Vô Thượng Thần Đế

Chương 1000: Phong Linh Đỉnh tới tay (1)

Vô luận như thế nào, hắn hiện tại là đệ tử Hỏa Hành sơn, cho dù là khai chiến, hắn cũng nhất định phải đứng ở một bên Hỏa Hành sơn.
Ngưu Oa, Lâm di, Phần lão, Hỏa Vũ Phượng mấy người, là bạn của hắn.
Mà đệ tử Ngũ Hành thiên phủ, ngược lại nhiều lần muốn dạy dỗ hắn, giết hắn.
- Đã như vậy, vậy buông tay ra giết đi!
- Cái gì?
Hỏa Vũ Phượng khóc đến thương tâm, nghe Mục Vân nói lời này, sững sờ.
- Không có gì, Ngũ Hành thiên phủ cho răngd mình là đại gia, Mục Vân ta lần này để cho bọn họ nhìn nhìn, cái gì mới là thiên tài, cái gì mới gọi là có thể xưng yêu nghiệt!
Bên trong ngữ khí của Mục Vân mang theo một cỗ hào khí ngất trời, trong lúc nhất thời, Hỏa Vũ Phượng ngây người.
- Hỏa sư muội, ngươi biết Ngũ Hành Hóa Vũ vì cái gì để người thủ tại chỗ này sao?
Nhìn đại điện tàn tạ, Mục Vân mở lời.
- Ngũ Hành Hóa Vũ thật giống như muốn tìm thứ gì tại nơi này.
Hỏa Vũ Phượng nghi ngờ nói:
- Hắn còn nói, ba kiện bảo vật nơi đây, hắn cùng Ngũ Hành Động Thiên, Ngũ Hành Ngọc Minh ước định cẩn thận, một người lấy một kiện, sau khi đó đến bên trong Phong Vân đại điện tụ hợp, mở ra đại điện, đồng thời chuẩn bị chém giết từng người đệ tử ngũ đại thế lực ven đường, sau đó ở bên trong Phong Vân đại điện, đánh giết tất cả mọi người chúng ta..
- Lợi hại!
Mục Vân khẽ cười nói, xem ra Ngũ Hành thiên phủ dã tâm không nhỏ.
Giết đám thiên tài đồng lứa nhỏ tuổi, đối với các Đại trưởng lão và những người có quyền cao chức trọng trong ngũ đại thế lực mà nói, tuyệt đối là một một đả kích thật sâu.
Kể từ đó, cho dù khai chiến, cũng sẽ không ảnh hưởng căn cơ Ngũ Hành thiên phủ bọn hắn!
Giỏi tính toán!
Chỉ sợ tông chủ ngũ đại thế lực bên ngoài còn không biết, tại thời điểm bọn hắn nhằm vào Ngũ Hành thiên phủ, Ngũ Hành thiên phủ đã bắt đầu nhằm vào bọn họ.
- Ngươi trước tiên ở nơi này chờ ta, ta vào xem!
Cảm xúc Hỏa Vũ Phượng hiện tại rất khó bình tĩnh nhanh trở lại, Mục Vân vẫn để nàng chờ ở bên ngoài, mình tiến vào bên trong đại điện.
Mở ra cửa lớn đại điện, toàn bộ đại điện, vốn tàn tạ không chịu nổi, thế nhưng giờ khắc này, nhìn qua càng bị xoay loạn một lần, loạn càng thêm loạn.
- Ba kiện chí bảo, trừ Phong Nguyên cùng Phong Linh Đỉnh, còn có cái gì?
Ánh mắt Mục Vân lộ ra một tia không hiểu, nhưng vô luận như thế nào, hắn biết, Ngũ Hành Hóa Vũ khẳng định đến tìm kiếm một kiện bảo bối.
Ba kiện bảo bối, Ngũ Hành Hóa Vũ tu vi thấp nhất, hẳn là đến tìm kiếm một cái không đáng giá tiền nhất kia.
- Phong Nguyên so với Phong Linh Đỉnh, trân quý hơn nhiều, chỉ là không biết tam đại chí bảo bọn hắn nói tới đến cùng là cái gì!
Lần này Ngũ Hành Hóa Vũ có thể đến tìm kiếm Phong Linh Đỉnh, dù sao khẳng định không phải Phong Nguyên.
Đến cùng là cái gì đây?
Mục Vân nhìn đại điện, suy nghĩ xuất thần.
Đại điện này không có trước sau, chỉ có lớn như vậy, địa phương có thể lục soát, trên cơ bản đều bị những người Ngũ Hành Hóa Vũ mang đến tìm kiếm.
Nhìn bên trong đại điện hết thảy, Mục Vân bất đắc dĩ.
- Không phải Phong Nguyên, có thể là một chí bảo khác, hoặc là Phong Linh Đỉnh, đỉnh!
Mục Vân bỗng nhiên nhìn mặt đất đại điện.
Tạp vật loạn thất bát tao chồng chất như núi, mà bên trong tạp vật, đúng là có một cái đỉnh.
Đỉnh kia, vuông vức bày ra tại chính giữa đại điện, ba chân đoan đoan chính chính, giống như cố định tại trung ương đại điện, căn bản mang không nổi.
Mà lại một bên đỉnh, tro bụi bên trong đều bị quét dọn sạch sẽ, xem ra là trước đó Ngũ Hành Hóa Vũ tìm kiếm lưu lại vết tích, căn bản không nhìn ra một chút xíu tro bụi.
Thấy thế nào, đây đều là một đại đỉnh phổ phổ thông thông.
Trong nháy mắt nhìn chiếc đỉnh lớn, trên mặt Mục Vân lại lộ ra vẻ tươi cười.
Đỉnh phổ phổ thông thông?
Ngũ Hành Hóa Vũ vẫn còn nhỏ tuổi một chút.
Biết nơi này có Phong Linh Đỉnh, tìm khắp nơi đều phát hiện không được, thế nhưng hắn không nghĩ tới, đỉnh, nguyên lai chân trời, gần ngay trước mắt.
Cũng khó trách hắn nghĩ không ra, đỉnh trong tòa đại điện này, nhìn qua, thực sự quá phổ thông.
Vừa rồi trong nháy mắt, Mục Vân cũng thiếu chút bỏ lỡ.
Chỉ là nhìn thấy đỉnh kia, Mục Vân đương nhiên sẽ không buông tay.
Đi đến trước đỉnh, Mục Vân mỉm cười, lại đi một vòng quanh đỉnh, sau khi dừng thân ảnh, nhìn đỉnh kia, mỉm cười.
Bỗng nhiên, trong bàn tay hắn xuất hiện mấy cây cờ nhỏ.
Toàn thân cờ xí mang theo lục mang nhàn nhạt, lục mang khuếch tán ra, xung quanh toàn bộ tiểu đỉnh xuất hiện một đạo tia sáng như có như không, giống như một tầng ánh sáng bao phủ trên đó.
Dần dần, vào thời khắc này, đỉnh tiểu đỉnh kia, từng tầng từng tầng ánh sáng hội tụ, tiểu đỉnh trở nên càng thêm thông thấu.
Thông thấu bực này, tiểu đỉnh cho người ta một loại cảm giác cực kì thư giãn.
Đối mặt loại cảm giác này, Mục Vân phát giác, một cỗ lực lượng thấu triệt, tưới tiêu đến thân thể bên trong của hắn.
Hắn vừa rồi cũng phát hiện trong lúc lặng yên, quanh thân đỉnh vây quanh từng đạo vết tích trận pháp nhàn nhạt.
Vết tích trận pháp rất yếu ớt, tựa hồ căn bản không tồn tại, thế nhưng làm sao có thể trốn qua tai mắt Mục Vân.
Mà giờ phút này, đỉnh ba chân được trận pháp Mục Vân thi triển dẫn đạo, trở nên sáng rực.
Sáng tỏ như thế, cả người Mục Vân cảm giác càng ngày càng kỳ quái.
Đó là một loại cảm giác nói không nên lời.
Thân đỉnh xoay tròn, răng rắc một tiếng, đột nhiên vang lên.
Cự đỉnh lúc này ầm vang vỡ vụn.
Ánh mắt Mục Vân lại càng nhìn chằm chằm trong đỉnh, vỡ vụn, vậy tiếp tục vỡ vụn đi.
Tiếng tạch tạch tạch không ngừng vang lên, trong đỉnh vỡ vụn giờ phút này lại là xuất hiện một đạo ánh sáng.
Ánh sáng xoay tròn, xuất hiện một tiểu đỉnh.
Phong Linh Đỉnh!
Đây mới thực sự là Phong Linh Đỉnh!
Bàn tay Mục Vân giương lên, một đạo ánh sáng gieo rắc ra, bộ dáng tiểu đỉnh xuất hiện tại trước mặt Mục Vân.
Dễ như trở bàn tay, có thể nói không cần tốn nhiều sức, Phong Linh Đỉnh tới tay.
Mục Vân càng nên cảm tạ Ngũ Hành Hóa Vũ.
Gia hỏa này tự cho là khống chế Hỏa Vũ Phượng, lời gì đều nói, ngược lại trong lúc vô hình, cho hắn biết không ít tin tức.
Chỉ là tin tức bực này, đối với Mục Vân mà nói, cực kỳ quan trọng.
- Trừ Phong Linh Đỉnh cùng Phong Nguyên, xem ra còn có chí bảo quan trọng khác tồn tại, chỉ là không biết Ngũ Hành Hóa Vũ nói tới chí bảo thứ ba, rốt cuộc là thứ gì!
Mục Vân thu Phong Linh Đỉnh, quan sát bên trong nó, bất ngờ sững sờ.
- Khó trách!
Nhìn thấy vật liệu bên trong Phong Linh Đỉnh, cả người Mục Vân triệt để sửng sốt.
Khó trách thời điểm hắn vừa rồi mở ra trận pháp, cảm giác được một cỗ lực lượng cổ quái.
Phong kính!
Bên trong Phong Linh Đỉnh, chồng chất phong kính giống như núi.
- Mẹ nó!
Cho dù Mục Vân cũng nhịn không được mắng một tiếng thô tục.
Số lượng phong kính, thực sự nhiều lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận