổn hại năm nghìn sáu, đây là cái kiểu gì?"

"Sai rồi, không phải đả thương kẻ địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm, mà chính là đả thương kẻ địch một nghìn, tự tổn hại năm nghìn sáu!" Thân hình Nhạc Đấu cũng xuất hiện, toàn thân đều là vết rách, còn có cả dòng máu phun ra như bão tố, trông cực kỳ thê thảm.

"Thương tích đã ổn định, tôi thật sự không nghĩ đến anh ấy lại dử dụng cái loại chiêu thức đả thương kẻ địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm này." Hứa Tiểu Lan có hơi bất đắc dĩ nói.

Cậu cách trung tâm vụ nổ khá xa, da cũng tương đối dày, cũng được coi như người đứng đầu trong số cảnh giới Phản Hư, nhưng ngay cả như vậy mà cũng bị thương rất nặng.

"Kẻ địch lớn nhất đã được trừ khử, nhưng ảnh hưởng tiếp theo vẫn cần phải có, thế lực còn sót lại của tộc Hắc Hồ vẫn nên quét sạch, về phần uy hiếp phía tộc Linh Ngư, chúng ta cũng nên chuẩn bị ứng đối cho tốt." Thanh Bắc Thần quay đầy nói với Bạch Mộ Vũ.

Bạch Mộ Vũ khẽ gật đầu: "Bốn thế lực lớn trong Hồ Tộc, Bạch Hồ, Hắc Hồ, Thanh Hồ, Hồng Hồ, xem ra hiện giờ đã đến lúc Hắc Hồ rời khỏi võ đài lịch sử rồi."

Một thế lực không còn đại năng Phản Hư hậu kỳ chống đỡ đã không được coi là thế lực đứng đầu nữa rồi.

"Con trai Trần Nam của Trần Hạo lại là một phiền toái, hắn có quan hệ không hề cạn với Lam Tiểu Nghê của tộc Linh Ngư, nếu như cả hai kết hôn, vậy thì cũng không tiện xuống tay với tộc Hắc Hồ nữa." Thanh Bắc Thần có chút khổ não.

Đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến một giọng nói phóng khoáng.

"Nếu như mọi người lo lắng chuyện kết hôn giữa Trần Nam và Lam Tiểu Nghê, vậy thì hiện giờ có thể không cần lo nữa!"

"Bởi vì đầu của Trần Nam, đang ở chỗ tôi!"

Một tu sĩ ngự kiếm bay đến, nói bằng giọng điệu khí thế ngất trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận