Vô Thượng Thần Đế

Chương 1546: Cáo trạng (1)

Nơi đó là chỗ sơn phong của bảy vị tọa hạ đệ tử Nhất Diệp kiếm phái.
Giờ khắc này, phía trên một tòa sơn phong cao ngàn mét, lần lượt từng thân ảnh hội tụ.
- Tần Thời Nguyệt, khó được nhìn thấy ngươi xuất hiện ở đây.
Phía trên sơn phong ngàn mét giờ này tụ tập bảy tám thân ảnh.
Hai người cầm đầu, một người sắc mặt như hoa, mặt mang mỉm cười, nhìn cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Mà đổi thành một người lại là dáng người tráng kiện, có một cỗ khí thế sắc bén.
- Khâu Nhung, Tạ Dục, ta vài ngày trước dặn dò chuyện cho các ngươi, làm xong chưa?
Tần Thời Nguyệt một thân áo bào đen nghiêm túc thận trọng, hờ hững nói.
- Cái này...
Nghe đến lời này, Tạ Dục dáng người tráng kiện cười khổ nói:
- Chuyện có phần khó giải quyết, xuất hiện một vài vấn đề, không biết có thể thư thả mấy ngày hay không?
- Thư thả?
Tần Thời Nguyệt mở lời:
- Thái Tử mệnh lệnh, cũng có thời điểm thư thả à? Trước khi mặt trời lặn đêm nay, làm không xong, đưa đầu tới gặp đi.
- Ngươi...
Nghe đến lời này, sắc mặt Tạ Dục lạnh lẽo, lộ ra rất phẫn nộ.
- Tốt! Nhất định làm tốt!
Nhưng Khâu Nhung ở bên cạnh lại hơi hơi cười nói:
- Còn mời Tần thái hộ bớt giận, việc này tất nhiên hoàn thành trước mặt trời lặn đêm nay.
- Ừm!
Tần Thời Nguyệt nhẹ gật đầu, thân ảnh lóe lên, vút không mà ra, biến mất không thấy gì nữa.
- Phi, chỉ là Thái hộ mà thôi, lấy cái lông gà gì mà ra lệnh cho chúng ta!
Nhìn thấy Tần Thời Nguyệt rời đi, Tạ Dục quát:
- Ba ngày thời gian làm xong, sao có thể có thể đơn giản như thế? Cho dù Thái Tử cũng nên thông cảm chúng ta khó xử.
Nghe đến lời này, Khâu Nhung lại cười khổ nói:
- Thôi thôi... Người ta thế nhưng là một trong tam đại thái hộ bên người Thái Tử, đối nghịch với hắn, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
- Ta đương nhiên biết, chỉ là... Nuốt không trôi cục tức này.
Tạ Dục hừ một tiếng nói:
- Lần này đệ tử Diệp hệ tiến vào bên trong Ngự Thần đại lục, cũng không biết có thể đạt đươc đồ vật Thái Tử muốn hay không, quan trọng nhất là, Thái Tử cũng không biết mình muốn cái gì.
- Những chuyện này, không phải chúng ta nên nhọc lòng.
Khâu Nhung lại lần nữa nói:
- Bất quá đã đi vào hơn một năm thời gian, tông môn còn không có dự định triệu hồi bọn hắn, không sợ xảy ra rối loạn gì à?
- Phái chủ thần thông quảng đại, có thể xuất hiện rối loạn gì?
Tạ Dục bất đắc dĩ nói:
- Ai, hiện tại vẫn suy nghĩ một chút, trước khi mặt trời lặn như thế nào giao nộp đi.
Tiếng thở dài yếu ớt, dần dần tràn ra.
Tần Thời Nguyệt rời đi sơn phong, một đường phi hành, đi tới một tòa cầm đầu trong bảy tòa sơn phong vạn mét, phiêu nhiên rơi xuống.
- Thái Tử điện hạ!
Đứng trước một cung điện hắc ám khổng lồ, biểu lộ Tần Thời Nguyệt vô cùng cung kính, chắp tay gọi.
- Ừm, chuyện như thế nào?
Bên trong đại điện u ám, một giọng nói không ấm không giận từ từ vang lên.
- Đã chuẩn bị hoàn thành, chỉ kém mấy người Khinh Phong Y ra cầm tới đồ vật mà Thái Tử muốn.
- Ừm, hẳn là bảy ngày sau, tông môn sẽ sẽ thả bọn hắn ra, đến thời điểm đó, ta có thể bước một bước vào đến cảnh giới Địa Tiên, chuyện lần này, chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
- Vâng!
Chờ giây lát, nhìn thấy bên trong đại điện không còn tiếng thở, Tần Thời Nguyệt chậm rãi rời đi.
Mỗi lần tới gặp mặt Thái Tử, trong lòng Tần Thời Nguyệt đều cảm giác sợ hãi run rẩy.
Người ngoài đều nói hắn là thái hộ của Thái Tử, địa vị cao cao tại thượng, bên trong toàn bộ Thái Tử đảng, gần với Thái Tử, thậm chí bên trong Nhất Diệp kiếm phái, một ít trưởng lão cũng không dám trêu chọc hắn.
Thế nhưng trong lòng Tần Thời Nguyệt lại như gương sáng.
Cho dù Thái Tử còn chưa đạt tới cảnh giới Địa Tiên cường đại, đều là cửu phẩm Nhân Tiên, hắn ở trước mặt Thái Tử, chỉ là một thứ cặn bã.
Thậm chí một ánh mắt của Thái Tử thôi đã để hắn muốn quỳ lạy.
Đây là một loại áp chế cường đại đến từ tinh thần, nhưng Tần Thời Nguyệt càng biết, thực lực Thái Tử cường đại, càng có thể áp chế hắn không kịp thở.
Cho nên, cho dù cả ngày làm việc với Thái Tử, loại cảm giác sợ hãi này chẳng những không có giảm bớt, ngược lại từng bước gia tăng.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân vì cái gì Thái Tử có thể thống trị Thái Tử đảng, ngăn chặn từng tọa hạ đệ tử khác.
Rời khỏi sơn phong, thể xác tinh thần Tần Thời Nguyệt cuối cùng được chậm rãi phóng thích.
Ong ong ong...
Ngay lúc này, từng tiếng vù vù đột nhiên vang lên, bên trong toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái truyền đến từng tiếng vù vù làm lòng người nhộn nhạo.
Chuyện gì?
Nghe được tiếng vù vù, các đệ tử đều tỉnh lại từ bên trong bế quan.
Mà lúc này ở trong đại điện màu đen, chỗ sâu trung ương, trên ghế ngồi không thể nhận ra ánh sáng có một thân ảnh đột nhiên mở hai mắt ra.
Đôi mắt đen như mực ở trong đêm tối vô cùng hắc ám tản mát ra ánh sáng để người cảm thấy tim đập nhanh.
- A, Phái chủ thế mà sớm mở ra truyền tống môn, xem ra, bên trong Ngự Thần đại lục đã không có giá trị gì.
Bá...
Tiếng nói vừa dứt, thân ảnh màu đen bên trong đại điện biến mất, khung cảnh đột nhiên khôi phục lại bình tĩnh, giống như cho tới bây giờ không có ai tồn tại.
Mà cùng lúc đó, phía trên diễn võ trường to lớn của Nhất Diệp kiếm phái có lần lượt từng thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện...
- Trở về, chúng ta trở về.
- Đây là trong tông môn? Rốt cục trở về!
- Thật trở về!
Phía trên quảng trường, từng tiếng kích động lòng người không ngừng vang lên.
Một ít đệ tử biểu hiện rất bình tĩnh, thế nhưng một ít đệ tử lại nhịn không được chảy ra nước mắt.
Một ít hạch tâm đệ tử xuất hiện, thấy cảnh này, đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Những đệ tử kích động rơi lệ tựa hồ giống như đều đến từ từng đại đảng phái các, giờ khắc này, bọn hắn giống như trở lại thiên đường từ địa ngục, lệ nóng doanh tròng.
Nhưng đám người lại kinh ngạc phát hiện.
Hơn sáu vạn đệ tử Diệp hệ, tản mạn đứng khắp nơi trên diễn võ trường, lít nha lít nhít, thế nhưng có năm thân ảnh lại cách xa bọn hắn khoảng cách trăm mét.
Nói đúng ra, là những đệ tử kia tận lực cách ra khoảng cách trăm mét, cách biệt năm người kia.
Tràng cảnh này nhìn trong đám người lít nha lít nhít, thực sự cảm giác rất quái dị.
Ánh mắt của một ít hạch tâm đệ tử cũng nhìn thấy mấy người kia.
Trong năm người, thanh niên dẫn đầu, thoạt nhìn là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên.
Không đúng.
Là năm người đều là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên.
Thấy cảnh này, một ít hạch tâm đệ tử càng không hiểu.
Bất quá là cảnh giới ngũ phẩm Nhân Tiên mà thôi, cũng mới có năm người, đến mức để các đệ tử khác đều bị dọa đến hồn phi phách tán như thế sao?
Bá bá bá...
Mà đúng vào lúc, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận