Vô Thượng Thần Đế

Chương 3989: Bia đá không chữ (1)

- Không sai, Thánh Tôn chi cảnh.
Mục Vân nhìn mọi người, nói:
- Hiện tại, còn muốn liên hợp lại giết ta sao?
Nghe được lời này, ánh mắt mọi người đều né tránh.
Thánh Tôn cảnh giới, cho dù nhiều hơn số lượng gấp đôi, bọn họ cũng tất bại không thể nghi ngờ.
- Muốn giết phải chém tùy ý!
Linh Nguyệt Sanh hừ nói.
Ầm...
Mục Vân vung tay lên, một tay bắt được Linh Nguyệt Sanh trước người, hừ một tiếng nói:
- Ngươi là người Tử Linh tộc, tất phải chết không thể nghi ngờ.
Dứt lời, tay Mục Vân hơi động, lực lượng hùng hồn tràn ra, Linh Nguyệt Sanh muốn giãy dụa, nhưng căn bản không có biện pháp gì.
Tiếng ầm ầm, không ngừng vang lên, thân thể của nàng dưới sự khống chế của Mục Vân, không ngừng nứt ra, tinh khí thần trong cơ thể cũng không ngừng xói mòn.
- Ngươi......
Mục Vân lại lười nói nhiều, lực thôn phệ cường đại căn bản không phải Linh Nguyệt Sanh có thể phản kháng.
Phốc thông một tiếng vang lên, không bao lâu sau, thi thể Linh Nguyệt Sanh, ngã xuống đất.
Bốn người còn lại của Tử Linh tộc sớm đã mặt như màu đất, nhao nhao chạy trốn.
- Trốn thoát được sao?
Thánh tôn chi niệm, ngưng tụ thành một mũi tên, sau đó hóa thành bốn.
Mặc dù cách đó mấy dặm, tiếng phốc xuy, cũng truyền về.
Trong nháy mắt, Mục Vân dễ dàng chém giết năm người Tử Linh tộc.
Nhìn thấy một màn này, Thạch Tang, Mộc Tử Hứa, Nguyệt Lộ Nhi, La Đức Kiệt Tư mấy người, trong lòng phát lạnh.
Thánh Tôn.
Đây mới là sự cường đại của cảnh giới Thánh Tôn.
Nhưng trong lòng bọn họ thật sự không rõ, Mục Vân như thế nào đạt tới cảnh giới Thánh Tôn.
Bọn họ khổ sở tìm kiếm con đường thăng cấp, nhưng lạch trời kia, thủy chung vẫn không bước qua được.
- Hiện tại, còn muốn trừ bỏ chúng ta trước?
Mục Vân xoay người nhìn mấy người, vẻ mặt lạnh lùng.
- Nếu không muốn, mười tòa truyền thừa này, Tiêu Dao Sơn ta chiếm cứ bảy tòa.
Mục Vân vung tay lên, ý bảo Y Duyệt, Chu Nhạc, Lương Văn Tuyên, Mục Bất Phàm, Hoàng Diễm cùng Mặc Vũ sáu người, đi tới truyền thừa.
- Còn lại ba tòa, bốn phương các ngươi, ai có bản lĩnh, người đó tới lấy đi.
Mục Vân hừ một tiếng, phi nước đại rời đi.
Hiện tại bốn người La Đức Kiệt Tư, Nguyệt Lộ Nhi, Mộc Tử Hứa và Thạch Tang đều chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ.
Mục Vân đến cảnh giới Thánh Tôn, nhưng chỉ chiếm cứ bảy tòa, cũng không phải giết toàn bộ bọn họ, chiếm cứ mười tòa truyền thừa.
Chỉ là, bốn người càng hiểu rõ, thủ đoạn của Mục Vân rất cao minh.
Nếu Mục Vân chiếm cứ toàn bộ truyền thừa, vậy bốn phương bọn họ không thu hoạch được gì, nhất định sẽ liên hợp cùng một chỗ, mặc dù ở trong Cổ Đồng Sơn này, không thể làm gì Mục Vân, nhưng sau khi rời khỏi Cổ Đồng sơn, tương lai sẽ có cơ hội.
Nhưng chỉ cần lưu lại ba tòa, Mục Vân cố ý để cho bốn phương bọn họ liều mạng ngươi chết ta sống.
Bốn phương vừa rồi còn chuẩn bị liên thủ, hiện giờ đã bắt đầu đối chọi gay gắt, thật sự là trào phúng.
Nhưng dù sao cũng là ba chỗ truyền thừa, mặc cho ai cũng không muốn buông tha.
Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời giết ra.
Ngay cả một ít tông môn thuộc hạ của bốn thế lực lớn, hiện tại cũng gia nhập vào trong chém giết.
Cả vùng đất truyền thừa, nhất thời loạn thành một đoàn.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân mang theo mấy người, đã giết qua tầng tầng lớp lớp thú triều, đi tới dưới cột sáng.
Hiện tại, tới gần quang trụ, mấy người Mục Vân mới phát hiện, trong hạch tâm quang trụ kia, một tia ánh sáng năm màu khí tức nhàn nhạt.
- Đó là cái gì?
Ánh mắt mấy người đều rơi vào trong cột sáng kia, cách càng gần, Y Duyệt đột nhiên kinh hô một tiếng, nói:
- Là một tấm bia đá.
Tấm bia đá.
Mười chỗ truyền thừa này, làm sao có thể ở trên một tấm bia đá?
Trong đầu Mục Vân, đột nhiên hồi tưởng lại lời Cô lão nói với hắn ngày đó.
Nếu gặp phải một tấm bia đá, thay hắn bái lạy một chút.
Mục Vân nhìn về phía sáu người Y Duyệt, nói:
- Các ngươi tiến vào trong truyền thừa trước, tiếp nhận truyền thừa, tranh thủ đột phá cảnh giới Thánh Tôn.
- Ừm.
Sáu thân ảnh, nhất nhất tiến vào trong quang trụ, một cỗ khí tức mênh mông kia, dần dần tiêu sái xuống.
Mục Vân đi tới trước tấm bia đá, bia đá lóng lánh ánh sáng nhàn nhạt, cũng không có bất kỳ phông chữ nào lưu lại.
Mục Vân cũng không cho rằng, đây sẽ là trọng bảo gì.
Nếu không, phía trước nhiều lần Cổ Đồng sơn mở ra, vật này nếu là trọng bảo, chỉ sợ đã sớm bị những đệ tử kia mang đi.
Mục Vân cũng không suy nghĩ nhiều, đi tới phía tấm bia đá không có chữ, chắp tay, sau đó ánh mắt tập trung vào một chỗ truyền thừa.
- Các ngươi chậm rãi đánh, ta đi vào truyền thừa trước.
Dứt lời, bàn tay Mục Vân vung lên, thân ảnh bay vào trong truyền thừa.
Từng đạo khí tức cường đại cuồn cuộn mà đến, nhất nhất trào vào bên trong thân thể.
- Bắt đầu đi...
Mục Vân nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thời gian tiếp nhận truyền thừa cũng không tính quá dài, nhưng ở bên trong quang trụ, từng đạo khí tức đang bốc lên biến hóa.
Mục Vân từ từ, mở hai mắt ra, hai tay nắm chặt.
Khí tức trong cơ thể, hiện tại, so với lúc trước lớn mạnh hơn gấp mấy lần.
Vẫn là Thánh Tôn tiểu vị cảnh, thế nhưng tiểu vị cảnh này cường đại, lại làm cho người ta không cách nào bỏ qua.
Ầm ầm một tiếng vang lên, một bên khác, một đạo khí tức cường hoành, phá quang mà ra.
- Y Duyệt sư tỷ...
Mục Vân nhìn về phía thân ảnh đi ra, chính là Y Duyệt.
Mà Y Duyệt bây giờ, khí tức toàn thân, rõ ràng cũng là cảnh giới Thánh Tôn.
Mà không bao lâu, từng thân ảnh cũng đi ra.
Mục Bất Phàm, Mặc Vũ cùng Hoàng Diễm ba người, khí tức trong cơ thể được tăng lên thật lớn.
Đều đạt tới cảnh giới Thánh Tôn.
Mà Chu Nhạc, Lương Văn Tuyên hai người kia, hiện tại nhất nhất đi ra, khí tức trong cơ thể vẫn chưa đạt tới cảnh giới Thánh Tôn, nhưng mi tâm lại có một chút khí tức khiếp người, bất cứ lúc nào có thể đột phá.
- Xem ra mọi người lần này, thu hoạch đều không nhỏ.
Mục Vân nhìn sáu người, gật đầu.
Chu Nhạc và Lương Văn Tuyên xấu hổ không thôi.
- Hai người ta dù sao cũng có nền tảng mỏng hơn một chút, chỉ sợ lần này chấm dứt, còn phải bế quan một đoạn thời gian, mới có thể đạt tới cảnh giới Thánh Tôn.
Y Duyệt hiện tại phất phất tay nhìn về phía Mục Vân:
- Tuy nói ngươi đến Thánh Tôn sớm hơn ta, cũng không có nghĩa là ngươi lợi hại hơn ta, sau khi trở về, ta tìm ngươi luyện tập?
- Có thể!
Mà hiện tại, bên trong ba đạo quang trụ khác, ba người La Đức Kiệt Tư, Mộc Tử Hứa cùng Thạch Tang cũng nhất nhất đi ra.
Bọn họ cùng Nguyệt Lộ Nhi vì tranh đoạt danh ngạch, đánh nhau, giao thủ với nhau, tranh đoạt được danh ngạch, nhưng cũng bởi vậy mà bị thương, truyền thừa này mặc dù đạt được, nhưng bọn họ cũng không bởi vậy mà đạt tới cảnh giới Thánh Tôn.
- Chúng ta đi.
Thạch Tang nhìn về phía Mục Vân, trong mắt mang theo kiêng kỵ.
Hiện giờ, bên cạnh Mục Vân có được bốn vị Thánh Tôn ngoại trừ hắn ra, một mình động thủ, có thể giải quyết bọn họ, hiện tại vẫn kính nhi viễn chi tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận